Cách Cách Giá Lâm

Chương 27: Chương 27




Hai ngày trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Cố Cách Cách đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về trường thì Miêu Nhã gọi điện đến. “Ngày mai là sinh nhật Tiểu Lý, ta đang ở nước ngoài, không về được. Phiền cô ở với Tiểu Lý qua ngày sinh nhật này.” Ngay trước khi Cố Cách Cách kịp nói, “Tôi không phải bảo mẫu nhà các người.” Miêu Nhã đã cúp điện thoại. Chỉ mấy phút sau, trong tài khoản của cô đã có thêm một vạn đồng. Miêu Nhã muốn cô làm một bữa party sinh nhật thật lớn cho Miêu Tư Lý.

Từ sau khi cùng Miêu Tư Lý chia sẻ bí mật, dù thực tế đa phần là Cố Cách Cách nói, về bài vở, về tình cảm, về người nhà,... thật ra cũng không thể trách Cố Cách Cách, ai bảo trời sinh cô thuộc hệ cằn nhằn. Ngược lại, Miêu Tư Lý rất ít nói về mình, đặc biệt là về người thân trong nhà, có lẽ ở một gia đình không có bố, trẻ em đều có chút quái gở, Cố Cách Cách có thể hiểu được, nên việc này cũng chẳng ảnh hưởng tới quan hệ ngày càng thân thiết giữa cả hai. Hơn nữa, thành tích của Miêu Tư Lý đột nhiên tăng vọt trong thời gian chưa đầy hai tháng làm Cố Cách Cách cảm thấy tự hào tràn ngập. Phiền nhiễu duy nhất chính là Miêu Tư Lý ngày càng dính lấy cô. Ba ngày hai lượt lại chạy tới đòi chen chúc trên một cái giường, lý do thì luôn là tâm tình không tốt, cần được an ủi. Nhưng làm sao ngày nào cũng có tâm tình không tốt? Vì vậy, Cố Cách Cách hoài nghi ý định của con nhóc là muốn ăn đậu hủ của cô. Chẳng phải con nhóc từng nói là có cảm tình với con gái sao? Thật ra Cố Cách Cách cũng không suy nghĩ quá nhiều lời con nhóc nói, bởi trong nhà có ba chị em, bản thân cô cũng thường hay bám lấy chị hai, vì vậy cô không thấy có gì bất thường. Thêm nữa, nếu Miêu Tư Lý thích cô thì chẳng khác nào như đầm rồng hang hổ, với lại cô thực sự coi Miêu Tư Lý như em gái nên cũng để tùy.

Ở trường, Cố Cách Cách đảm nhận vị trí Trưởng nhóm tổ chức sự kiện của Hội học sinh. Mấy buổi lễ lớn như ngày kỷ niệm thành lập trường cô còn làm được, huống chi một buổi party sinh nhật nho nhỏ. Sau vài phút suy nghĩ về một kế hoạch khả thi nhất, Cố Cách Cách đi đến phòng Miêu Tư Lý, muốn nói cho cô biết kế hoạch của mình. Thế nhưng lại thấy Miêu Tư Lý đang ủ rũ gục đầu ngồi trên giường, dáng vẻ chán chường đầy uể oải. Tâm tình suy sụp đến vậy gần đây rất ít khi thấy xuất hiện ở Miêu Tư Lý.

“Oắt con, làm sao thế? Lại gặp chuyện gì không vui sao? Nói cho chị nghe xem nào?” Vẻ mặt bây giờ của Cố Cách Cách vô cùng hiền lành (...) giống như chị Cúc Bình của chương trình thiếu nhi trên kênh CCTV.

Nhưng Miêu Tư Lý vẫn cúi đầu không thấy rõ mặt, cũng chẳng nói năng gì.

