Trong lớp học, Lý Bác Học rướn cổ, nhiễu nước miếng lết lại gần, kê miệng sát vào tai bạn ngồi cùng bàn, đùa giỡn nói : “Bé Thỏ, cậu thật xinh đẹp, cho tớ hôn một cái nha.”
Lâm Tô cúi đầu, mặt đỏ bừng, né qua một bên, chỉ còn nửa cái mông dính ở trên ghế.
Lý Bác Học liền kề sát vào, “Hôn ngay một cái nhé, được không? Đồng ý đi mà!”
Lâm Tô không còn chỗ để né nữa, mặt càng thêm đỏ, thì thầm : “Trong giờ học không thể nói chuyện.”
“A! Không phải cậu đang nói đó sao?” Lý Bác Học vui vẻ, giơ hai tay bảo đảm, “Cậu cho tớ hôn, tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
Nói xong chu miệng như muốn hôn ngay lập tức, vừa lúc đó trong lớp vang lên tiếng rít gào của thầy chủ nhiệm.
“Lý Bác Học, Lâm Tô! Hôm nay sau giờ học hai em lên văn phòng gặp tôi!!”
. : .
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Lâm Duyệt Minh rất không có cảm tình.
Nhìn tổng thể xong chỉ có thể tóm gọn lại bằng một từ : Tục!
Lúc ngồi vào chỗ của mình, Lâm Duyệt Minh quan sát tỉ mỉ người ngồi đối diện, trong lòng thầm phỉ nhổ :
Chậc chậc, giờ là thời đại nào rồi, mà còn chải kiểu tóc này? Vuốt nhiều gel như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chảy vào mắt sao, thô tục không chịu được!
Chà chà, trên cổ có cái gì vậy kìa? Ngón tay thô kệch lại còn đeo một đống nhẫn vàng! Ánh kim lóng lánh, vàng chóe khiến người ta mở mắt không ra, sợ cướp không thấy chắc, thực là thô tục quá đi mất!
Thiệt tình, hắn nghĩ mình vẫn đang là một thiếu niên hay sao? Còn mặc áo len hoa hòe hoa sói, bộ không sợ làm hỏng vẻ đẹp của y phục ư, quả là tục tằn không còn lời nào để nói!
Lâm Duyệt Minh nhíu mày, ở trong lòng thầm hung hăng nguyền rủa Lưu Hồng Huy.
Việc này là lỗi của hắn!
Lâm Duyệt Minh và Lưu Hồng Huy đều là bác sĩ ở bệnh viện Nhân dân số một N thị, Lâm Duyệt Minh làm việc tại khoa chấn thương chỉnh hình, Lưu Hồng Huy ở khoa nội tiêu hóa, lúc mới vào làm, hai người cũng không mấy thân.
Lâm Duyệt Minh là người kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, lại độc miệng chết người, mỗi lần cùng người ta nói chuyện là nhất định phải chế nhạo đối phương một vài câu, bởi vậy trong bệnh viện luôn mang tiếng xấu, đồng sự nhìn thấy cậu đều tìm đường vòng mà đi, không dám chần chừ dù chỉ một giây.
Trái lại Lưu Hồng Huy nhiệt tình rộng rãi, giỏi ăn nói, thấy người ta có việc khó khăn, hắn luôn thích chen vào giúp một tay, so với cha mẹ trong nhà còn nhiệt tình hơn, vì thế được tiếng là một bác sĩ tốt, đồng nghiệp hay tìm hắn tâm sự, nói cười không ngớt.
Giữa hai người tính cách hoàn toàn khác biệt, lại chỉ bởi vì một sở thích giống nhau mà trở thành bạn bè, đó chính là chơi mạt chược. Cũng chỉ ở trên bàn mạt chược, Lâm Duyệt Minh mới có thể buông lỏng, cùng mọi người nói chuyện với nhau một cách bình thường.
