Cố Cách Cách mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chị hai đang ngủ trên ghế sô pha phòng khách, tấm chăn trên người trượt tới ngang hông. TV mở nhưng tắt tiếng, có lẽ đã ngủ quên trong khi xem. Rón rén bước tới, vừa định giúp chị đắp lại chăn trên người, thì người trên sô pha chợt tỉnh.
“Bé út, em về rồi à?” Giọng của Cố Vân vốn rất dịu dàng, giọng khi vừa tỉnh dậy lại càng dễ nghe hơn.
Cố Cách Cách mở đèn phòng khách, rót một cốc nước cho mình, tuy không uống quá nhiều rượu, nhưng rượu đỏ tác dụng chậm, về đến nhà mới thấy đầu có chút váng vất. Lại nghĩ đến Miêu Tư Lý uống đến hơn một bình, đêm nay chắc chắn sẽ rất khó chịu. Dù sao cũng có mẹ ở bên chăm sóc, nên lo lắng cũng là dư thừa.
Uống hết cốc nước trên tay, ngồi xuống bên cạnh Cố Vân, Cố Cách Cách mới hỏi: “Mệt như vậy sao chị không vào phòng ngủ đi?”
“Không phải đang chờ em sao? Còn tưởng rằng em không về nữa chứ, đã muộn thế này.” Cố Vân ngồi thẳng người, chuyển động cánh tay cùng chân, chỉ mấy động tác đơn giản mà lại đầy quyến rũ yêu kiều.
Nếu là bình thường, thấy chị hai như vậy, Cố Cách Cách nhất định phải châm chọc một câu, “Chị mị thành như vậy để quyến rũ đàn ông à?” Nhưng hôm nay tâm tình cô không tốt, nên lười nói, Cố Vân cũng kiếm được lời.
Cố Vân không phải kiểu sắc nước hương trời, ít nhất là không đẹp như Cố Cách Cách, nhưng nét phong tình của chị thì Cố Cách Cách dù học thế nào cũng không học được. Đương nhiên chị ba Cố Nguyệt càng không cần nói, trừ bỏ trong lý lịch Cố Nguyệt được điền là nữ, còn lại tất cả các phương diện đều chẳng khác đàn ông. Có lẽ việc này có liên quan tới nghề nghiệp của cô. Trước đây Cố Nguyệt là vận động viên, bây giờ làm giáo viên thể dục trong trường đại học. Nếu không phải cô đã kết hôn và sinh con thì hai bậc trưởng bối trong nhà đã nghi ngờ đứa con gái thứ hai có thể cưới về một người vợ. Đây cũng không phải do tư tưởng của hai người tân tiến, mà do con gái thứ hai của bọn họ rất giống đàn ông. Thế nên sau khi con gái thứ hai này dẫn một chàng trai về, nói cả hai muốn bên nhau, thì hai ông bà bị hù đến cằm cũng rớt xuống. Nói thật hai người tình nguyện con gái của mình thích phụ nữ, ít ra hiệu quả thị giác còn dễ nhìn hơn.
Cho nên đôi khi Cố Cách Cách cũng sẽ đổi “Chị mị thành như vậy để quyến rũ đàn ông à?” thành “Chị mị thành như vậy để quyến rũ chị ba à?” Mỗi lần như vậy Cố Vân đều đáp trả bằng một cái liếc mắt, có điều vì rất phong tình, nên càng giống liếc mắt đưa tình.
Lại nói về khả năng miệng mồm cay độc, công lực của bà Cố duy nhất chỉ truyền được cho Cố Cách Cách, bất kể là Cố Vân hay là Cố Nguyệt, dù có thúc ngựa cũng đuổi không theo kịp cô. Trước đây lúc cả nhà ăn cơm, thông thường đều là Cố Cách Cách cùng bà Cố một bàn; còn Cố Vân, Cố Nguyệt cùng ông Cố một bàn. Thứ nhất là chịu không nổi hai người ăn một miếng cơm phải nói năm câu. Thứ hai là hai người không chỉ tranh cãi mà còn động thủ, một khi câu nói của ai rơi xuống hạ phong, sẽ lập tức dùng vũ lực để đem chiến thắng trở về. Vì vậy, mọi người thường xuyên bị Vô Ảnh Cước dưới gầm bàn của hai mẹ con làm ngộ thương.
“Sao vậy, có tâm sự à?” Cố Vân cũng đã phát hiện Cố Cách Cách khác thường.
“Vâng.” Cố Cách Cách dựa đầu lên vai Cố Vân. Cảm thấy vẫn không thoải mái, cô liền nằm xuống gối đầu lên đùi chị. Mỗi khi tâm tình không tốt cô thích nhất được nằm trong lòng chị hai trút ra tâm sự của mình.
Cố Vân xoa nhẹ tóc cô, dịu dàng nói: “Nói cho chị nghe xem.”
Cố Cách Cách lại hỏi: “Bố mẹ vẫn chưa về sao?”