Cố Cách Cách lại dỗ dành vài câu nhưng Miêu Tư Lý vẫn hờ hững khiến cô cực kỳ phẫn nộ. Tức đến nỗi thiếu chút nữa cho con nhóc một cái tát văng dính lên tường. Oắt con này thật quá khó sống chung. Tối hôm qua còn quấn lấy mình ăn đậu hủ, sáng hôm nay lại coi mình như người vô hình. Vậy không phải đã chiếm tiện nghi trắng của mình nhiều ngày qua sao? Nghĩ vậy cả giận nói: “Tôi mặc kệ em làm sao. Mẹ em giao nhiệm vụ cho tôi tổ chức cho em một buổi party sinh nhật. Tuy tôi chẳng muốn, nhưng nể tình em một mình ở nhà đáng thương nên đành đồng ý nhận. Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị đồ trang trí cho party, em gọi điện cho bạn học, mời bạn bè ngày mai đến đây. Như vậy đi!”

“Không phải chị nói hôm nay phải đi sao?” Cuối cùng Miêu Tư Lý chịu ngẩng đầu nói chuyện.

Cố Cách Cách đang định bỏ lời chạy lấy người, thấy cô mở miệng vàng ngọc thì lại ngồi xuống giải thích: “Định đi rồi, đồ đạc cũng đã thu xếp xong, nhưng chỉ vì cú điện thoại của mẫu hậu em, thành ra đi không được! Em cũng vậy, ngày mai là sinh nhật, vì sao không sớm nói cho tôi biết? Nếu vậy, tôi đã có thời gian chuẩn bị, may là giờ cũng chưa quá muộn. Mẹ em đã chuyển một khoản tiền tới, có tiền thì dễ rồi. Em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị cho em một party thật hoành tráng náo nhiệt... “

Miêu Tư Lý lạnh lùng ngắt lời: “Chị khỏi mất công, em không cần sinh nhật.”

Cố Cách Cách đang nói cực kỳ hăng hái, lại bị dội cho một gáo nước lạnh, lặng đi một chút, hỏi: “Vì sao?”

Miêu Tư Lý thản nhiên: “Không sao cả, không thích.”

Cố Cách Cách vốn nghĩ tâm tình con nhóc không tốt là vì không có người ở bên chúc mừng, giờ nhìn bộ dạng của con nhóc chẳng những không thích mà còn giống như căm thù đến tận xương tuỷ. Ai lại đi ghét sinh nhật của chính mình bao giờ? Đúng là một đứa nhóc con quái dị: “Vậy thì mặc kệ em, tôi không lo nữa, cứ tiếp tục ngồi đó suy nghĩ về cuộc đời đi nha. Tôi đi đây.”

“Không phải chị nói không đi nữa sao?” Miêu Tư Lý gọi cô lại.

Cố Cách Cách không nói gì, chỉ liếc mắt: “Tôi van em! Tuy rằng khả năng toán học của em không tốt, nhưng làm ơn có chút logic được không? Tôi không đi là vì muốn giúp em chuẩn bị tiệc sinh nhật, nhưng giờ em bảo không cần, vậy tôi đã xong việc ở đây, không phải nên đi sao?”

Miêu Tư Lý “Ờm!” một tiếng, rồi lại cúi đầu.

“Mà này, em không vui như vậy, không phải do tôi phải đi đó chứ?” Cố Cách Cách tựa như chợt phát hiện ra một đại bí mật không ngờ tới, kinh ngạc nhìn Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý dùng âm mũi phát ra một tiếng khinh thường, nhưng không phản bác.

Cố Cách Cách nâng cằm Miêu Tư Lý, cười đầy gian tà nói: “Chẳng lẽ em thích tôi sao?”

Đầu tiên Miêu Tư Lý sửng sốt, sau đó mặt bắt đầu chuyển hồng, cả người nhăn nhó, cũng không quên dè bỉu: “Chị đang nói chuyện cổ tích đấy à!”

Cố Cách Cách vốn chỉ nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Miêu Tư Lý giống như đang bị một câu nói lộ hết tiên cơ, trước mắt tối sầm. Không thể nào! Nếu như đây là thật thì đúng là nghiệp chướng! Trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý niệm: Mặc kệ có phải hay không, cũng phải bóp chết từ trong trứng nước. Vì thế, vẻ mặt trịnh trọng nói với Miêu Tư Lý: “Tôi nói với em nha. Tuy rằng tôi thất tình nhưng cũng chưa đến mức bụng đói vơ quàng yêu con gái. Em mau chóng quên cái ý niệm không thực tế ấy trong đầu đi.”