Hai người đánh mạt chược với nhau vài năm, từ bạn bè bình thường trở nên thân thiết không giấu nhau điều gì, khi Lưu Hồng Huy biết Lâm Duyệt Minh một mình nuôi con suốt chín năm nay, vẫn cố gắng tìm đối tượng giúp cậu. Lâm Duyệt Minh thấy hắn quá nhiệt tình, bèn nói thẳng ra là mình thích đàn ông, không ngờ hắn chẳng bị đả kích một chút nào, ngược lại nhiệt huyết càng thêm dâng cao, bất quá đối tượng giờ đổi lại là đàn ông mà thôi.
Sỡ dĩ ngày hôm nay Lâm Duyệt Minh đến cuộc hẹn này, là do Lưu Hồng Huy nói với cậu, lần này hắn giới thiệu cho cậu một đối tượng sự nghiệp thành công, thành thục giàu có, là một người đàn ông tốt hiếm thấy.
Lâm Duyệt Minh vốn cũng không trông mong gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, thì thất vọng vô cùng, bộ dạng của đối phương giống như đám nhà giàu mới nổi, ngồi chung một chỗ với tên này, quả thực là hạ thấp đẳng cấp của chính mình.
Hiện tại đang là thời gian làm việc buổi chiều, quán cà phê không có mấy người khách, trong góc phòng nhạc sĩ dương cầm duyên dáng đang đàn một khúc nhạc, tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng lãng đãng khắp căn phòng lớn.
Lâm Duyệt Minh cầm ly cà phê trên tay, cố gắng không nhìn tới người ngồi đối diện, trong lòng đang tìm một cái cớ để nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, hiện tại cho dù một phút cũng không muốn ngồi thêm nữa, cậu sợ mình nhịn không được lại mở miệng chế nhạo đối phương, dù sao người nọ cũng là bạn của Lưu Hồng Huy, cậu không muốn làm khó bạn bè.
Còn chưa nghĩ ra được cái cớ nào, thì người đàn ông kia mở miệng nói chuyện.
“Bác sĩ Lâm, nghe nói anh có một đứa con trai, đang học tiểu học?”
“Vâng.”
“Con trai tôi cũng mới tiểu học thôi, chúng ta thật có duyên!”
Lâm Duyệt Minh mỉm cười, nhưng trong lòng thì phẫn nộ, hữu duyên cái rắm á! Trên đời này thiếu gì người có con trai học tiểu học!
Nam nhân lại hỏi : “Bác sĩ Lâm, nghe nói anh rất thích chơi mạt chược?”
“Phải.” Cái tên Lưu Hồng Huy này sao miệng lại rộng như vậy? Chuyện gì cũng nói cho hắn nghe là sao!
“Thật là trùng hợp, tôi cũng thích chơi mạt chược, chúng ta đúng là trời sinh một đôi nha!”
Lâm Duyệt Minh nở một nụ cười giả tạo, rồi vùi đầu uống cà phê.
“Bác sĩ Lâm, anh còn sở thích gì nữa không?”
“Không có.”
Cái mông Lâm Duyệt Minh cứ nhích qua nhích lại mãi, cậu thực sự sắp ngồi không yên nữa, cảm giác khi phải ngồi nghe người này nói lời vô nghĩa, quả thực là lãng phí cuộc đời.
“Tôi thì lại ham thích rất nhiều, chơi cổ phiếu, uống rượu, xem phim đề tài chiến tranh, ăn cua Đại Áp. . .”
Đây đều là những thứ yêu thích nhất đó sao?!
Thiếu chút nữa Lâm Duyệt Minh phun hớp cà phê mới uống trong miệng ra.
“Bác sĩ Lâm, cơm tối anh muốn ăn cái gì? Cứ tự nhiên nói ra, tôi dẫn anh đi ăn.”
Lâm Duyệt Minh còn lâu mới muốn ăn cơm cùng hắn, đang định từ chối, di động đột nhiên reo lên.
“Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại.” Lâm Duyệt Minh lấy di động ra, nhìn số hiển thị trên màn hình là từ trường của con trai gọi tới, liền nhanh chóng ấn nút nghe.
