Cả Nhà Thương Nhau

Chương 8: Chương 8




Lý Bác Học hận không thể biến thân thành một dã thú, đem con nhỏ Viên Viên béo tròn kia xé nát ra từng mảnh vụn.

Con nhỏ ục ịch này suốt ngày cứ quấn quít lấy Lâm Tô, làm hại nhóc bình thường cũng không thể cùng Lâm Tô nói chuyện với nhau.

Lý Bác Học : Bé Thỏ, cậu xin thầy chuyển về vị trí cũ đi.

Viên Viên : Không được! Ai cũng không thể khiến tớ và chồng yêu xa nhau được!

Lý Bác Học : Bé Thỏ, kẹo này tớ mang từ nhà đến, ăn rất ngon đó!

Viên Viên : Mấy viên kẹo nhìn thật đáng yêu, chúng tớ nhận, tớ thay mặt chồng yêu cảm ơn nhé!

Lý Bác Học : Bé Thỏ, tan học tới nhà của tớ chơi nhé.

Viên Viên : Thật ngại quá, tan học tớ và chồng yêu phải quay về sinh đứa nhỏ.

(╰_╯)# Lý Bác Học nổi trận lôi đình : Nhỏ mập kia! Lâm Tô nếu muốn có con cũng là cùng với tớ sinh, mắc mớ gì tới cậu? ! Cút qua một bên đi!

Lâm Tô lau mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ đến chuyện chuyển trường.

. : .

Lâm Duyệt Minh mở cửa chiếc xe Land Rover màu xám bạc trông rất cồng kềnh ra, vội vã lái tới trường học, miệng không ngừng phàn nàn.

Cậu không nghĩ tới Lý Tường Vũ cư nhiên da mặt dày như thế, nhờ cậu đi đón con giúp hắn!

Lâm Duyệt Minh mới vừa đi đến cửa phòng học, thì trông thấy Hổ Con và một cô bé béo tròn đang đứng giữa phòng học chẳng biết cãi nhau chuyện gì mà đỏ mặt tía tai, còn Lâm Tô ngơ ngác đứng ở một bên, vẻ mặt luống cuống.

Mấy đứa nhỏ này làm sao vậy?

Lâm Duyệt Minh đi đến gần để nghe cho rõ, thì vừa lúc Lý Bác Học đang rống họng nói ra một câu truyền tới tai cậu.

“Con nhỏ mập! Lâm Tô nếu muốn sinh con cũng phải là cùng với tớ, mắc mớ gì tới cậu? ! Cút qua một bên đi!”

Lâm Duyệt Minh nhìn Lý Bác Học cười nhạt, thằng nhóc xấu xa! Mi mà cũng dám có chủ ý với con của ta sao? Lại còn muốn nó giúp mi sinh con nữa chứ? ! Xem ta làm thế nào trừng phạt mi đây!

Lông mày nhướn lên, trong đầu nghĩ ra một quỷ kế.

” Hổ Con, Bé Thỏ, ba tới đón các con về nhà.” Lâm Duyệt Minh hướng về phía hai nhóc con mỉm cười, trông rất có dáng vẻ của một người hòa ái dễ gần.

Vẻ mặt Lý Bác Học đầy hoài nghi, đi tới cửa, ló đầu ra nhìn xung quanh, “Ba ba của con đâu? Tại sao lại không tới đón con?”

Lâm Duyệt Minh nghiêm trang, “Ba ba của con bị tai nạn xe, chân bị gãy, hiện tại vẫn còn đang hôn mê.”

Cho dù Lý Bác Học là một cậu nhóc kiên cường, nghe xong lời này cũng chịu không nổi đả kích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên trắng bệch, môi run run, nước mắt lã chả rơi xuống, “Ba có sao không, có nguy hiểm đến tính mệnh hay không?”

“Cũng có thể, chúng ta đi ăn trước, sau đó vào bệnh viện thăm ba ba của con.”