Mặt Miêu Tư Lý càng đỏ hơn nhưng không phải do thẹn thùng mà vì phẫn nộ. Nhảy từ trên giường xuống, nhìn thẳng vào Cố Cách Cách, lớn tiếng nói: “Đầu óc em không có hư! Làm sao em có thể thích phụ nữ vừa hung dữ vừa miệng mồm cay độc như chị chứ?”

Cố Cách Cách vô tội mở trừng hai mắt: “Không thích thì thôi, em đâu cần mắng chửi người ta?”

Miêu Tư Lý tiếp tục giơ chân: “Em nói chị biết, em thích Amy chứ không thích chị đâu!”

“Amy là ai?”

“Con chó của mẹ em nuôi chưa được một năm đã bị cảm chết.”

Cố Cách Cách: “...”

Miêu Tư Lý phẫn nộ đá cửa ra ngoài, lát sau lại mặt đen mở cửa bước vào: “Đây là phòng em, chị ra ngoài đi.”

Cố Cách Cách nhịn cười, vừa bước tới cửa đã bị Miêu Tư Lý gọi lại.

Miêu Tư Lý chống tay lên eo, hung hăng nói: “Em đổi ý rồi. Ngày mai chị với em sẽ cùng tổ chức sinh nhật nhưng sẽ không ai tham gia, chỉ cần mình chị là được. Chị phải đi với em cả ngày.”

Nói thật, Cố Cách Cách tình nguyện tổ chức một party sinh nhật cho cả trăm người, chứ không hề muốn một mình đối phó với oắt con thay đổi tâm trạng xoành xoạch này. Làm sinh nhật với mình thôi sao? Vậy cứ để chị đây giúp em dập tắt suy nghĩ trong trứng nước kia. Quay đầu lại cười nói: “Được.”

Vì vậy, ngày hôm sau mới sáu giờ sáng, Miêu Tư Lý đã bị Cố Cách Cách dựng đầu dậy.

Miêu Tư Lý mông lung mở đôi mắt buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô: “Chị làm gì thế?”

Cố Cách Cách đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường, cười nói: “Happy birthday, my dear!” sau đó mở tờ giấy trắng trên tay, trong đó viết lộ trình cho cả ngày dài.

Miêu Tư Lý chỉ vừa nhìn đã hoàn toàn tỉnh ngủ, kinh hoàng kêu lên: “Đi vườn bách thú xem khỉ? Đến rạp chiếu phim xem《Finding Nemo》? Còn đi núi Tê Hà?... Đây là sinh nhật mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi nhá!”

Cuối cùng Miêu Tư Lý dùng đủ mọi cách chê bai, áp bức, dụ dỗ khiến Cố Cách Cách thay đổi toàn bộ lộ trình.

Buổi sáng đến công viên trò chơi, Cố Cách Cách sợ nhất là trò tàu lượn siêu tốc nhưng vẫn bị Miêu Tư Lý kéo lên. Khi tàu bắt đầu trượt từ trên đỉnh dốc xuống, Cố Cách Cách cũng đánh mất nửa cái mạng. Lúc xuống, sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, hai tay hai chân run rẩy không ngừng khiến Miêu Tư Lý cười đến nằm bò trên mặt đất nửa ngày không thể đứng lên.

Hoạt động buổi chiều là đi mua sắm rồi xem phim, Cố Cách Cách đưa tiền của Miêu Nhã cho Miêu Tư Lý, nhưng kẻ phá tiền này sau khi tiêu hết một vạn đồng vào các món đồ xa hoa đắt tiền, còn bắt cô phải góp thêm hai ngàn. Cố Cách Cách chỉ có thể cố nhịn mà nuốt xuống răng cùng máu (Hôm sau lúc quay về trường, cô mới phát hiện ra, toàn bộ quần áo, túi xách mà Miêu Tư Lý đã mua đều được nhét hết vào trong vali cô. Gọi điện thoại hỏi, Miêu Tư Lý nói số quần áo đó quá già không thích hợp với mình, mà chỉ thích hợp với gái già như Cố Cách Cách. Vì thế, Cố Cách Cách rất thanh thản nhận, tuy rằng khi mua, cô cảm thấy Miêu Tư Lý mặc chúng cũng rất đẹp. Lúc này, răng cùng máu nuốt xuống bụng lại được ói ra, lắp trở về).

