Một người có thể không thành công, nhưng không thể không có niềm tin. Miêu Nhã chẳng những phá hủy sự tự tin của Miêu Tư Lý, mà thậm chí còn lập tức phá hủy luôn niềm tin của cô. Tòa nhà đẹp đẽ trong lòng cứ như vậy ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn. Miêu Tư Lý đột nhiên không hiểu mấy năm qua cô đã cố gắng vì cái gì? Trước là vì muốn chứng minh bản thân, sau là muốn đỡ đần cho cuộc sống của mẹ cô, để mẹ rời xa người đàn ông kia. Cô luôn không hiểu, mẹ cô vì yêu người đàn ông kia nên mới nguyện ý ở bên ông ta, hay vì lý do gì khác? Nếu không tại sao từ nhỏ đến lớn, bà luôn chẳng kể gì chuyện giữa hai người, ngoại trừ nói cho cô biết người đàn ông đó là bố của cô. Không phải yêu một người là luôn muốn chia sẻ điều đó với người khác sao? Giống như cô thích Cố Cách Cách, sau khi xác định lòng mình, việc đầu tiên cô làm là nói cho mẹ biết bí mật này.
Rõ ràng là trời mùa hè nóng bức nhưng trái tim cô lại lạnh như rơi vào hầm băng. Tưởng rằng mẹ sẽ đuổi theo cô, kết quả quay đầu vô số lần đều là thất vọng. Miêu Tư Lý cứ như vậy mặc nguyên đồ ngủ, đi dép lê nhung bước đi không mục đích trên đường, để mặc mọi người đi đường tùy ý đánh giá cô như một kẻ điên.
Chẳng biết ai ăn uống vứt rác bừa bãi trên nền đất, để khi Miêu Tư Lý đi dép lê nhung thất hồn lạc phách lảo đảo bước đến, liền trượt chân một cái ngã ngay xuống đất. Vì phần mông nhiều thịt nên khi tiếp xúc với mặt đất cũng chẳng thấy đau, may mắn hơn là ngã về phía sau, chứ không chúi về phía trước thành ngã chó gặm bùn, nếu không Miêu Tư Lý đã lập tức đào mồ tự chôn mình.
“Chị ơi, chị đừng khóc, có phải ngã rất đau không?” Một cô bé năm sáu tuổi chạy đến trước mặt Miêu Tư Lý, giọng non nớt hỏi.
“Chị khóc sao?” Miêu Tư Lý lau mặt, quả nhiên đều là nước mắt, dùng tay áo lau lau, nói, “Chị không khóc. Chị lớn như vậy rồi chỉ ngã một cái làm sao khóc đây?”
Cô bé cúi đầu, lục lọi trong chiếc túi nhỏ của mình, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mút, ngồi xổm xuống, đặt vào lòng bàn tay Miêu Tư Lý, ngọt ngào nói: “Mỗi lần em ngã đau khóc, mẹ đều cho em một cây kẹo mút, em sẽ dừng khóc. Em cũng cho chị một cây kẹo mút, chị đừng khóc nữa.” sau đó ngửa đầu nói với một người phụ nữ trẻ, “Mẹ, con làm như vậy đúng rồi phải không ạ?”
Người mẹ trẻ tuổi ôm lấy cô bé, hôn lên mặt bé một cái rồi nói: “Tinh Tinh làm rất đúng. Ngoan lắm.” rồi nở nụ cười thân thiện với Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, mà như thấy được chính mình trước đây, nước mắt lại không nén được chảy xuống. Cô chợt nhớ đến một người, mỗi khi buồn, người đó đều sẽ xoa đầu cô giống như cún con, bảo: “Ngoan, nói cho chị biết ai bắt nạt em nào? Chị sẽ đi bắt nạt lại người ta giúp em.”
