Quan Thư Ân đối với biểu cảm ngập ngừng tranh đấu của Mộ Ngạn Dương rất khó chịu, hít sâu một hơi nhẹ nhàng phân rõ ranh giới:
“Sau này anh đừng quản chuyện của em nữa, cũng đừng tới tìm em như thế này tránh những hiểu lầm không đáng có.”
Nói dứt câu cô còn chẳng muốn nhìn mặt anh thêm nữa, cứ thế bước qua một cách lạnh nhạt, giống như đoạn tình cảm mà cô đã từng theo đuổi trước kia chết rồi.
Quan Thư Ân thầm nghĩ nếu không có nhiệm vụ trên vai thì tốt biết bao, cô không cần phải dây dưa với người đàn ông này nữa, vừa tốn thời gian vừa mệt đầu.
Cứ để anh ta yêu đương với Ân Tiểu Lam đi, kết hôn rồi sinh con cũng được luôn. Quan Thư Ân cô không có đàn ông sống thảnh thơi vui vẻ biết bao nhiêu.
Đáy mắt Mộ Ngạn Dương rõ ràng đã có giao động, cách tay nâng lên muốn níu giữ, nhưng lại có phần nào đó mâu thuẫn cuối cùng để người trước mắt cứ thế đi xa.
Mộ Ngạn Dương tức giận với chính sự nhu nhược của bản thân, đấm mạnh tay vào bức tường cứng rắn, muốn dùng cách này khiến đầu óc trở nên tỉnh táo.
Anh ta đối với Quan Thư Ân rốt cuộc là loại tình cảm gì? Là nhất thời rung động chăng? Vậy còn Ân Tiểu Lam thì sao? Hai người đã bên nhau được hai năm rồi, cô ấy rất tốt hơn nữa còn từng đánh đổi cả sinh mạng để cứu sống anh...
Mộ Ngạn Dương cực kỳ mâu thuẫn, vừa không muốn để Quan Thư Ân đến với người đàn ông khác, vừa không muốn có lỗi với Ân Tiểu Lam.
Nhưng cuộc đời mà đâu thể quá tham lam, mà chính Mộ Ngạn Dương rất rõ ràng điều này, cho nên càng dằn vặt trái tim hơn người khác.
Sau một hồi tự đưa mình vào ngõ cụt, Mộ Ngạn Dương điều chỉnh lại tâm trạng đi ra ngoài.
Lúc này trường quay tĩnh lặng một cách có quy củ, Quan Thư Ân cùng Ân Tiểu Lam từ khi nào đã nhập tâm vào vai diễn.
Mộ Ngạn Dương định cứ thế rời đi, nhưng khi nhìn thấy Vương Tiếu Phàm vẫn ở đó liền thay đổi ý định, tìm một chỗ tốt ngồi xuống.
“Cẩn thận.”
Đúng lúc này trong trường quay vang lên thanh âm náo loạn, hệ thống bóng đèn chiếu sáng trên sàn nhà không ngừng rung lắc dữ dội.
Quan Thư Ân theo phản xạ ngẩng mặt nhìn bóng đèn led ngay trên đầu mình, trận kinh hãi ập tới khiến cô quên cả hít thở.
Đôi chân giống như bị ai đó đổ xi măng không thể nhúc nhích, trong một khoảnh khắc nào đó cô đã nghĩ mình xong đời rồi.
Cùng với tiếng va chạm kinh hoàng, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, đôi mắt Quan Thư Ân nhắm chặt chờ đợi cơn đau đớn ập tới.
Nhưng thời gian qua đi thứ cô cảm nhận được ngoài cơ thể nặng nề ra thì không còn bất kỳ điều gì khác nữa.
Mí mắt cô chậm chạp mở ra, ngay tức khắc chạm vào gương mặt nhăn nhúm của Mộ Ngạn Dương.
Sao lại là anh ta? Quan Thư Ân không ngờ được người cứu mình lại là người đàn ông này.
“Có đau chỗ nào không?” Mộ Ngạn Dương nhận ra ánh mắt nghi hoặc đặt trên người mình, cười khổ một tiếng hỏi han.