Khi đến rạp chiếu phim, Cố Cách Cách muốn xem 《Finding Nemo》 nhưng bị Miêu Tư Lý liếc một cái, mắng “Con nít!” rồi kéo Cố Cách Cách vào xem một bộ phim tình cảm. Đương nhiên khi Cố Cách Cách đi ra với đôi mắt đỏ au, lại bị Miêu Tư Lý cười nhạo một phen.

Cố Cách Cách định đưa Miêu Tư Lý đi ăn tiệc nhưng vì Miêu Tư Lý muốn ăn đồ cô nấu, nên hai cô ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi quay về. Cố Cách Cách làm đầu bếp, Miêu Tư Lý làm phụ bếp, sau một hồi vất vả vật lộn, rốt cuộc bữa ăn cũng hoàn thành nhưng đồng thời phòng bếp giống hệt như vừa bị cướp ghé qua. Đương nhiên Miêu Tư Lý cũng lợi dụng chơi xấu trên người Cố Cách Cách.

Cố Cách Cách nghĩ, vì hôm nay là sinh nhật nên không thèm tính toán cùng cô.

Lúc ăn cơm chiều, Cố Cách Cách bất ngờ bưng ra một chiếc bánh ngọt, đốt nến, rồi dùng giọng điệu chân thành nhất trong cả ngày nói: “Miêu Tư Lý, sinh nhật vui vẻ!”

Miêu Tư Lý nhìn khuôn mặt Cố Cách Cách được ánh nến nhấp nháy chiếu lên, suýt chút nữa không kiềm được lòng rớt nước mắt, vội vàng đến bên tủ đựng rượu, lấy ra một bình rồi mở rót vào hai ly, nói: “Qua sinh nhật hôm nay, những việc mà chỉ người lớn mới được làm cuối cùng em cũng có thể làm, đó là uống rượu.”

Cố Cách Cách nâng ly rượu lên, cười nói: “Được rồi, vậy tôi xin chúc mừng em đã trưởng thành.”

Sau khi uống hết nửa bình rượu, Miêu Tư Lý nói cho Cố Cách Cách biết, kỳ thật cô là con ngoài giá thú. Từ mười tuổi khi biết chuyện này, cô đã không còn tổ chức sinh nhật nữa, vì cực chán ghét ngày cô được sinh ra.

Rồi sau khi đã uống hết cả bình rượu, Miêu Tư Lý đòi Cố Cách Cách quà sinh nhật. Cố Cách Cách chỉ vào một đống túi giấy trên sô pha nói, “Không phải quà đang ở đó sao? Hơn nữa tôi còn đi theo em cả một ngày, làm sao còn lòng tham không đáy đòi quà nữa vậy?”

Miêu Tư Lý vui đùa lại, “Muốn thêm nữa.”

Cố Cách Cách thoải mái vung tay, “Được rồi, bây giờ chỉ cách rạng sáng một tiếng nữa thôi. Em muốn cái gì mau nói đi, xem tôi có thể trong một tiếng này tìm cho em không?”

Miêu Tư Lý nhếch khóe môi, cười xấu xa, “Không cần một tiếng đâu, chỉ cần một phút là được, trước tiên chị nhắm mắt lại đi.”

Cố Cách Cách dường như đoán được ý đồ của cô, vội vàng che hai tay trước ngực, khẩn trương hỏi, “Em muốn làm gì?”

Miêu Tư Lý mặc kệ Cố Cách Cách kinh ngạc, dùng hành động nói cho cô biết mình muốn làm gì, nâng cằm cô lên, dịu dàng hôn lên đôi môi đã ngấp nghé từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.