Cả Nhà Thương Nhau

Chương 2: Chương 2




Sau khi tan học, Lý Bác Học với khuôn mặt giận dữ ngăn Lâm Tô ở ngay cửa lớp.

“Bé Thỏ, tại sao cậu không thèm để ý đến tớ?!!”

Vẻ mặt Lâm Tô khó xử nhìn nhóc, miệng mấp ma mấp máy, định nói rồi lại thôi.

“Nếu cậu không nói ra nguyên nhân, thì đừng hòng về nhà!”

Lý Bác Học thực sự chán nản, cả ngày hôm nay Lâm Tô chưa nói với nhóc một câu nào, hoàn toàn xem nhóc như là không khí vậy.

Lâm Tô mở balo, lấy ra tờ giấy và bút chì, gục đầu trên bàn viết vài chữ.

Nắn nót xong rồi, mới thở phào một hơi, cầm tờ giấy nhét vào trong tay của nhóc, sau đó chạy ra khỏi phòng học.

Lý Bác Học có chút tò mò, không biết trong hồ lô của bé đang bán thuốc gì.

Mở tờ giấy ra, trên đó viết một dòng chữ vừa nhỏ vừa xiêu xiêu vẹo vẹo — Ba ba nói không được giao nạp lúa cho bổn hài tử.

Nghiên cứu hồi lâu Lý Bác Học mới hiểu ra được, nhất thời khóc không ra nước mắt!

Ba ba tớ nói không được chơi với đứa trẻ hư? !

Trời! Có mười chữ mà viết sai hết năm!

. : .

Tại Lâm gia, trên bàn mạt chược, bốn con ma bài đang trong cơn nhiệt huyết hăng hái chiến đấu.

Con ma bài số một, Lâm Duyệt Minh, kỹ thuật khá cao, người này thích làm nhà cái, mà để được ngồi ở vị trí này cần phải có vận may, kỹ thuật, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, thường thì càng liều lĩnh số tiền thu vào càng cao, nếu số đỏ mọi người căn bản không áp chế được cậu, còn khi vận khí kém sẽ là người thua thê thảm nhất.

Ma bài số hai, Lưu Hồng Huy, cách đánh bài cũng giống như tính tình của hắn vậy, bình thường hắn là một người ba phải, cho tới bây giờ trên bàn bài cũng chưa bao giờ nóng giận, thắng không kiêu bại không nản, cho dù thua bao nhiêu tiền, cũng sẽ không phàn nàn, hay nói những lời vô ích.

Ma bài số ba, Phạm Cương, bạn thời đại học của Lưu Hồng Huy, tất cả mọi người đều gọi hắn là “Thùng cơm”, đẳng cấp không cao, cũng không phải hắn đánh bài hay thua, mà là tính cách quá nóng nảy, lúc vận khí không tốt, thường thích lật bàn ném bài, nhằm phát tiết buồn bực trong lòng, bất quá kỹ xảo đánh bài của hắn xuất thần nhập hóa, là người giỏi nhất trong nhóm bốn người bọn họ.

Ma bài số bốn, Đàm Giai, bác sĩ thực tập khoa chấn thương chỉnh hình trong bệnh viện Nhân dân Số Một N thị, đệ tử của Lâm Duyệt Minh. Tên này là một người thành thật chất phác, sau khi làm phụ tá cho Lâm Duyệt Minh trong vài lần phẫu thuật, đã nảy sinh lòng kính phục, xem cậu là mục tiêu phấn đấu, quyết chí trở thành một bác sĩ hàng đầu trong tương lai. Lâm Duyệt Minh vẫn muốn tìm một bạn đánh bài ổn định, thấy cậu nhóc này thành thật lại nghe lời, cậu rất vừa lòng, không nói hai lời bồi dưỡng hắn thành bạn bài bạc của mình. Không thể nói kỹ thuật chơi bài của Đàm Giai kém, mà là căn bản hắn thường đánh theo bản năng, có đôi khi gặp ván bài lớn, ngay cả tính toán bài của mình cũng không biết, tục ngữ nói người chơi bài cần phải có vận khí tốt, đã đánh nhiều như vậy, Đàm Giai rất ít khi thua, khiến cho ba người còn lại vừa cảm thấy quái gở vừa ghen tị không thôi.

Lâm Duyệt Minh nhìn bài trong tay, trong lòng rất vui vẻ, mười ba quân bài tẩy thì có mười quân văn, rất dễ có cơ hội được ù!

Chầm chậm hé ra quân bài, thiếu chút nữa thì Lâm Duyệt Minh đã cười ra tiếng, lại là quân văn!