“Em không sao, còn anh...” Quan Thư Ân khẽ lắc đầu trả lời, ngay sau đó cô cảm thấy câu hỏi của mình quá thừa thãi rồi, máu trên đầu Mộ Ngạn Dương đổ xuống nhuộm đỏ gò má trắng nõn.
“Anh ổn.” Nghe cô nói lòng Mộ Ngạn Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm, nín nhịn cơn đau buốt trên đầu đứng dậy đồng thời giơ tay ra để Quan Thư Ân nắm lấy.
Quan Thư Ân không an tâm, ánh mắt bao lấy cơ thể Mộ Ngạn Dương, một lúc sau mới nắm lấy bàn tay anh:
“Thực sự?”
Trong lúc hai người dành cho nhau những lời quan tâm, Ân Tiểu Lam khấp khểnh bước tới, toàn cơ thể bao phủ bởi sự mất mát cất lời:
“Anh Ngạn Dương.”
Thấy cô ta Mộ Ngạn Dương hơi gượng gạo, lúc nguy hiểm cận kề kia lòng anh một mực hướng về Quan Thư Ân, chút tâm tư dành cho Ân Tiểu Lam cũng không có, bây giờ nhìn lại không khỏi sinh ra áy náy, giày đen đạp lên đống mảnh vụn đổ nát bước tới:
“Tiểu Lam chân em?”
Ân Tiểu Lam đang định mở miệng, người phía sau cô ta đã cướp lời:
“Mộ Ngạn Dương bây giờ cậu mới để ý tới cô ấy? Cậu có xứng với cô ấy không?”
Giọng điệu bực tức của Vương Tiếu Phàm vừa cất lên, liền thu hút ánh nhìn đầy nghi ngờ của Mộ Ngạn Dương cùng Quan Thư Ân.
Trời ạ chuyện gì xảy ra đây? Nghe giọng anh ta giống như đòi lại công bằng cho Ân Tiểu Lam vậy, Quan Thư Ân tự hỏi anh ta xác nhận người mình theo đuổi là cô chứ?
“Khụng...Thư Ân người lúc đó anh muốn cứu là em nhưng chỗ em đã có Mộ Ngạn Dương rồi còn Ân Tiểu Lam lại một mình.” Vương Tiếu Phàm nhận ra bản thân lỡ lời, vội vàng chạy tới bên cạnh Quan Thư Ân sắm vai người đàn ông si tình.
Quan Thư Ân đem bí mật nhỏ cất giấu trong lòng, lịch sự nói: “Không sao em hiểu, không ai nguy hiểm là tốt rồi.”
Thấy Quan Thư Ân không để ý, cơ mặt Vương Tiếu Phàm mới giãn ra, cánh tay vòng qua hông cô ôn nhu chăm sóc: “Đi thôi ở đây nhiều mảnh thủy tinh anh đỡ em ra ngoài.”
Quan Thư Ân hơi ngoái đầu lại nhìn Mộ Ngạn Dương, thấy Ân Tiểu Lam đang kiểm tra vết thương cho anh ta, mới rời mắt cất bước theo Vương Tiếu Phàm thoát khỏi nơi nguy hiểm.
“Ngạn Dương... đừng làm em sợ.” Nhưng cô chưa đi được vài bước, tiếng la thất thanh của Ân Tiểu Lam đã đuổi tới.
Cơ thể cao lớn cứ thế đổ xuống, sinh lực yếu ớt một cách kỳ lạ.
Quan Thư Ân run rẩy vội vàng quay ngược trở lại, vậy mà tay cô chưa kịp chạm tới người Mộ Ngạn Dương đã bị Ân Tiểu Lam xua đuổi:
“Quan Thư Ân cô nên nhớ anh ấy là của tôi.”
Tay Quan Thư Ân khựng lại, không nhịn được cười khẩy, giờ này cô ta còn có tâm tư tranh giành? Cô thực sự muốn biết Ân Tiểu Lam đang toan tính điều gì? Tình yêu dành cho Mộ Ngạn Dương có bao nhiêu là chân thật?