Cả Nhà Thương Nhau

Chương 9: Chương 9




Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh Lâm Tô liền không chịu nắm tay Lý Bác Học nữa.

Lòng bàn tay đột nhiên trống trải, tâm trí cũng theo đó mà hoảng hốt, Lý Bác Học kinh ngạc hỏi: “Bé Thỏ, cậu làm sao vậy?”

Lâm Tô quay đầu sang một bên, nghĩ đến chuyện vừa rồi, dường như cảm thấy tủi thân, con mắt xon xót, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Lý Bác Học sợ hãi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt giọt ngắn giọt dài, trái tim như bị ai bóp chặt, “Bé Thỏ, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

Lâm Tô chỉ lo khóc không nói lời nào, nước mắt chảy dài trên má, há to miệng, khóc không ra hơi.

Lý Bác Học vươn tay giúp bé lau nước mắt, nhưng dù thế nào cũng lau không hết, dứt khoát kéo bé ôm vào trong lòng, mặc cho bé vùi mặt vào trong ngực mình khóc một trận đã đời, nhẹ nhàng vuốt lưng, cố gắng vỗ về bé, “Chậm một chút, khóc chậm thôi, khóc nhiều quá sẽ bị lả người.”

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ lại. Lâm Tô ngẩng đầu, đôi mắt sưng như hai quả đào, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

Lý Bác Học nhìn mà buồn cười, cẩn cẩn dực dực hỏi, “Rốt cuộc vì sao cậu khóc vậy?”

“Cậu nạt tớ. . .” Lâm Tô bĩu môi, cổ họng khô khốc nói có chút vất vả, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

(+﹏+)~ Khi nãy căn bản cũng đâu phải là nạt? Trái tim của lão bà nhà mình quả nhiên mỏng manh như pha lê!

Trong nháy mắt trên mặt Lý Bác Học tràn đầy vẻ tươi cười ngọt ngào chết người, nhìn bé một cách nịnh nọt, chỉ thiếu một cái đuôi ve vẫy mà thôi, “Bé Thỏ, tớ sai rồi! Tớ sẽ không bao giờ. . . Nạt cậu nữa! Cũng sẽ không nói chuyện lớn tiếng với cậu! Không thì cậu nạt tớ đi, đánh cũng được, nhưng nghìn vạn lần đừng nóng giận a! Nghìn vạn lần không cần không để ý tới tớ! !”

Lâm Tô gật đầu, hít hít cái mũi, vừa rồi khóc quá lợi hại, nước mũi cứ chảy xuống hoài.

Lý Bác Học đặc biệt muốn lấy lòng người ta, đưa một cánh tay ra, “Nè, chùi vào tay áo của tớ.”

Lâm Tô sửng sốt, mắt to chớp chớp hai cái, nắm tay áo của nhóc lên, bao nhiêu nước mắt nước mũi chùi sạch sẽ vào đó.

Ống tay áo trắng noãn phút chốc bị dính dơ, Lý Bác Học tuyệt không để bụng, ngược lại còn thấy rất hạnh phúc. ~(≧▽≦)/

~Buổi tối, trong phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ có một ngọn đèn không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, lần nói chuyện này đã đưa khoảng cách của bọn họ gần lại một chút, trong sự yên lặng bầu không khí ấm áp tràn ngập cả gian phòng.

. : .

Thích một người liền muốn biết mọi chuyện về người đó.

Lý Tường Vũ cũng không ngoại lệ.

Hắn và Lâm Duyệt Minh quen biết thời gian cũng không lâu lắm, nhưng mỗi một lần gặp mặt thiện cảm tăng thêm vài phần.

Lý Tường Vũ thừa nhận mình là một người nông cạn, ban đầu hắn vừa ý đối phương chính là bởi vì dung mạo.