Lâm Duyệt Minh đối với biểu hiện của nhóc cảm thấy rất vừa lòng, ôm Lâm Tô đi ra cửa, cố ý bước thật nhanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, thì ra bắt nạt con nít lại chơi vui như vậy.

Lý Bác Học lúc cúc chạy ở phía sau, vừa khóc, vừa lau nước mắt, đi tới nơi đậu xe đã thở hào hển.

Trong xe, Lý Bác Học vô lực nằm ở băng sau, hai mắt nhìn lên nóc xe, không nhúc nhích lấy một cái.

“Chú Lâm, khi nào thì chúng ta đến bệnh viện. . .”

“Cơm nước xong rồi mới đi.” Lâm Duyệt Minh bỏ đĩa CD vào máy, vừa nghe nhạc, vừa lái xe, nhàn nhã tự tại.

“Bé Thỏ, con muốn ăn cái gì? Đi ăn lẩu hay là tiệc đứng?”

“Cái nào cũng được.” Lâm Tô xoay người, nhìn Lý Bác Học nằm cuộn mình ở băng sau, ngực có chút lo lắng.

“Lý Bác Học, cậu muốn ăn cái gì?”

“Sao cũng được.”

“Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”

“Được.”

“Hay là thôi đi, ăn tiệc đứng vậy.”

“Ừ.”

“Nếu không, ăn món khác cũng được, cậu cho ý kiến đi.”

“Tớ cái gì cũng không muốn ăn! !” Lý Bác Học hét lớn một tiếng, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, tội nghiệp nhìn Lâm Duyệt Minh, vẻ cầu xin nói : “Chú Lâm, chúng ta tới bệnh viện nha, con muốn đi thăm ba ba.”

“Ăn tiệc đứng, ăn xong rồi mới tới bệnh viện được.” Lâm Duyệt Minh thản nhiên nói, lại liếc mắt nhìn qua phía Lâm Tô, được lắm, con trai thật không có tiền đồ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt thương tâm khổ sở.

Lý Bác Học đổ xụp xuống ghế đang ngồi, căn bản không biết một tiếng gào thét lúc nãy đã làm Lâm Tô đau lòng.

Lúc ăn cơm, Lâm Duyệt Minh cố ý ăn thật chậm các món ngon ở trên bàn, còn cố ý mỗi món có trong nhà hàng đều nếm qua một lần.

Lý Bác Học vội đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, ngồi một bên luôn miệng thúc giục, căn bản chả ăn uống được cái gì.

Ba người ăn xong tiệc đứng, đi tới bệnh viện, cũng đã tám giờ tối.

Lý Bác Học nhanh chóng vọt tới phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra nước mắt tràn mi ngay tức khắc, nhìn thấy Lý Tường Vũ chân trái bị bó thạch cao nhắm mắt nằm an tĩnh ở trên giường bệnh, mũi đau xót, từng giọt từng giọt nước mắt to tướng lộp đập rơi xuống.

“Ba ba — Ba tỉnh lại — Tỉnh lại đi! ! !” Lý Bác Học nhào tới trên người bệnh nhân, cố sức lay bờ vai của hắn.

Lý Tường Vũ một đêm trước không được ngủ, sau đó mất nửa ngày làm giải phẫu, rồi lại bị em trai em gái náo loạn đến quá ngọ. Lúc này mới vừa ngủ chưa được bao lâu, đột nhiên bị người đánh thức, trong lòng có chút bực bội, “Làm gì vậy!”

“Ba ba, rốt cục ba cũng tỉnh rồi!” Lý Bác Học ôm hắn gào khóc, “Ba yên tâm! Cho dù ba có bị cụt chân, con cũng sẽ chăm sóc ba cả đời! !”

Lý Tường Vũ không hiểu ra sao, “Chân bị cụt? Ba chỉ bị gãy xương, dưỡng thương mấy tháng thì tốt rồi!”

“Dạ? ! ! !”

