Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc không thèm để ý đến ánh mắt của quần chúng nhân dân, cứ thế vô tư kéo cạp quần lên, sau đó còn rạng rỡ ngẩng đầu lên cười một cái với Đại sư Maca.
Đại sư Maca vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng đối tượng lại cười một cái rất tươi với ngài, khiến ngài cứ có cảm giác sau lưng lành lạnh, sững người một lúc mới giải tỏa được cảm xúc.
Ngài xem nhẹ khuôn mặt cười như một đóa hoa của cậu, nghiêm túc quay đầu, hắng giọng một cái, lại tiếp tục bài diễn thuyết khen ngợi Hoàng Gia, khen ngợi Chính phủ gì đó, nịnh nọt đến mức Chử Thư Mặc đứng bên cạnh cũng thấy sượng thay.
Đến cuối cùng, đến cả một cái nhếch mép cũng không làm, khóe miệng cứ hạ xuống hạ xuống dần dần, biến thành một khuôn mặt không biểu tình nhìn xuống phía dưới, ngay cả bả vai ban đầu ngay thẳng cũng thả lỏng, đầu cúi xuống.
Vẻ mặt này người trên đài nhìn thành không cảm xúc, người dưới đài nhìn lại thành biểu tình dữ dằn. Căng thẳng đến mức nhiều người còn cho rằng ánh mắt Chử Thư Mặc nhìn mình có hơi khủng bố. (MTLTH.dđlqđ)
Cứ thế này về sau, Đại sư Maca thao thao bất tuyệt một tràng, mà toàn bộ quá trình, ngài đều không có bất kỳ giao lưu gì với Chử Thư Mặc.
Vậy tại sao lại yêu cầu cậu phải đi lên?
Chử Thư Mặc nhìn bậc thang cao lớn bên dưới, chỉ cảm thấy thật bực mình. Lại quay đầu dùng ánh mắt lên án nhìn Đại sư Maca, ai ngờ lại thấy nụ cười mím chi hiền hậu của ngài, còn đề nghị quán quân nói vài lời.
Chử Thư Mặc vốn cũng đã chuẩn bị một bài diễn thuyết trong đầu, nhưng bất ngờ bị điểm danh, đầu óc nháy mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn Đại sư Maca. (MTLTH.dđlqđ)
Lúc quay đầu lại, lại nhìn thấy những ánh mắt trông mong của đám tiểu Noelle bên dưới, Chử Thư Mặc hít một hơi thật sâu, mở cái miệng nhỏ nhắn trong tâm thế chờ đợi của mọi người.
“Ăn ngon, ngủ ngon, thân thể khỏe mạnh, rất tốt! Cực kỳ tốt!”
Kỳ thật ban đầu Chử Thư Mặc không nghĩ nói mấy lời vô nghĩa này. Tuy nói bài diễn thuyết đã bị đánh bay, nhưng cậu vẫn có khả năng trong thời gian ngắn soạn bài tiếp theo, tiến hành sự nghiệp vừa giáo dục vừa cổ động.
Nhưng khi nhìn xuống những đôi mắt ngây thơ ở bên dưới, nhìn đứa nào đứa nấy cũng nhỏ tí xíu, ánh mắt nhìn cậu như thể nhìn siêu nhân, Chử Thư Mặc đột nhiên lại chẳng nói ra lời.
Không hiểu sao lại làm cậu nhớ tới ngôi làng Noelle nho nhỏ ở nhà cũ Ngu gia.
Thực ra cảnh tượng ấy không nên gây ra quá nhiều xúc động cho Chử Thư Mặc mới đúng. Tuy nói đời trước cậu là một cái âm sắc thuốc, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng sống được năm, sáu chục năm cuộc đời, có chuyện gì mà cậu chưa từng thấy qua.
Đặc biệt là khi cơ thể đạt trạng thái khỏe mạnh nhất, lúc ấy là những năm Thiên Diễn Đế còn trị vì, loạn trong giặc ngoài sớm tối gian khổ, Chử Thư Mặc cùng hắn đi qua rất nhiều nơi, nhìn qua rất nhiều đời sống cơ cực, còn bi thảm hơn so với làng Noelle ở nhà cũ.
Thời điểm ấy, Chử Thư Mặc chỉ có đau lòng, thường xuyên lén lút cung cấp bánh trái, điểm tâm nhỏ cho trẻ con ăn. Sau bị Thiên Diễn Đế phát hiện, còn bị nói vài câu.
Khi đó cậu không thể nào hiểu được, rõ ràng cái bánh nhỏ này có thể cứu sống được những đứa trẻ ấy, cũng chẳng phải thứ đắt tiền nhiều nhặn gì, tiết kiệm một chút cũng vẫn đủ ăn, vì sao lại không thể cho?