Lâm Duyệt Minh là điển hình của vẻ đẹp cổ điển chỉ thuộc về người phương Đông. Khuôn mặt hình trái xoan, cằm thon. Đôi mắt dài nhỏ, đuôi mắt hơi xếch nhìn rất duyên dáng, con ngươi to tròn, ánh mắt mơ màng câu hồn đoạt phách, có lẽ do không được nghỉ ngơi tốt, bọng mắt luôn luôn có một quầng thâm nhàn nhạt. Mũi thẳng, chóp mũi hơi tròn, toàn bộ khuôn mặt cho người ta cảm giác hài hòa và cân xứng. Môi mỏng, khóe miệng hơi vểnh lên, hồng hồng, phối hợp với làn da trắng nõn, là một nét đẹp có thể gây họa.

Khuôn mặt tưởng như có thể dễ dàng nắm bắt được, ban đầu hắn còn tưởng rằng Lâm Duyệt Minh là một người hướng nội văn tĩnh nhu nhược. Khi tiếp xúc qua mới biết được, quả nhiên khuôn mặt phối sai tính cách rồi, cậu còn kiên cường hơn rất nhiều nam nhân khác, độc lập, tự chủ có thừa. Tính cách cao ngạo lạnh lùng, rất khó tiếp cận, bình thường cũng ít nói, nó mang lại cảm giác xa xôi lạnh lùng.

Càng khó tiếp cận lại càng muốn tới gần, Lý Tường Vũ muốn biết về quá khứ, hiện tại, nói chung là tất cả mọi thứ về cậu, chỉ có như vậy mới hiểu được nội tâm của cậu.

“Bác sĩ Lâm. . .”

“Ông chủ Lý. . .”

Hai người cùng lên tiếng.

Lâm Duyệt Minh cười yếu ớt, “Anh nói trước đi.”

“Tôi muốn biết mọi chuyện về em.” Lý Tường Vũ nhìn cậu, đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Trong giây phút đó Lâm Duyệt Minh thoáng hoảng hốt, hình ảnh này quá quen thuộc. Nhiều năm trước có một thanh niên cũng nhìn mình như thế và thốt ra những lời y như vậy.

Nhưng kết quả thì sao?

Lâm Duyệt Minh cười có vẻ tự giễu. Đối mặt với người đàn ông anh tuấn ôn nhu này, vừa rồi đích xác có mong muốn kể ra sự thật, nhưng khi định nói ra, lại không thể thốt nên lời.

“Tôi? Có thể có chuyện gì. . . Cùng với người bình thường giống nhau thôi, mỗi ngày rời giường, ra khỏi nhà, đưa con trai đến trường, đi làm, tan tầm, đón con về nhà, ăn, ngủ, không ngừng lặp đi lặp lại. Giống như ngồi xe bus vậy, từ lúc xe bắt đầu lăn bánh cho tới khi đến nơi, sẽ không đổi xe, cũng sẽ không xuống xe giữa đường, loại hành trình sinh hoạt này đã kéo dài chín năm.”

“Vậy em. . .” Lý Tường Vũ không vừa lòng với câu trả lời của cậu, có rất nhiều điều muốn hỏi, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.

Người tới là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, vóc người hơi mập mạp, quần áo sang trọng, toàn thân phục trang đẹp đẽ. Tóc bới cao, làm lộ rõ hai bên tóc mai đã hoa râm và nếp nhăn nơi khóe mắt, trên khuôn mặt mũm mỉm mang theo vẻ kiêu kì, đôi mắt rất sáng, chân mày cao, khi nhìn người khác từ một góc nghiêng, ánh mắt bén nhọn, khí thế kiêu ngạo, dáng dấp điển hình của một bà lớn giàu có.

Người phụ nữ này chính là mẹ của Lý Tường Vũ, là lão thái bà trong miệng ba đứa con.

Lý lão thái vừa đi vào phòng bệnh thì thấy một người đàn ông xa lạ ngồi ở trước giường của con trai, điều đầu tiên nghĩ đến là tên này tuyệt đối là bạn trai của thằng cả nhà mình. Tuy rằng bà biết con mình thích đàn ông, thế nhưng nhìn thấy tận mắt vẫn rất khó tiếp nhận.

Lý lão thái liếc mắt đánh giá Lâm Duyệt Minh, giống như đang xem mắt con dâu vậy, càng nhìn càng không thích, không khỏi nhíu mày. Cằm nhọn môi mỏng là điển hình của dạng khắc phu! Mắt ướt át, toàn thân toát ra vẻ kiều mị, một người đàn ông trưởng thành mà có dáng dấp này quả thực chính là kẻ gây tai hoạ, thích hắn không bằng đi thích nữ nhân!