Tâm trạng vui vẻ khiến cậu bắt đầu cùng mọi người tán gẫu việc nhà.

“Bé Thỏ nhà tôi lần này thi kết quả rất khá.”

“A?!” Lưu Hồng Huy kinh ngạc, tay đánh ra một quân bài, “Nhị vạn, Bé Thỏ thi được bao nhiêu điểm vậy?”

“Cạch!” Phạm Cương phụ họa theo, “Đúng đó, bao nhiêu điểm a?”

Lâm Duyệt Minh quay qua kêu Lâm Tô đang ngồi ở bên cạnh xem TV : “Bé Thỏ, con nói cho mấy chú nghe điểm thi của con là bao nhiêu đi!”

Lâm Tô thành thật trả lời, “59 điểm.”

Ba tên ma bài im lặng : 59?! Còn chưa được trung bình nữa!

Đến lượt Lâm Duyệt Minh bắt bài, cậu hé ra trông thấy một quân văn nữa, càng thêm phấn chấn, bèn khen ngợi con trai, “Bé Thỏ, lần sau phải cố gắng hơn nữa, cứ thi như vậy là tốt rồi.”

Lâm Tô gật đầu, tầm mắt vẫn không có rời khỏi màn hình tivi.

Ba người còn lại tiếp tục câm lặng : Sao yêu cầu của tên này lại thấp như thế a?

Lưu Hồng Huy thấy tâm tình của Lâm Duyệt Minh không tồi, nhắc lại chuyện đi xem mắt với cậu.

“Duyệt Minh, đối tượng tớ giới thiệu ngày hôm qua cậu có vừa ý không?”

Bốn người là bạn bè thân tín lâu năm, nên không cần giữ ý, cũng biết được một số chuyện riêng tư của Lâm Duyệt Minh, bọn họ đều biết cậu thích đàn ông.

Lâm Duyệt Minh vừa bốc lên một quân lục vạn vội đánh ra ngay, đã đánh thêm vài vòng, chỉ còn thiếu một quân văn nữa thôi, nhưng vẫn chưa bốc được, không khỏi có chút bực bội, “Không có cái gì để hài lòng cả, người nọ thực sự là dung tục không thể tưởng tượng!”

Lưu Hồng Huy cực kỳ kinh ngạc, “Tường Vũ rất có phẩm chất mà! Dung tục là sao? Nhất định là mắt nhìn người của cậu quá xoi mói rồi! Thật ra, tớ đã phải khuyên rất nhiều lần, cậu ấy mới đồng ý đi xem mặt đấy, tên này đi đến đâu cũng nổi bật hết, căn bản là không lo thiếu đối tượng, một người đàn ông tốt như vậy đương nhiên phải giữ lại cho cậu rồi!”

“Nổi bật?” Lâm Duyệt Minh khinh thường, “Hắn ăn mặc trang phục như vậy, không muốn nổi bật cũng khó à.”

Lưu Hồng Huy là một người đơn thuần, không nhận ra ý mỉa mai của Lâm Duyệt Minh, “Tối qua tớ gọi điện, cậu ấy đối với cậu coi như là vừa lòng, nếu vậy hai người thử gặp mặt lần nữa xem sao?”

“Quên đi, tớ không dám trèo cao đâu.” Lâm Duyệt Minh lại bốc lên một quân lục vạn, không chút nghĩ ngợi đánh ra ngay.

“Hồ! Cùng một màu!” Phạm Cương cười ngã bài xuống, hai tay duỗi ra, “Tiền đây, tiền đây.”

Lâm Duyệt Minh tức muốn chết, bài của mình cũng một màu, vì sao vận khí lại xấu như vậy?!

Móc tiền ném xuống bàn, xoa bài chuẩn bị một ván mới.

Phạm Cương thu tiền, đứng lên cười hắc hắc, “Không còn sớm nữa, chút nữa tớ còn phải trực, đi trước nhé.”

Mắt phượng của Lâm Duyệt Minh nheo lại, ánh mắt lạnh lùng, “Ăn tiền rồi muốn chạy hả?”

Phạm Cương cười vẻ có lỗi, “Tớ thực sự có ca trực mà, ngày hôm nay cơm chiều cũng không được ăn, cùng các cậu đánh mấy tiếng rồi, chí cốt vậy thôi chứ còn đòi gì nữa!”

Lâm Duyệt Minh sốt ruột khoát tay, “Được rồi, không cần giải thích, biến đi.”