“Xin hỏi anh có phải là cha của Lâm Tô?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm ấm.
“Phải, là tôi.”
“Tôi là Cố Bằng, giáo viên chủ nhiệm của em Lâm Tô, làm phiền anh tới trường một chút, tôi chờ anh tại văn phòng, có chuyện liên quan đến Lâm Tô tôi nghĩ cần phải bàn với anh.” Người nói chuyện điện thoại ở đầu bên kia thái độ rất lịch sự.
“Được.” Lâm Duyệt Minh cau mày, tắt điện thoại, con trai mình nhu thuận nghe lời như vậy, cũng bị mời phụ huynh là sao?
Bất quá thừa dịp này kết thúc buổi gặp mặt cũng tốt.
Lâm Duyệt Minh nhìn người đàn ông kia, giả cười, “Thật ngại quá, tôi có việc gấp, hôm khác gặp lại!”
Nói xong, không đợi hắn trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi quán cà phê.
Khi Lâm Duyệt Minh chạy tới trường thì đã tan học, học sinh tiểu học lưng đeo balo tốp năm tốp ba đi ra cổng trường.
Cậu bước nhanh hơn, lướt qua dãy lớp học có thảm cỏ xanh mượt phía trước, đi tới cửa văn phòng, Lâm Tô và một cậu nhóc đang đứng ở đó, hai đứa nắm chặt tay nhau.
Thấy con trai mình bị phạt đứng, trong lòng Lâm Duyệt Minh khó chịu, lên tiếng gọi con, “Bé Thỏ!”
Lâm Tô ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, nước mắt vẫn còn đang lưng tròng, vừa trông thấy cậu lập tức khóc nức nở, kêu lớn : Ba. . . Ba. . .
Lâm Duyệt Minh đi tới trước mặt Lâm Tô, ôm bé đi vào văn phòng, cậu nhóc kia cũng theo vào, vẫn nắm chặt tay của Lâm Tô, không chịu buông ra.
Lâm Duyệt Minh nhìn nhìn đánh giá đứa bé này, mặt mũi sạch sẽ trắng nõn, nét mặt ngây thơ, hai mắt linh động sáng ngời, vừa nhìn đã biết là một cậu bé thông minh.
Bước vào trong văn phòng, thấy Cố Bằng đang cắm cúi trên bàn làm việc, Lâm Duyệt Minh ho nhẹ một tiếng, xem như chào hỏi. Cậu là người cực kỳ bao che khuyết điểm, thấy con mình phải chịu ủy khuất, đối với thầy giáo này cậu rất không hài lòng.
Cố Bằng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Duyệt Minh, lập tức tiến lên phía trước, vươn tay cười nói : “Xin chào, anh là cha của Lâm Tô?”
Lâm Duyệt Minh ừ hử một tiếng, bế con trai lên, căn bản là không định bắt tay với thầy giáo.
Cố Bằng cảm thấy xấu hổ, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, chậm rãi bỏ tay xuống, cũng không biết mình đắc tội vị phụ huynh này lúc nào.
Lâm Duyệt Minh lạnh nhạt mở miệng hỏi : “Xin hỏi thầy, Lâm Tô nhà tôi ở trong trường phạm vào tội gì?”
Làm giáo viên nhiều năm như vậy, Cố Bằng cũng đã gặp qua đủ loại phụ huynh, trung thực có, nhiệt tình có, mà thờ ơ thô bạo cũng không ít, nhưng chưa thấy qua loại người ngạo mạn xấc láo này.
Cố Bằng thở dài một hơi, “Đứa bé Lâm Tô này rõ ràng là rất cố gắng, nhưng thành tích học tập vẫn cứ ì ạch, đây thực sự là một vấn đề lớn a!”