Lâm Duyệt Minh đương nhiên không biết ý nghĩ của bà, chỉ cảm thấy thái độ của vị lão thái thái này không thân thiện, ánh mắt hàm chứa ý coi rẻ và khinh thường, tựa hồ rất không thích nhìn mình.

Lâm Duyệt Minh mất hứng, bà ta dựa vào cái gì mà coi thường mình?

Hai người cao ngạo ở cùng một chỗ, bầu không khí ấm áp hài hòa trong phòng bệnh lập tức bị phá vỡ. Bốn mắt nhìn nhau, tựa như trong không khí có hai đạo hàn quang hội tụ cùng một chỗ, khi chạm vào nhau phát ra tia lửa điện, đồng thời cả hay cùng bày ra tư thế thủy hỏa bất dung, đều xem đối phương không vừa mắt.

Ở hai người toát ra địch ý quá mức rõ ràng, Lý Tường Vũ ngồi một bên nhìn thấy dở khóc dở cười, chuyện gì thế này? Ho nhẹ một tiếng, “Mẹ, mẹ đã đến rồi.”

Lý lão thái lạnh lùng hừ mũi một tiếng, ánh mắt ngó quanh phòng tìm tòi một vòng, hỏi : “Hổ Con đâu?”

“Ra ngoài mua đồ rồi.” Lý Tường Vũ chỉ vào Lâm Duyệt Minh giới thiệu : “Mẹ, vị này chính là. . .”

“Mẹ đi tìm Hổ Con.” Lý lão thái không chút khách khí cắt ngang lời hắn nói, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Khi âm thanh đóng cửa vang lên, Lý Tường Vũ quay qua Lâm Duyệt Minh áy náy cười nói : “Đừng để bụng, mẹ của tôi là vậy đó, bà ấy cũng không có ác ý.”

“Không sao.” Lâm Duyệt Minh đứng lên, “Tôi cũng nên đi thôi, anh nghỉ ngơi đi.”

Lý Tường Vũ không muốn cậu đi, nhưng vừa nghĩ đến lão thái bà sắp quay lại, sợ cậu khó xử thêm một lần nữa, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Lâm Duyệt Minh còn chưa đi ra khỏi cửa, như chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng bước.

Trước khi xoay người hình như thấy trán của anh ta lấm tấm mồ hôi.

Lẽ nào vết thương lại đau?

Lâm Duyệt Minh quay đầu lại hỏi : “Vết thương có đau không?”

“Không sao, tôi chịu được.” Lý Tường Vũ cười có vẻ miễn cưỡng.

Lâm Duyệt Minh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ở trong lòng tính toán thời gian, hiện tại tác dụng của thuốc tê có lẽ đã hết, phải nắm chắc thời gian lúc nào cơn đau dữ dội nhất, nếu không ban đêm làm sao có thể ngủ say được.

“Được rồi, khi nào đau quá nhớ kêu y tá.”

“Tôi biết rồi.”

“Đi à.”

Sau khi Lâm Duyệt Minh ra khỏi phòng bệnh, thì nhanh chóng đi thẳng tới phòng trực, trong phòng ngoại trừ một y tá, Diệp Trì Hoa cư nhiên cũng ngồi ở trong này, hai người rúc ở trong góc, ngồi nghiêng với cửa, chụm đầu vào nhau nói cười thật là vui vẻ. Không biết Diệp Trì Hoa nói cái gì, mà mặt cô y tá thoáng chốc trở nên đỏ bừng, sau đó e thẹn cúi đầu.

Thì ra có tin đồn Diệp Trì Hoa trăng hoa cũng không phải là không có căn cứ, có lửa thì mới có khói chứ, Lâm Duyệt Minh nhìn lịch, ngày hôm nay là hắn trực ban, người này không ngồi ở vị trí của mình, cư nhiên lợi dụng chức vụ tiện lợi tán tỉnh y tá là sao?

