Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Cậu vừa trải qua một cuộc thi, thiên phú bộc lộ ra thiên về Hồng Hồn thạch. Kỳ thật chính bản thân cậu cũng không muốn lộ ra quá nhiều tài năng. (MTLTH.dđlqđ)
Hiện tại, trong căn phòng này, ngoại trừ cậu và Ngu Uyên, còn có sự xuất hiện của Ficker và Đại sư Maca.
Một tiểu Noelle đứng đầu khu vực màu đỏ, đột nhiên lại có thể thấy được một màu sắc khác. Với tình huống hiện tại của A Trạch, Chử Thư Mặc không thể chọn một viên hồn thạch không tốt cho anh, cậu chỉ đành chọn những viên tốt nhất. Kết quả như vậy, cậu sẽ biến thành Noelle không chỉ có thiên phú về một loại màu.
Đã có một rồi còn có cái thứ hai. Nếu như cậu chỉ thể hiện kỹ năng trời ban về một loại màu sắc, người khác chỉ trầm trồ và kinh ngạc về khả năng của cậu mà thôi. Nhưng nếu như cậu tiếp tục bộc lộ ra tài năng, người khác sẽ suy nghĩ, không biết cậu có thể nhìn thấy ba hoặc bốn loại màu hay không.
Vì vậy, tình huống hiện tại cực kỳ bất lợi với Chử Thư Mặc. Cậu tin tưởng Ngu Uyên, cũng có thể tin tưởng Ficker, nhưng Đại sư Maca thì không như vậy.
Phía sau ngài có rất nhiều tầng quan hệ phức tạp, do dự mãi, Chử Thư Mặc vẫn quyết định cứu sống A Trạch.
Tuy nói Noelle ở dưới lầu cực kỳ nhiều, tộc Noelle có tương quan về màu sắc khẳng định sẽ có, Đại sư Maca đứng ra tổ chức một nhóm học sinh kiểm tra trên lý luận cũng là một biện pháp tốt. Nhưng Chử Thư Mặc vẫn lựa chọn đứng lên tại thời khắc mấu chốt này.
Rốt cuộc, cậu vẫn đau lòng cho Ngu Uyên.
Chử Thư Mặc biết A Trạch là người Ngu Uyên tín nhiệm nhất, là trợ thủ đắc lực của hắn, chỉ cần bình thường hơi chút để ý là có thể phát hiện được.
Nhưng cũng không hẳn là vì lý do này, cậu hiện tại đã hiểu ánh mắt của bạn nhỏ bị lạc vào nơi băng tuyết kia. Có bất khuất, có oán giận, thậm chí còn có cả oan ức, Chử Thư Mặc càng nghĩ lại càng cảm thấy đau lòng. (MTLTH.dđlqđ)
Ngu Tướng quân từ nhỏ đã không quan tâm đến hắn, Ngu lão phu nhân lại càng không cần phải nói, ông nội vừa qua đời, bà ta đã ném con trai mình vào nơi địa ngục. Hắn từng bước từng bước vượt qua, bên người hắn, người có thể tin tưởng được chỉ duy có mình A Trạch.
Đủ để thấy rằng trong những năm tháng đau khổ, tối tăm ấy, A Trạch đối với hắn quan trọng như thế nào.
Vì vậy Chử Thư Mặc mềm lòng, tình huống của A Trạch chính cậu là người rõ ràng nhất, cực kỳ khó khăn. Tuy nhiên, nếu như Đại sư Maca chủ trì tổ chức một nhóm nhỏ tới, anh cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
Nhưng vẻ mặt trầm trọng mang theo lo lắng của Ngu Uyên vẫn khiến cậu thấy đau lòng. Biết rõ trong quá trình tìm kiếm và quản lý đám học sinh này có rất nhiều rắc rối, Chử Thư Mặc mới nhịn không được đứng dậy.
Lời này của cậu vừa dứt, Ficker kinh ngạc nhìn cậu, biểu tình như thể gặp quỷ.
Đại sư Maca lại không giống như vậy, đáy mắt ngài lóe lên chút tinh quang, thu hồi bước chân, sau đó lẳng lặng đứng phía sau cậu, không nói lời nào.
“Tiểu, tiểu Mặc, cậu xác định?” Ficker vẫn là người không nhịn được đầu tiên. Tài năng Chử Thư Mặc vừa bộc lộ, anh không dám phủ định, nhưng giọng điệu lại có chút không chắc chắn.
Ngu Uyên nhìn Chử Thư Mặc bằng ánh mắt thâm thúy, trong nháy mắt ấy, hắn như thể nhìn thấu ý nghĩ của cậu, đáy lòng đột nhiên mềm hẳn đi.
Đại sư Maca thấy vậy, lập tức xoay người đi ra cửa, dặn dò nhân viên mau đi tìm hồn thạch.
Chử Thư Mặc cẩn thận đặt cặp nhỏ xuống đất, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm A Trạch một hồi. Sau khi đoán được tình trạng hiện tại của A Trạch, cậu mới gật đầu với mọi người, khuôn mặt đô đô thịt tỏ vẻ nghiêm cẩn, nhìn rất có phong phạm của chuyên gia.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì, hình như hồn lực của A Trạch không phải màu đỏ mà.” Tuy rằng hiện tại nhìn Chử Thư Mặc cực kỳ nghiêm túc, nhưng Ficker lại im lặng một hồi, vì suy nghĩ cho tính mạng của A Trạch, anh mới nuốt nước miếng đưa ra nghi vấn.
“Đúng vậy, hồn lực của anh ấy có màu vàng.” Chử Thư Mặc đồng quan điểm, gật đầu.
Ficker vẫn chưa kịp phản ứng: “A, thì ra là màu vàng.”
Anh vừa dứt lời, căn phòng lại tiếp tục rơi vào im lặng. Khóe môi Đại