Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dây chuyển cổ bị khúc xạ bởi ánh sáng mặt trời, dấu vết tháng năm càng trở nên rõ ràng. Chỉ nhìn thoáng qua đã có thể biết được rằng chủ nhân cực kỳ trân trọng dây chuyển cổ này, cách hai ba ngày lại lấy ra lau chùi. Cho dù trường kỳ mang theo bên người, nhìn dây chuyển cũng kỳ sạch sẽ.
Chẳng qua đồ vật yêu quý mỗi ngày mang theo bên người, sao lại có thể dễ dàng giao cho người khác đây?
Chử Thư Mặc rũ mắt nhìn sợi dây chuyển, ánh mắt chỉ ngưng lại trong chốc lát, rồi hạ tay xuống.
Cân nhắc trong chốc lát, anh nhíu mày, hành vi này chẳng khác gì ủy thác, giống như năm đó Thiên Diễn Đế giao hổ phù lại cho anh. Nhớ tới hình ảnh bỗng chốc già nua chỉ sau một đêm của Hiệu trưởng, Chử Thư Mặc nhẹ cau mày. Rốt cuộc là đã có chuyện gì mà khiến Hiệu trưởng Il cảm thấy rằng ông không thể tiếp tục mang theo thứ này bên mình nữa, mà phải giao lại cho một người trẻ tuổi?
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được lại cúi đầu nhìn sợi sây chuyền kia, sau đó sửng sốt. (MTLTH.dđlqđ)
Vừa mới nhìn không có cảm giác gì quá lớn, cũng chỉ là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi. Nhưng khi nhìn lại, anh lại có cảm giác như mình vừa bắt gặp một chút hào quang yếu ớt đang chuyển động, mà ánh sáng ấy lại có hình một chiếc chìa khoá.
Đây là Hồn thuật!
Chử Thư Mặc mở to mắt, chăm chú nhìn kỹ lại một lần nữa, thoạt nhìn đây là một loại Hồn thuật cực kỳ mạnh mẽ. Chờ đến khi anh tỉ mỉ xem xét một lượt, đồng tử anh đột nhiên giãn to, chưa đến một giây đã trở lại bình thường, anh lập tức quay đầu lại nhìn phía sau.
Lão rùa tinh là một Hồn thú, vì vậy không thể luyện được Hồn thuật. Nhưng năm đó, lão già đó lại nằng nặc đòi bắt chước, nói cái gì mà trăm ngàn năm sau lão phải tìm được một hình thức sinh tồn mới, nếu không lão sẽ chết không nhắm mắt.
Lão làm ầm ĩ đến vài tháng trời, kết quả là Chử Thư Mặc không thể chịu đựng được nữa, anh nâng cấp Hồn thuật dựa trên một loại Hồn thuật cũ, có thể chuyển hóa linh hồn sắp chết vào trong một trận pháp có hình chìa khóa.
Đây chính là loại Hồn thuật mà Chử Thư Mặc tự mình sáng tạo, lúc đó anh nói gì đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, vì vậy khi nhìn những câu thần chú vừa lạ vừa quen kia, anh không khỏi choáng váng. Quay đầu lại cũng chỉ là bản năng trong tiềm thức mà thôi. Nhưng Hiệu trưởng Il cũng đã đi xa như vậy rồi, làm sao có thể thấy được nữa.
Cũng ngay tại lúc này, tiểu trợ lý vẫn luôn cần cù dẫn đường đột nhiên ngừng lại, rồi khẽ nói với anh: “Chính là nơi này.”
Chử Thư Mặc vừa nghe, đành phải nén những suy nghĩ lung tung kia vào, sau đó nhìn căn phòng ngay trước mắt….vấn đề cấp bách nhất hiện nay là anh phải tìm hiểu tình hình chung của tộc Noelle từ Ngu Uyên.
Lão Hiệu trưởng lớn tuổi như vậy, cho dù khi ông không có liên hệ gì với Lão Vương bát, vẫn có thể gánh vác được kết quả khi chọn người thừa kế. Huống chi ông làm Hiệu trưởng nhiều năm như vậy, kinh nghiệm hơn anh rất nhiều, ngay cả khi anh vội vàng đuổi theo, chắc hẳn cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.
Đầu óc như thể được văn dây cót, ý nghĩ phút chốc chạy rất nhanh qua đầu, mãi cho tới nơi này, Chử Thư Mặc mới thảnh thơi trở lại, vừa vươn tay định đẩy cửa, đột ngột lại có tiếng cãi vã rất lớn từ trong phòng truyền ra. (MTLTH.dđlqđ)
“Mang đi cả rồi! Tất cả đều bị