Không do dự thêm phút giây nào nữa, Miêu Tư Lý vẫy một chiếc taxi rồi nhảy lên, nói địa chỉ. Suốt dọc đường hối thúc tài xế lái nhanh lên, cô hận không thể kéo tài xế xuống để mình tự lái. Bây giờ cô thực sự rất muốn được nhìn thấy người kia, sau đó bổ nhào vào trong lòng người ấy để chảy hết nước mắt kể lể nỗi lòng.
Tài xế thấy hai mắt cô đỏ hoe, đầu tóc rối bời còn mặc đồ ngủ, đi dép lê, dáng vẻ chật vật đáng thương giống hệt như người mới bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không tính toán.
Khi đến nơi, Miêu Tư Lý muốn lấy tiền ra trả, mới phát hiện trên người không một xu dính túi, đành xấu hổ nói với tài xế: “Chú ơi, chú chờ tôi một chút. Nhà bạn tôi ở ngay trước mặt, tôi sẽ nhờ chị ấy trả tiền cho chú.”
Cả một đoạn đường luôn bị thúc giục, người tài xế vốn đã nén cả bụng oán giận, giờ còn có khả năng bị quỵt tiền, làm sao còn nhẫn nại nổi? Lập tức những lời nói kháy, khó nghe đều tuôn ra hết, sau đó mới nói, “Tôi ở đây chờ, cô đừng hòng trốn.”
Liên tiếp xảy ra chuyện tệ hại khiến Miêu Tư Lý đã gần như chết lặng. Dù bị người tài xế mắng chửi nửa ngày thế nhưng chẳng hề nói lại một câu, chỉ đến khi nghe thấy ông ta nói sẽ chờ, cô mới xoay người đi vào thang máy. Cố Cách Cách chỉ nói qua địa chỉ nhà mình một lần, may mắn là chỉ cần có liên quan đến Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý đều dùng tâm ghi ở trong lòng, vậy nên khi vừa thấy số 1202 trước mặt, cô liền ấn chuông.
Chuông cửa vang lên một lúc lâu, mới có người ra mở, không phải Cố Cách Cách, cũng không phải người nhà của cô. Vào ngày sinh nhật của bố Cố Cách Cách, tất cả người nhà của cô đều được Miêu Tư Lý dụng tâm ghi nhớ hết; vì vậy, Miêu Tư Lý chắc chắn mình chưa từng thấy qua người mở cửa này. Vội khẽ cúi người, nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi, tôi ấn sai chuông cửa.” Hôm nay thực sự rất hỗn loạn, hỗn loạn đến nỗi ngay cả địa chỉ nhà của Cố Cách Cách cũng nhớ nhầm.
Miêu Tư Lý vừa mới xoay người, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong truyền ra: “Lộc Minh, ai tới vậy?”
Chàng trai được kêu Lộc Minh kia đáp: “À, người ta ấn nhầm chuông cửa.” sau đó đóng cửa lại.
Nước mắt Miêu Tư Lý rơi càng dữ dội, bấm thang máy, nhìn con số vẫn bất động ở số 1 nửa ngày, đành nghiêng ngả lảo đảo đi đến cầu thang. Sau khi xuống hết mười hai tầng lầu, chân giống như sắp đứt lìa.
Vị tài xế kia quả nhiên vẫn còn chờ, thấy Miêu Tư Lý đi ra vội vàng hạ kính xe xuống, hét to: “Bạn của cô đâu?”
Miêu Tư Lý nước mắt giàn giụa, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Lái xe nghĩ Miêu Tư Lý đang đùa giỡn mình, lập tức nổi giận, mở cửa, xuống xe. Ba bước chạy đã đến trước mặt Miêu Tư Lý, thô lỗ cầm lấy cổ áo cô, định không lấy được tiền thì đánh một trận trút giận cũng được. Kết quả cánh tay vừa giơ lên đã bị một người chụp lấy, quay đầu lại mắng: “Ai ngăn tao?” thì thấy một người đàn ông lịch lãm mặc âu phục đen cao hơn ông ta cả cái đầu. Trên mặt người này sát khí nặng đến mức làm ông ta sợ hãi, vội vàng buông tay, cười làm lành: “Cô gái này quỵt tiền xe của tôi. Tôi chỉ đang doạ cổ chút thôi, chứ không phải muốn đánh thật.”