Cứ như vậy, Lâm Duyệt Minh đối với hắn càng thêm phản cảm, bất động thanh sắc đi tới sau lưng hai người, dặn bảo : “Tiểu Ngô, một chút nữa chích thuốc giảm đau cho bệnh nhân phòng 308, đừng dùng thuốc nhiều quá, buổi tối để ý tình huống của hắn một chút.”

Có lẽ là trò chuyện rất tập trung, hai người căn bản không phát hiện ra sự có mặt của Lâm Duyệt Minh, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh làm bọn họ lại hoảng sợ. Cô y tá thất kinh đứng lên, cúi đầu lui ra sau vài bước, quay người đi lấy thuốc. Diệp Trì Hoa có chút chột dạ, nhưng càng nhiều hơn là tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Duyệt Minh, vẻ mặt không thân thiện.

Lâm Duyệt Minh không để ý đến hắn, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Lâm Tô, vừa mới nhấc chân, Diệp Trì Hoa lên tiếng châm chọc khiêu khích, “Bác sĩ Lâm thực sự là một thầy thuốc tốt tận chức tận trách a! ! Vì bệnh nhân cư nhiên bận rộn đến giờ này, lẽ nào hắn đưa phong bì rất dày?”

Đưa phong bì cho bác sĩ trước khi mổ đã trở thành một hiện tượng biến tướng của xã hội, tuy rằng bệnh viện đã sớm ra quy định không cho bác sĩ nhận phong bì, thế nhưng lâu nay hiện trạng này vẫn đang như nước lũ cấm không được, hơn nữa lại biến thành xu thế ngày càng nghiêm trọng. Nói trắng ra là, đây là Chu Du gài Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, rất nhiều người bệnh nghĩ rằng nếu bác sĩ nhận phong bì thì phẫu thuật cũng tiến hành tốt hơn nhiều, làm như vậy cũng là vì để an tâm, nếu là những bác sĩ theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cho rằng số tiền này không thể nhận, mọi người sẽ cho rằng người đó là đồ ngu, không hợp thời.

Vừa vặn Lâm Duyệt Minh lại là một người không hợp thời như vậy, nói cậu thanh cao cũng tốt, cao ngạo cũng được, cậu chỉ là dựa theo bản tính và mức sống của mình, cho nên cậu không được chào đón, mọi người vẫn lén gọi cậu là kẻ ngu si.

Lời của Diệp Trì Hoa nói hiển nhiên đụng vào điểm mấu chốt, cậu cười nhạt, nói không lưu tình chút nào, “Anh nghĩ tôi và anh giống nhau sao? Anh làm việc xấu xa trong bệnh viện có ai mà không biết? Đừng quá đắc ý, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

“Anh! !” Diệp Trì Hoa từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ tay vào cậu, toàn thân tức giận đến phát run.

“Tôi cũng lười cùng anh nói lời vô ích, ngày nào đó sự việc bại lộ, tẩy sạch cái mông vào trong tù ngồi chơi với lão Hoàng đi.” Lâm Duyệt Minh cao ngạo hất cằm lên, bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.

“Lâm Duyệt Minh!” Diệp Trì Hoa không giận trái lại còn cười, “Vừa rồi tôi thấy con trai anh nhào vào trong lòng một thằng nhóc khóc đến chết đi sống lại, anh có biết vì sao nó khóc không?”

Nhắc tới Lâm Tô, Lâm Duyệt Minh trở nên không thể bình tĩnh và lý trí, hung hăng và căm tức nhìn hắn, “Anh muốn nói cái gì! !”

Diệp Trì Hoa rất đắc ý, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười châm chọc, “Chỉ bởi vì thằng nhóc kia nạt một tiếng nó liền khóc thảm thương như vậy, tôi thực sự hoài nghi con trai anh là một đứa ngu ngốc!”

Con trai anh là một đứa ngu ngốc!

Con trai anh là một đứa ngu ngốc!

. . .

Đại não của Lâm Duyệt Minh giống như bùng nổ, hoàn toàn mất đi lý trí, gân xanh nơi thái dương đập liên hồi, đột nhiên như biến thành dã thú. . . Vừa điên cuồng vừa dữ tợn, hướng về phía Diệp Trì Hoa đấm tới. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.