Cho nên mặc dù bị nói, cũng vẫn hành động như trước, tình nguyện mình bị đói, đưa cơm cho mấy đứa trẻ ăn.
Cơ thể của cậu lúc ấy vẫn còn chưa đến tình trạng suy kiệt, đói một hai hôm không thành vấn đề. Cậu có tiền riêng, có thể tự mình đi mua đồ ăn, nhưng chính cậu không ngờ rằng sang đến hôm sau, khẩu phần lương thực của cậu lại tăng gấp đôi.
Đây chính là biểu hiện khi Thiên Diễn Đế thỏa hiệp, lúc ấy Chử Thư Mặc đã vui vẻ thật lâu. Nhưng cậu không hiểu vì sao Thiên Diễn Đế lại mặc kệ dân chúng chết đói mà vẫn không mở kho lương thực, cái gì cũng không làm, cứ thế đi thẳng về Kinh thành.
Mãi cho đến một tháng sau, hắn tự mình ngự giá thân chinh, phái thân tín của mình đi bình định Tây Bắc và cả biên cương Đông Nam, đánh đuổi giặc ngoại xâm, đồng thời cải cách một loạt chính sách, hắn mới bắt đầu cho mở kho thóc.
Đó là chuyện sau khi hai người đã thành thân được hai tháng, cũng bắt đầu từ khi đó, Chử Thư Mặc mới ý thức được rằng, Ngu Uyên đã không còn là cậu nhóc bé bỏng mà mình cứu được từ trong bão tuyết nữa rồi.
Cung cấp lương thực và sự an ủi cũng giống như việc cung cấp các kỹ năng phân loại Hồn thạch, đều vô dụng như nhau.
Muốn cải thiện tình huống của tộc Noelle, chỉ có thể leo lên đứng trên đỉnh tộc đàn và yêu cầu họ phải bước chân ra khỏi phạm vi định kiến hàng ngàn năm nay…..
Bọn họ không cần phải dùng năng lực phân loại Hồn thạch để đánh giá bản thân, không cần tộc Hồn thú tổ chức những cuộc thi vô ích thế này để tạo nên vẻ vang ngoài vỏ bọc. Cho dù có là cấp A, hay thậm chí là cấp t, bọn họ cũng không cần. Mỗi một Noelle là một cá thể độc lập, năng lực trời sinh của họ không phải là công cụ phục vụ cho tộc Hồn thú, mà là lợi thế để cả hai tộc cùng ngồi cùng ăn.
Đây mới là điều quan trọng nhất. (MTLTH.dđlqđ)
Nếu muốn đạt được điều ấy, nhất định phải có người tiên phong, đi trước tạo thành một con đường mới được.
Người bên dưới nghe thấy câu nói của Chử Thư Mặc đều lâm vào tình trạng mơ hồ, rõ ràng không giống với mong đợi của mình, một bộ phận còn tỏ vẻ bất bình. Mọi người đều biết rằng cậu là Noelle của Ngu Uyên, vừa sinh ra đã có mệnh tốt, trở thành Noelle duy nhất của Ngu Uyên, may mắn thiên phú lại không tệ, nghe nói Ngu Uyên đối xử với cậu rất tốt.
Nhưng không phải ai cũng có cái mệnh phú quý kia.
Cậu ta cứ nghĩ như thể ai cũng giống mình vậy, không có chuyện gì làm là lại vui chơi sao? Tạo đây đều là những Noelle sắp tốt nghiệp, đối với họ mà nói, một khi tốt nghiệp, ấy cũng là lúc phải chịu sự lựa chọn của tộc Hồn thú. Mà người có bản lĩnh mới có thể hưởng đãi ngộ tốt hơn của chủ nhân tương lai.
Những lời nói của quán quân Chử Thư Mặc không đả động đến cảm xúc của nhiều người, cậu cũng không quan tâm, quay đầu lại gật đầu với Đại sư Maca. Đại sư Maca tuyên bố chấm dứt, sau đó dẫn cậu rời đi.
“Ý tưởng không tệ, rất nhàn nhã.” Đại sư Maca vốn đi ở phía sau bước lên vài bước, đột nhiên không giải thích được mà nói một câu.
Chử Thư Mặc cũng không quay đầu lại, từ trong cặp sách lấy ra một viên kẹo Bass. Viên này Ngu Uyên cho không phải là một viên kẹo hoàn chỉnh, mà đã được cắt thành một khối nho nhỏ, keo kiệt muốn chết, thế này ăn làm sao mà no được?