Lý Bác Học đích thị là một cậu nhóc thông minh, ngay lập tức ý thức được mình bị đùa bỡn!

Lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, mĩm cười đứng lên, “Không bị gì là tốt rồi, thật sự quá tốt, con vừa nghe nói ba bị tai nạn xe, cho nên kích động mà thôi.”

Xoay người quay về phía Lâm Duyệt Minh cười khúc khích, “Chú Lâm, vừa rồi ăn còn chưa no, con dẫn Bé Thỏ đi ra ngoài mua đồ ăn.”

Nói xong không đợi cậu trả lời, túm tay Lâm Tô chạy ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Duyệt Minh lo lắng, đang định đuổi theo, Lý Tường Vũ gọi cậu lại, “Để cho mấy đứa nhỏ tự do một chút đi.”

Chân vừa dợm bước đi liền thu trở về, Lâm Duyệt Minh chậm rãi quay đầu, nhìn hắn bình tĩnh nói : “Lâm Tô không giống như những đứa trẻ khác.”

Lâm Tô không có khả năng tự lo liệu, căn bản sẽ không chiếu cố được chính mình.

Chín năm nay, ngoại trừ ở trường, bình thường Lâm Duyệt Minh vẫn theo sát Lâm Tô mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi trực đêm cũng không dám để bé ở nhà một mình.

Bạn bè từng đề nghị mời một bảo mẫu, như vậy mới có thể an tâm công tác. Nhưng Lâm Duyệt Minh lại lo lắng, cậu không tin được người ngoài, chỉ có tự tay mình chăm sóc mới là lựa chọn tốt nhất.

Con trai là toàn bộ thế giới của cậu, là động lực sống của cậu suốt chín năm nay.

Cậu muốn dốc hết toàn lực để bảo vệ Lâm Tô, những chuyện mà cậu đã trải qua không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chịu đựng được.

Nếu như có thể, cậu mong ước Lâm Tô vĩnh viễn giống như bây giờ, đơn thuần như trẻ con mới sinh ra, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự.

Chẳng cần hiểu được chuyện tình yêu, chỉ cầu vô tư lự là được, như vậy mới có thể hạnh phúc.

Tuy rằng Lâm Duyệt Minh là một người kiên cường, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không thương tâm khổ sở.

Ngay thời điểm người yêu xoay người bước đi, tâm của cậu cũng chết theo kể từ đấy.

Tình yêu, là thứ thật đáng sợ!

Một khắc trước còn là người yêu ôn nhu săn sóc, ngay sau đó có thể dễ dàng vứt bỏ mình mà đi.

Những lời thề non hẹn biển tất cả đều là giả tạo sao?

Đoạn tình cảm lưu luyến khắc cốt minh tâm kia, chỉ lưu lại cho cậu nổi đau thương thấm tận xương tủy.

Thời gian mang thai con trai, cậu ở trong nhà làm việc gia công để sinh sống, có đôi lúc mạc danh kỳ diệu lại khóc lên, nhốt mình trong phòng nhỏ khóc nức nở, khóc đến chết đi sống lại.

Khóc đã đời, rửa mặt, lại tiếp tục làm việc.

Bởi vì cậu muốn sống, vì đứa con trong bụng mình phải sống sót.

Tình yêu thực sự rất đáng sợ!

Nếu như có thể, cậu mong muốn Lâm Tô vĩnh viễn không bao giờ chạm đến tình cảm này.

“Trong mắt cha mẹ bọn trẻ giống nhau cả thôi, đều là bảo bối, ai cũng không muốn chúng bị thương tổn. Thế nhưng trẻ con cũng có thế giới riêng của mình, cái mà chúng ta cần làm là chậm rãi nhìn chúng lớn lên, dành không gian, để cho chúng độc lập tự chủ mau chóng trưởng thành, lúc cần thiết thì khuyến khích và hỗ trợ, để chúng nó phát triển tốt hơn.”