Thân thể Phạm Cương cường tráng, dáng vóc cao lớn, nhanh nhẹn can đảm, ở bên ngoài đánh nhau chưa sợ bất kỳ ai, duy chỉ sợ độc mỗi một Lâm Duyệt Minh, hắn biết mình được bác sĩ Lâm cho phép rời đi, nếu như còn nấn ná ở lại dù chỉ một chút xíu, bác sĩ Lâm mà mất hứng, sẽ mỉa mai châm chọc cho mà xem.

Vừa nghe được lời của Lâm Duyệt Minh, vèo một cái hắn đã đi ra khỏi nhà.

Chơi mạt chược sợ nhất là gì?

Thiếu mất một người!

Ngày mai không phải đi làm, Lâm Duyệt Minh ngay từ sáng đã nghĩ đến hôm nay phải hăng hái chiến đấu suốt đêm, hiện giờ thiếu mất một tay, trong lòng cậu khó chịu tựa như bị mèo cào, buồn bực cáu gắt tới cực điểm. Nhưng cậu lại không có bao nhiêu bạn bè, căn bản tìm không ra bạn đánh bài.

Đàm Giai cũng không có cách gì, hắn mới chuyển về thành phố này không bao lâu, bình thường cũng chỉ giao du với ba người này.

Vì thế nhiệm vụ tìm một tay đánh bài rơi xuống người Lưu Hồng Huy, bạn bè của hắn nhiều không đếm xuể, chỉ cần đi trên đường một vòng, mười người thì hết phân nửa là bạn của hắn.

Lưu Hồng Huy lấy di động ra, gọi vài cuộc điện thoại, thế nhưng đều bị cự tuyệt.

Khi lướt tới số điện thoại của Lý Tường Vũ , thoáng do dự trong chốc lát rồi mới ấn nút gọi.

Lý Tường Vũ rất nể tình, vừa nghe nói chơi mạt chược trong nhà Lâm Duyệt Minh, liền lập tức đồng ý.

Mà Lâm Duyệt Minh biết được người sắp tới là đối tượng xem mắt lần trước, cũng không phản đối, hiện tại chỉ cần có người cùng cậu đánh bài, cho dù là ông bà Vương nhị mặt rỗ, cũng không quan trọng.

Trong đại sảnh của Lý gia.

Lý Tường Vũ thay xong quần áo, nhìn thoáng qua Lý Bác Học đang ngồi đờ ra trên ghế sô pha, “Hổ Con, theo ba ra ngoài chơi.”

Ngay cả mí mắt Lý Bác Học cũng lười nâng lên, Bé Thỏ vứt bỏ nhóc rồi, nào có tâm tình mà đi chơi, “Ba đi một mình. . .”

Lý Tường Vũ cố ý nói : “Không đi thì đừng có hối hận nha?”

Lý Bác Học khoát khoát tay, hữu khí vô lực đáp : “Đi đi, đi một mình đi, đừng làm phiền con. . .”

“Nga, vậy lát nữa vợ con có hỏi, ba nói là con không muốn tới nhé.” Lý Tường Vũ cầm chìa khóa xe, vừa nói vừa đi ra ngoài.

Hai mắt Lý Bác Học lập tức sáng lên, từ trên sô pha nhảy dựng lên, “Vợ của con? Ba đi gặp Bé Thỏ sao? Ba làm thế nào mà quen với cậu ấy vậy? Ba tìm cậu ấy làm gì?”

“Ba đến nhà bọn họ chơi mạt chược.”

“Chờ con, chờ con một chút, con đi lấy vài món đồ.” Lý Bác Học dường như được hồi sinh, toàn thân tràn ngập năng lượng, rất nhanh chạy ào vào phòng ngủ.

Khi nhóc quay trở ra, trên tay xách hai bọc đồ lớn.

Lý Tường Vũ nhìn nhìn, hắc! Đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi, tất cả đều là những món mà tên nhóc này cất dấu rất kỹ!

Ở Lâm gia bên này, ba con ma bài không chịu nổi buồn chán bèn chơi game đấu địa chủ.

Lâm Duyệt Minh không am hiểu trò chơi này lắm, để thua liên tiếp.

Lúc này cậu là chủ đất, lại bị hai đối thủ phá đến thương tích đầy mình.

Bác sĩ Lâm khó chịu trong lòng quăng cái điều khiển đi, “Không chơi nữa, nhàm chán, cái tên họ Lý kia sao còn chưa tới vậy?”

Lưu Hồng Huy nhìn đồng hồ, “Mới hơn mười phút chứ mấy, nhà của cậu ấy cách nơi này rất xa, làm sao mà tới nhanh như vậy được!”