“Bố mẹ mới gọi điện về, nói đêm nay ngủ lại nhà Lộc Minh, định chơi mạt chượt cả đêm với chú dì.”
Nghe thấy tên của Khâu Lộc Minh, Cố Cách Cách lập tức nổi lên hứng thú, nghiêng người quay mặt về phía Cố Vân: “Hôm qua Khâu Lộc Minh đến nhà chúng ta, chị gặp rồi chứ? Cậu ta bây giờ thế nào?”
Cố Vân cười: “Muốn biết sao hôm qua không chịu về gặp người ta?”
Cố Cách Cách bĩu môi: “Em trốn cậu ta còn không kịp, làm sao có thể tự chui đầu vào rọ? Khùng sao?”
Đương nhiên Cố Vân biết hết ân oán giữa em gái út và Khâu Lộc Minh, mỗi lần bị Khâu Lộc Minh làm cho tức giận đều chạy đến trước mặt chị oán hận. Có đôi khi Khâu Lộc Minh đến tố cáo Cố Cách Cách nhưng đa phần đều là mua đồ ăn ngon đến lấy lòng chị hai này. Trong mắt Cố Vân, Khâu Lộc Minh rất giống một đứa em trai.
“Lộc Minh đã trưởng thành rồi.” Cố Vân nghĩ một chút mới nói.
Cố Cách Cách lườm một cái đầy xem thường: “Nói thừa quá. Em đã hai mươi tám, cậu ta nhỏ hơn em ba tuổi, giờ cũng đã hai mươi lăm.”
“Ý của chị, cậu ấy trưởng thành hơn so với trước khi xuất ngoại, bất kể là về diện mạo hay tính tình. Ngày hôm qua, cậu ấy còn liên tục hỏi thăm em, chờ mãi cho đến khi em gọi điện thoại nói không về, mới thất vọng đi về đấy. Chị cảm thấy cậu ấy vẫn còn rất yêu em.”
Cố Cách Cách vội vàng nói: “Đừng, em chịu không nổi.”
“Ngược lại, bố mẹ rất hài lòng. Hơn nữa, buổi sáng lúc gia đình em ba trở về Thượng Hải, còn dặn dò nhất định phải cố gắng làm mối cho cả hai, để lần sau khi em ba về thăm nhà sẽ được tham dự lễ kết hôn của hai đứa.”
Cố Cách Cách nghe được ba chữ lễ kết hôn, trong lòng bỗng thấy nặng trịch, lại nhớ đến những lời Miêu Nhã vừa nói với cô dưới lầu, tim không nén được nhói đau. Đối với cô, việc kết hôn đã quá xa vời.
Cố Vân cảm nhận được thân mình em gái run lên, cũng trầm mặc với cô một lúc, rồi mới nói: “Út nè, chị nhớ năm năm trước, em từng nói với chị, em thích một cô gái phải không?”
Cố Cách Cách không nói, chỉ gật đầu.
“Qua nhiều năm như vậy em vẫn không chịu kết hôn, là bởi vì em ấy sao? Em vẫn còn thích em ấy?”
Cố Cách Cách lại gật đầu.
Cố Vân khẽ thở dài, chị cũng đoán được như thế, chính là mấy năm qua em gái không hề nhắc đến chuyện này, còn đồng ý đi xem mắt. Những tưởng cô đã quên rồi, hóa ra chỉ chôn sâu vào đáy lòng. Mặc dù trong ba chị em, bé út là người có miệng mồm nhanh nhẹn nhất nhưng đồng thời cũng là yếu đuối nhất, phần lớn thời gian đều chỉ giả vờ kiên cường. Chỉ đến khi ở trước mặt người thân thiết, giống như bây giờ, cô mới để lộ vẻ yếu ớt của mình. Lại nhớ tới hôm trước, bé út có đưa một cô bé về dự tiệc. Lần đầu tiên thấy bé út thân mật với một người như vậy, cho dù năm đó đã dẫn bạn trai về nhà, nhưng ở trước mặt mọi người, đến cái nắm tay hai người cũng không có, còn cư xử với nhau khá khách sáo. Thế nhưng đối với cô bé kia lại rất khác biệt, nên thử hỏi: “Cô bé ngày đó về cùng với em, có phải chính là người em thích không?”
Cố Cách Cách không gật đầu, mà chỉ nhẹ nhàng “Vâng.” một tiếng.
Cố Vân xâu chuỗi lại những lời hai cô nói trong bữa tiệc ngày đó, lập tức liền hiểu ra. Năm năm trước, khi bé út nói cho chị biết chuyện thích con gái, trên thực tế đã chia tay cùng cô bé ấy, và bây giờ cô bé kia một lần nữa lại bước vào cuộc sống của cô, tự nhiên cũng đã giải đáp tất cả mọi nghi hoặc. Chị thật muốn biết câu chuyện của cô. Nhưng, bé út đã không muốn nói thì chị cũng sẽ không hỏi, đây là giao ước mà hai chị em định ra từ nhỏ. Vì vậy, cô mới có thể nói bí mật mình thích con gái cho riêng mình chị mà không nói với ai trong nhà. Cố Vân chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng Cố Cách Cách mà không nói gì nữa.