Lý Tường Vũ cười nhẹ, làm cha, hắn có thể hiểu được ý nghĩ của Lâm Duyệt Minh. Ý thức trách nhiệm không thể ít, nhưng coi như là một loại ràng buộc sâu nặng, không riêng gì con trẻ, cũng là ràng buộc chính mình.

Lâm Duyệt Minh nhìn người đàn ông trước mắt, cho dù trên mặt có thương tích, thế nhưng thoạt nhìn vẫn rất anh tuấn. Nét tươi cười ôn hòa còn vương bên khóe miệng, giống như gió xuân vào tháng ba, làm trái tim cảm thấy ấm áp .

Lâm Duyệt Minh ngồi vào trước giường, chẳng hiểu vì sao, đột nhiên có loại xúc động nói ra hết sự thật, muốn nói ra toàn bộ câu chuyện. Có một số việc chôn dấu ở trong lòng lâu lắm rồi, giống như được che phủ bởi một lớp cỏ dại, dường như đang sinh sôi nảy nở không ngừng, quấn quýt liên quan với nhau, cắt đi nhánh này, lại mọc ra một nhánh khác, không thể loại bỏ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

“Vợ của anh đâu? Cô ấy đang ở nơi nào?” Lâm Duyệt Minh đột nhiên đặt câu hỏi, vô cùng trực tiếp, không có một chút nào gọi là tinh tế.

“Đã li hôn từ lâu rồi, đó là một cuộc hôn nhân sai lầm.”

“Trước khi kết hôn anh đã biết tính hướng của mình chưa?”

“Biết, cho nên đây là việc làm hoang đường nhất trong cuộc đời của tôi.”

“Vậy sao?” Lâm Duyệt Minh bỗng nhiên hứng thú, “Kể nghe đi.”

Lý Tường Vũ cười khổ, “Khi tuổi còn trẻ rất bốc đồng, come out với người nhà, bị ép phải kết hôn, sinh con, sau đó là ly hôn.”

“Người phụ nữ kia cũng đồng ý sao?”

“Làm sao mà không muốn được, theo nhu cầu mà thôi. Mẹ của tôi có được tôn tử, cô ta được một số tiền, còn tôi thì được tự do.”

“Phốc!” Lâm Duyệt Minh phì cười, “Kỳ thực anh là người đáng thương nhất.”

“Vì sao?”

“Một người đàn ông đồng tính luyến ái bị buộc phải quan hệ với phụ nữ còn không đủ đáng thương sao?”

“Vậy còn em?” Lý Tường Vũ cố ý làm khó dễ, “Con trai là em cùng với ai sinh ra?”

“Chính tôi sinh!”

Lý Tường Vũ cười khanh khách, “Không thể nào đâu!”

Lâm Duyệt Minh khiêu khích nhìn hắn, “Tôi nói sự thật đấy!”

“Đừng nói đùa.” Đàn ông sinh con, làm thế nào có thể tin được.

Lâm Duyệt Minh rũ mí mắt xuống, cười nhạt, sau lại mở to hai mắt nhìn hắn, “Tôi cũng không có nói đùa.”

Nói xong, tận lực trưng ra dáng vẻ tự nhiên, kỳ thực trong lòng vô cùng bồn chồn.

Lý Tường Vũ bị giọng điệu trịnh trọng của cậu chọc cười, “Nếu như em thực sự có thể sinh con, tôi đây sẽ cưới về, yêu thương em cả đời.”

Lâm Duyệt Minh cũng cười, “Đàn ông sinh con mà anh cũng có thể chấp nhận sao?”

Lý Tường Vũ cười thẳng thắn, “Đây chính là chuyện tốt, vì sao không thể chấp nhận? !”

Lâm Duyệt Minh biết rõ hắn cho rằng mình đang nói đùa, thế nhưng nghe xong những lời này, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Thì ra vẫn còn có người chấp nhận bản thân mình.

Tuy rằng chỉ là một lời nói đùa, nhưng làm cho cậu cảm thấy thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.