Cố Bằng sớm đã nhận ra, trong lớp học, Lâm Tô là đứa có thái độ học tập chăm chỉ nhất, thiên tính của trẻ con là hoạt bát hiếu động, vậy mà nó lại không thích chạy nhảy chơi đùa, kiên trì theo đầy đủ các tiết học, tập trung chú ý nghe thầy cô giảng bài, nhưng cho dù là vậy, thành tích học tập của bé vẫn cứ đội sổ, trí thông minh rõ ràng thấp hơn bạn bè cùng lứa, trí nhớ kém, phản ứng chậm chạp, việc học hành hết sức trầy trật.
Nghe xong lời này, Lâm Duyệt Minh cụt hứng, “Ý của thầy là Lâm Tô nhà tôi rất đần độn sao?”
“Không không, ý tôi không phải như vậy!” Cố Bằng liên tục xua tay, hắn cũng biết phàm là người làm cha mẹ tất cả đều giống nhau, khó có thể chấp nhận sự thật này, suy nghĩ một chút, hắn quyết đoán xoay trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, “Bình thường Lâm Tô rất nghe lời, thế nhưng hôm nay trong lớp lại vi phạm nội quy, thi học kỳ cũng sắp tới rồi, trước giờ học tôi còn dặn bọn chúng nên chăm chú nghe giảng, bởi vì. . .Tiết học này ôn lại những nội dung rất quan trọng, nhưng hai đứa trẻ này lại không nghe lời, lén nói chuyện trong lớp.”
“Vậy à, trong giờ học mà lại nói chuyện, đúng là bọn nhỏ sai rồi.” Lâm Duyệt Minh cười gật đầu, rồi đột nhiên chuyển hướng, “Nhưng mà thầy cũng không thể dùng hình phạt này được, như vậy sẽ làm cho trẻ con bị ám ảnh, không tốt!”
Cố Bằng nghĩ thật bất công, hắn chỉ kêu hai đứa nhỏ đứng ở cửa chờ ba mẹ tới đón, căn bản đâu có nghĩ tới chuyện ngược đãi bọn chúng, tội danh này hắn gánh không nổi nha!
Cố Bằng đang định giải thích, một người đàn ông thân hình cao lớn hấp tấp xông vào văn phòng.
Người đàn ông này nhìn thấy Lâm Duyệt Minh, kinh ngạc, “Bác sĩ Lâm, sao anh cũng ở đây vậy?”
Mặt Lâm Duyệt Minh sa sầm xuống, ở nơi này vậy mà cũng đụng phải đối tượng vừa mới đi xem mắt.
Nhìn thoáng qua người đàn ông, rồi quay lại ngó cậu nhóc kia một chút, so sánh thì thấy, khuôn mặt hai người này thực sự có rất nhiều điểm tương đồng, hồi nãy sao lại không nhận ra nhỉ?
Người đàn ông thấy Lâm Duyệt Minh không nói lời nào, lại hỏi : “Bác sĩ Lâm, anh không nhận ra tôi sao?”
Lâm Duyệt Minh lười cùng hắn nói lời vô ích, nhìn Cố Bằng hỏi : “Thầy à, còn chuyện gì không? Nếu không tôi đưa Lâm Tô về.”
Cố Bằng rốt cuộc đã lĩnh giáo sự lợi hại của cậu, khoát tay nói : “Mấy anh đều đưa tụi nhỏ về đi, tôi cũng tan tầm đây.”
Lâm Duyệt Minh ôm con trai đi ra khỏi văn phòng, bước chân nhanh như gió, người đàn ông ở phía sau kêu lớn vài tiếng, cậu làm bộ không nghe, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến lúc ngồi vào trong xe, cậu mới thở phào một hơi, giúp Lâm Tô cài dây an toàn rồi, nhấn mạnh chân ga, xe ô tô chạy như bay ra ngoài.
Trong lúc chờ đèn xanh, Lâm Tô rối rắm nửa ngày, nhịn không được mở miệng hỏi : “Ba ba, vừa rồi chú kia nói chuyện với ba, sao ba ba lại không để ý đến chú ấy?”
Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút rồi nói : “Cái chú kia là do đại hôi lang biến thành, con cũng không được để ý đến hắn nha!”