“Vậy trong khi chờ đợi, tớ đi pha sữa cho nhóc tỳ đã.” Lâm Duyệt Minh đứng lên, tao nhã đi vào bếp.

Hai người còn lại khóc ròng : Tên này chơi xấu! Vẫn chưa có chung tiền mà!

Lâm Duyệt Minh cưng chiều con trai, đó là một sự thực không cần tranh cãi.

Từ lúc tan học đến giờ, Lâm Tô vẫn canh giữ ở trước cái TV xem mấy chương trình dành cho thiếu nhi, cái mông chưa từng nhúc nhích một chút nào, có ăn cái gì cũng là Lâm Duyệt Minh đút cho.

Mấy người bạn bài lắc đầu thở dài, tất cả đều nói cậu cưng chiều con quá thể, làm vậy sẽ khiến cho bản năng sinh tồn của đứa trẻ bị suy yếu.

Mà cậu lại không cho là như thế, chỉ cần Lâm Tô vui vẻ, cậu sẵn lòng chăm sóc bé cả đời, cho đến khi chết già mới thôi.

Lâm Duyệt Minh bưng ly sữa ngồi xuống bên cạnh Lâm Tô, “Bé Thỏ, uống đi con, uống cho mau lớn!”

Lâm Tô cầm ly sữa nhưng không uống ngay, len lén nhìn lon coke để ở trên bàn ăn cơm, “Ba ba, con có thể uống cái kia không?”

Lon coke đó là Lưu Hồng Huy đem đến cho Lâm Tô, từ nãy đến giờ vẫn để ở đó, Lâm Tô cứ liếc mãi, thế nhưng chưa được Lâm Duyệt Minh cho phép, bé cũng không dám uống.

Trong lòng Lâm Duyệt Minh thầm oán trách Lưu Hồng Huy, trẻ con đang lớn, sao có thể uống nước giải khát có ga được.

“Bé Thỏ ngoan nào, mau uống sữa đi, mấy cái thứ kia không thể uống nha, con mà uống vào lông trên người sẽ dài thật là dài, đến lúc đó con liền biến thành tiểu quái vật rồi.”

Lâm Tô đích thị là một bé ngoan, ba ba nói cái gì bé cũng nghe cái, cầm ly sữa lên một hơi uống cạn.

Lưu Hồng Huy ngồi ở gần đấy thật sự là chịu không nỗi nữa, Lâm Tô cũng đã chín tuổi rồi, Lâm Duyệt Minh vẫn xem bé như con nít ba tuổi mà lừa gạt, như vậy đối sự phát triển của bé rất có hại!

“Duyệt Minh, cậu chú ý đến phương pháp giáo dục của mình một chút đi!”

Lâm Duyệt Minh đang giúp con trai lau miệng, hừ lạnh, “Ai cần cậu lo!”

Lưu Hồng Huy bất lực thở dài, vì tương lai của đứa nhỏ này cảm thấy lo lắng.

Lâm Tô là điểm yếu của Lâm Duyệt Minh, cậu đối với người đời lạnh nhạt hơn nữa không hề kiên trì, thế nhưng đối với Lâm Tô tựa như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, Lâm Tô muốn cái gì cậu cho cái đó, hết mực cưng chiều.

Lâm Tô ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng không hiểu, thuần khiết như một tờ giấy trắng, tất cả mọi người đều cho rằng đây là do sự giữ gìn quá mức của Lâm Duyệt Minh tạo thành, nhưng nguyên nhân thực sự, chỉ có chính cậu mới biết được.

Lâm Tô là một đứa bé sinh non, đầu óc chậm phát triển, ba tuổi mới biết nói, học cái gì cũng chậm hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa tình trạng sức khỏe của bé quá kém, mỗi thời mỗi khắc đều cần có người chăm sóc.

Cho tới bây giờ Lâm Duyệt Minh chưa nói với ai về chuyện của Lâm Tô, mọi người nói cậu cưng chiều bé, Duyệt Minh cũng không phản bác, vẫn cứ làm theo ý mình. Bởi vì cậu cảm thấy hổ thẹn, Lâm Tô bẩm sinh thể nhược đa bệnh, đều là lỗi của cậu, nếu như không phải cậu mang thai trong lúc tinh thần suy sụp, không chịu chăm sóc bản thân, thì sẽ không đem lại kết quả này.

Cậu dành toàn bộ yêu thương cho Lâm Tô, như vậy mới có thể dễ chịu một chút.

Lâm Tô là do chính cậu sinh ra, là khúc ruột của cậu.

Đàn ông sinh con, nghe hoang đường đến nực cười.

Mà cậu, thật sự có khả năng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.