Một lát lâu sau, Cố Cách Cách chợt hỏi: “Còn chị, có định quay về không?”
Cố Vân nói: “Quay về chứ. Đa Đa còn phải đến trường.”
Cố Cách Cách nghe chị trả lời như thế, lập tức ngồi thẳng dậy, nắm lấy vai Cố Vân, kích động nói: “Ở đâu mà Đa Đa chẳng đến trường được chứ? Hơn nữa nền giáo dục ở Bắc Kinh còn tốt hơn phía Nam rất nhiều, đây không phải lý do đâu. Ly hôn đi, hai người cứ dằn vặt nhau như vậy làm gì chứ?”
Cố Vân nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Chuyện giữa chị với anh rể em thật ra không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay được?”
Cố Cách Cách hừ một tiếng: “Từ khi chị nói với em, anh rể vẫn còn dây dưa qua lại với tình nhân cũ. Em đã không còn coi anh ta là người một nhà.”
“Dù nói thế nào, anh ấy cũng là bố của Đa Đa. Chị không hy vọng con mình lớn lên trong một gia đình không có bố. Đây sẽ là thương tổn rất lớn với nó.”
Nói đến gia đình không có bố lại khiến Cố Cách Cách nhớ tới một người, có điều rất nhanh lờ đi.
“Vậy chị cũng không thể vì Đa Đa mà để chính mình ấm ức như thế.” Cố Cách Cách đau lòng chị hai, nhịn không được rơi lệ, “Chị nói xem, vì sao đàn ông đều đê tiện như vậy?”
Cố Vân lau nước mắt trên khuôn mặt cô, cười: “Em nói như vậy thì chồng chị ba của em chịu sao nổi?”
Cố Cách Cách cũng đi theo cười rộ lên: “Em xem chồng chị ba cứ như đóa kỳ hoa trong đống đàn ông đấy! Cho nên chị ba hạnh phúc hơn hai chúng ta rất nhiều.”
Cố Vân vỗ tay cô: “Kỳ thật em cũng có thể hạnh phúc như em ba. Không phải chị thổi phồng Lộc Minh đâu, nhưng cậu ấy từ nhân phẩm đến gia thế đều tốt, quan trọng nhất là từ nhỏ đến lớn luôn rất thích em, đàn ông tốt như vậy quả thật rất khó tìm.”
“Cậu ta nhỏ hơn em ba tuổi.”
“Đó không phải lý do.”
“Được rồi, là em không thích cậu ta.”
“Nếu không tìm được tình yêu đích thật, thì tìm một người thật tình yêu em đi. Như vậy sẽ không mệt mỏi.”
“Cho nên lý do không chịu ly hôn là bởi chị còn yêu anh rể ư?”
“Đừng lôi chuyện của chị vào, đang nói về em đấy.”
...
Hai chị em cứ vậy nói chuyện cùng nhau cho đến khi trời gần sáng mới ngủ.
* * *
Miêu Tư Lý tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ. Mở nhẹ mắt, xoa huyệt thái dương, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Trần nhà được trang trí xa lạ, không phải nhà của cô, cũng không phải nhà Cố Cách Cách, nhìn cũng chẳng giống phòng trong khách sạn.
Nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, cô chỉ nhớ đã uống rất nhiều rượu, ký thành công hợp đồng, rồi sau đó hoàn toàn không nhớ rõ. Đúng rồi, Cố Cách Cách đâu? Nhìn quanh phòng, trừ cô ra chẳng còn ai khác. Người kia sẽ không bỏ cô lại rồi bỏ chạy đấy chứ? Nếu vậy, thật là đồ không lương tâm!
Miêu Tư Lý phẫn nộ nhảy xuống giường, mới phát hiện quần áo trên người đã được thay mới, trong lòng cả kinh. Nếu như Cố Cách Cách thay cho cô thì không sao, nhưng nếu là người khác, thì con người đó chắc chắn sẽ gặp rắc rối to.
Bước ra khỏi phòng gặp ngay cầu thang, từ trên lan can nhìn xuống là một phòng khách được trang hoàng xa hoa. Trên sô pha có một người đàn ông đang ngồi đọc báo, tuy tờ báo đã che hết khuôn mặt người này, nhưng Miêu Tư Lý vẫn có thể ngay lập tức đoán ra là ai.
Miêu Nhã bưng một cốc sữa đi tới, khi nhìn thấy Miêu Tư Lý đang đứng trên lầu, liền cười: “Tiểu Lý, con dậy rồi sao?”
Người đàn ông trên sô pha cũng ngẩng đầu lên, có cùng một khuôn mặt với nhân vật trên bìa tờ tạp chí [Tài chính & Kinh tế] trên bàn trà.