Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Không khí trong phòng tiếp khách cực kỳ căng thẳng, John đứng bên cửa sổ thủy tinh an ủi người mẹ đang tỏ ra hoảng loạn qua quang não của mình. Ngu Uyên lười biếng ngồi trên ghế sô pha, nhìn thiếu niên đang bày ra dáng vẻ ‘thẩm vấn’ trước mặt.
“Vì vậy, nói theo cách khác thì tộc Noelle biến mất không nằm trong dự đoán của mọi người?”Chử Thư Mặc cau mày nói.
“Đúng vậy, hình như chính bản thẩn Brownie cũng không rõ ràng lắm về vấn đề này. Những Noelle còn lưu lại đều là phương thức tạm thời để trấn an dân tâm của mọi người. Nếu không ngay từ khi bắt đầu, gã đã không mặc kệ mọi người giữ lại các Noelle quan trọng như vậy.” Nói đến đây, Ngu Uyên dừng một chút: “Vả lại gã không thể nào dùng nhiều Noelle trong một thời gian ngắn. Nếu thực sự dùng được, gã cũng sẽ không quyết định sai lầm. Lấy hết tộc Noelle của Hồn thú, toàn bộ chắc chắc sẽ nổi điên.”
Một hai người còn có thể khống chế được, một đám người đều nằm trong tầng lớp thượng lưu ở Ater, rõ ràng việc đàn áp là không thể. Đối với Brownie mà nói, chuyện này thực sự chẳng có ích lợi gì, đó cũng chính là lý do vì sao ngay từ đầu gã chỉ nói muốn lấy một phần.
Chẳng qua, nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc cảm thấy vẫn có gì đó không hợp lý. Bản thân là một Hoàng tử, lại chỉ vì thân thế có vấn đề mà liên hợp với tên điên có sở thích biến thái quyết dồn cả một chủng tộc vào chỗ chết? Nên nhớ rằng tộc Noelle không phải là một chủng tộc bình thường, dân số cực kỳ khổng lồ, còn vượt qua cả số tộc nhân của tộc Hồn thú.
Hai người có chung sở thích muốn tộc Noelle biến mất thì còn dễ hiểu, nhưng phe phái gã nhiều người như vậy, lại đều là người giữ vị trí cao trong bộ máy chính trị của Ater, chẳng lẽ đều là kẻ ngốc? Thế hệ kế vị tiếp theo không phải chỉ có mỗi Brownie, tâm lý muốn tàn sát tộc nhân Noelle gã lộ ra không phải chỉ mới lần một lần hai. Huống chi với những hành động rầm rộ gần đây của gã, đúng là chỉ còn kém viết mấy chữ ‘tên cuồng sát’ lên mặt nữa thôi.
Nhưng sao lại không có người nào đứng ra phản đối, thậm chí còn như thể đã bàn trước, toàn bộ đều biến thành nạn nhân mà không nói, còn cực kỳ ăn ý mà không buồn chống cự, tùy ý để Brownie nhào nặn?
Chử Thư Mặc có nghĩ thế nào cũng không ra, lúc gật đầu, lúc lại lắc đầu, cuối cùng vẫn phải mang theo nghi ngờ mà nhìn Ngu Uyên.
Nghe xong vấn đề mà Chử Thư Mặc còn bối rối, Ngu Uyên có chút giật mình. Hắn nhìn Chử Thư Mặc bưng khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn rằng liệu có phải có âm mưu gì đó không, hoặc là đang có một thế lực bí ẩn lớn mạnh nào