Lâm Tô gật đầu, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa xe la lớn : “Ba ba nhìn xem! Chú Đại Hôi Lang ở bên đó kìa!”
Lâm Duyệt Minh hơi ngoái lại phía sau, quả nhiên thấy cái tên kia và con trai ngồi trong một chiếc xe màu xám bạc có rèm che đậu ở bên cạnh, cũng đang chờ đèn xanh.
Lý Bác Học rất thính tai, nghe được giọng Lâm Tô, liền vươn đầu ra ngoài cửa xe tìm kiếm xung quanh, vừa nhìn thấy Lâm Tô ngồi trong chiếc xe bên cạnh, hưng phấn hoa chân múa tay, vui mừng kêu lớn, “Bé Thỏ! Bé Thỏ! Tớ ở bên cạnh! Nhìn qua. . .”
Lâm Tô đang muốn chào hỏi, Lâm Duyệt Minh bấm điều khiển từ xa, tấm kính của cửa xe chậm rãi đi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn không thôi bị cửa xe ngăn cách ở bên ngoài, miệng vẫn còn đang lải nhải nói cái gì đó.
Lâm Tô không nghe thấy âm thanh, vẻ mặt ủ rũ chán chường, nhìn cậu một cái, bĩu môi hờn dỗi.
Lâm Duyệt Minh nở nụ cười, sờ đầu con trai, “Bé Thỏ, sau này không được chơi với cậu nhóc ngốc nha, cứ ở cùng với nó lâu ngày, con cũng sẽ biến thành ngốc nghếch đó! Tối nay ba ba làm sườn xào chua ngọt cho con ăn nhé?”
Vừa nghe nói đến ăn, Lâm Tô liền hớn hở, vui vẻ vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, những chuyện không thoải mái khi nãy hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Đèn xanh sáng lên, Lâm Duyệt Minh lái chiếc Buick rẽ phải.
Phía bên kia, chiếc Land Rover chậm rãi lăn bánh, rẽ về hướng bên trái.
Trong xe Land Rover, Lý Bác Học ngồi ngả ngớn trên ghế, dáng dấp tựa như một tên tiểu lưu manh, nét mặt ngây thơ đáng yêu đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết, cợt nhả nói : “Bố già, nhìn thấy rồi chứ, cậu bé kia chính là con dâu tương lai của ba đó, trông rất đẹp đúng không?”
Lý Tường Vũ vừa lái xe vừa nói : “Ba ba của nó cũng rất đẹp.”
Lý Bác Học nhìn hắn, đột nhiên cười ra tiếng, “Chiều nay không phải là ba đi xem mắt sao? Làm gì mà ăn mặc như đám nhà giàu mới nổi thế này, tầm thường muốn chết!”
Lý Tường Vũ nhún vai, lười biếng nói : “Không làm ra vẻ thô tục, thì người ta đâu có chịu bỏ chạy a.”
Lý Bác Học khó hiểu, “Vậy ba còn muốn đi xem mắt làm gì?”
Lý Tường Vũ đáp : “Thì tại nhàn rỗi buồn chán chứ sao!”
Lý Bác Học hai mắt trợn trắng, “Ấu trĩ! Người ta chắc bị ba dọa chạy mất dép đi?”
Lý Tường Vũ nhớ lại tình cảnh lúc ngồi với Lâm Duyệt Minh trong quán cà phê, nghĩ mà buồn cười, người nọ rõ ràng vạn phần không hài lòng, nhưng vẫn nở nụ cười với mình, thật là đạo đức giả.
Xem ra sau này muốn hẹn cậu một lần nữa, có lẽ cũng không dễ dàng.
Lý Tường Vũ cúi đầu nhìn trang phục của mình, bỗng nhiên có chút hối hận, nếu như sớm biết sẽ gặp một người thú vị như thế, cũng không cần hao hết tâm tư giả trang thành thế này.
Lý Tường Vũ nhướng mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, “Nếu dọa chạy mất, ba sẽ bắt về cho bằng được!”