Cậu vừa ăn, vừa phân cho Đại sư Maca một ánh mắt, đảo qua vết chân chim ở bên khóe mắt ngài, căn một miếng kẹo nhỏ, nói: “Đại sư không nghĩ tới an hưởng tuổi già sao? Trồng hoa trồng cỏ còn thoải mái hơn việc phục vụ cho Hoàng Thất. Nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng ngài là người nắm lấy sự sống chết của bọn họ, ấy vậy mà lại phải nhìn mặt họ mà làm việc, thậm chí còn tính đến việc lưu lại cho mình một con đường sống…..Ngài đã thấy đủ chưa?”
Những lời này của Chử Thư Mặc chẳng chút khách khí, thanh âm trẻ con tràn ngập tức giận, giọng điệu và ánh mắt lại khiến người khác không thể nào bỏ qua…..Kiên định như vậy. Loại cảm giác này quả thật so với bộ dáng ngây ngốc bình thường, không ai có thể nghĩ là cùng một người.
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, Đại sư Maca dù tin rằng tiểu Noelle không đơn giản như vẻ bề ngoài nhưng vẫn bị hoảng sợ.
Hồi lâu sau, ngài mới ha ha cười lên vài tiếng: “Đừng nói tới ta, hôm nay cậu nổi bật như vậy, không sợ sao?”
“Không sao.” Chử Thư Mặc ăn nốt miếng kẹo, còn liếm môi dưới một cái: “Bọn họ không nhìn tôi, chuyện gì tôi cũng không làm được. Như bây giờ mới là tốt.”
Đại sư Maca nghe vậy, híp mắt. (MTLTH.dđlqđ)
Kỳ thật lúc nhìn thấy Búp Bê, ngài đã biết rằng cô không phải là người đã tìm ra mấu chốt vấn đề. Sở dĩ ngài kiên trì dẫn cô đi là nhìn trúng ánh mắt cô khi nói chuyện. Cái ánh mắt dù có liều mình cũng phải bảo vệ cho bằng được người đứng sau, cho nên ngài biết có người đã âm thầm giúp Búp Bê lấy được đáp án đúng.
Chỉ là ngài vẫn không rõ ràng lắm, nhưng ai cũng không hỏi rằng người đó là ai.
Hiện tại xem ra không cần hỏi nữa rồi.
So với điều này, Đại sư Maca càng coi trọng một việc hơn nữa. Viên đá mà Búp Bê trình lên khi ấy, nó phải là hồng hồn thạch, giả thiết viên đá ấy cũng là do nhóc con này tìm ra…..
Đại sư Maca nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không coi Chử Thư Mặc thành một đứa trẻ, dùng một loại giọng điệu có thể coi là tôn trọng nói: “Vậy xin hỏi cậu tiểu Mặc đây khi nào rảnh rỗi, có thể nguyện ý cho tôi nghe suy nghĩ của cậu được chứ?”
Dùng túi rác gói thật kĩ vỏ kẹo, sau khi sửa sang lại cặp sách, Chử Thư Mặc mới nói: “Bây giờ không phải thời điểm, qua một thời gian ngắn nữa rồi hãy nói.”
Cậu nói lời này kỳ thật có chút mạo phạm, dù sao Đại sư Maca cũng là người lớn tuổi hơn, hơn cậu đến mấy chục tuổi. Nhưng cũng không thể trách Chử Thư Mặc được, bình thường giả ngu, cậu vẫn cố gắng suy nghĩ theo cách của trẻ thơ.
Một khi lộ ra bản tính thật, lúc này cậu chính là một người đã sống sáu mươi năm, cũng chẳng kém bao nhiêu so với Đại sư Maca. Tuy nói ở Thái Huyền khi đó, con người đều có thể sống thọ đến hai trăm năm, hơn sáu mươi tuổi miễn cưỡng chỉ được coi là trung niên mà thôi. Nhưng với cậu mà nói, sáu mươi năm là cả một cuộc đời.
Hiểu rõ nhiều điều hơn rất nhiều người. (MTLTH.dđlqđ)
Đại sư Maca tựa hồ cũng không để ý đến thái độ của Chử Thư Mặc, nghe vậy thì gật đầu. Ngài đưa Chử Thư Mặc trở về, dọc đường đi không nói thêm một câu nào nữa, có thể thấy được ngài không phải là người nói nhiều.
Trên đường trở về, Chử Thư Mặc vẫn luôn nghĩ muốn hỏi Ngu Uyên xem có kẹo Bass còn dư không, nhưng vừa theo Đại sư Maca từ cửa đi vào, bất ngờ nhìn thấy Ngu Uyên và Ficker mặt nghiêm trọng đứng trước ghế sofa, mà người nằm trên đó là A Trạch với khuôn mặt tái nhợt.