Người đàn ông mặc âu phục lấy ra tờ một trăm tệ ném thẳng lên mặt người tài xế: “Còn không mau cút đi.”
Người lái taxi làm sao còn dám ở lại, chạy vội lên xe, trước khi lái đi còn nhìn chiếc BMW màu xanh ngọc đậu bên cạnh mà thèm nhỏ dãi.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Miêu Tư Lý lúc này mới nhìn lên Hình Tứ, bổ nhào cả người vào trong ngực ông, gào khóc: “Chú Tứ.”
Đây là lần đầu tiên Hình Tứ nhìn thấy cô chủ của ông chật vật đến vậy. Đứng thẳng lưng, để tùy ý cô lau nước mắt nước mũi lên âu phục trên người, đợi đến khi cô dừng khóc, mới xoa nhẹ tóc cô giống như trước đây, dịu dàng nói: “Đi, chú Tứ đưa cô đi ăn kem.”
Mở cửa sau của chiếc BMW để Miêu Tư Lý ngồi vào, rồi tự mình ngồi lên ghế lái: “Cô chủ, trước tìm một chỗ cho cô đổi quần áo trên người đã!”
Miêu Tư Lý thút tha thút thít đồng ý, sau đó hỏi: “Làm sao chú biết cháu ở đây?”
Hình Tứ khởi động xe: “Chị Miêu nói cho tôi biết. Bà ấy bảo tôi đưa quần áo cho cô.”
Không đề cập tới Miêu Nhã thì tốt, vừa nhắc tới bà, Miêu Tư Lý lập tức đùng đùng nổi giận: “Cháu không cần bà ấy giả vờ quan tâm như vậy.”
Hình Tứ giống như bậc bề trên an ủi Miêu Tư Lý: “Chị Miêu là mẹ của cô, làm sao lại giả vờ với cô chứ?”
Miêu Tư Lý hừ một tiếng không nói thêm gì. Cuối cùng vẫn là mẹ cô, dù có bất mãn hơn nữa cũng chẳng trách được bà thêm. Di động vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ Thái hậu. Hiện giờ Miêu Tư Lý vẫn còn chưa muốn nói chuyện với bà, ấn nút từ chối, lại một cuộc điện thoại nữa gọi đến, sau lần từ chối thứ hai, lập tức tắt máy điện thoại, ném sang một bên.
Điện thoại Hình Tứ vang lên, ông nhận cuộc gọi, rồi nói: “Cô chủ ở trên xe. Vẫn ổn.”
Miêu Tư Lý nghiêng đầu sang nơi khác nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vừa đổ mưa, mọi vật xung quanh đều không còn nhìn rõ. Miêu Tư Lý lại nhớ đến tình cảnh vừa rồi trên cửa nhà Cố Cách Cách, nước mắt không ngăn được lại chảy ra.
Không nghĩ tới trong cùng một ngày, cô lại gặp được cả hai người không muốn thấy nhất. Khi gặp Lục Liên Thủy, tuy rằng mặc đồ ngủ, nhưng lúc đó cũng được xem là tươm tất, dù sao cũng không mất mặt. Nhưng khi gặp Khâu Lộc Minh, bộ dạng lúc ấy của cô thực sự rất thảm hại, dù có hình dung là kẻ điên cũng chẳng hề sai. Cô cứ một thân chật vật đứng trước mặt tình địch, trong khi tình địch của cô ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời giống như người mẫu xuất hiện trên tạp chí. Trước kia cô luôn cho rằng Cố Cách Cách nói quá lên, sau khi nhìn thấy Khâu Lộc Minh rồi mới biết, thật ra Cố Cách Cách đã nói giảm rất nhiều. Vừa rồi bị chết lặng nên không cảm thấy gì, giờ mới cảm thấy xấu hổ tràn ngập. Có một người đàn ông có tư chất ưu việt như vậy bên người, Cố Cách Cách làm sao còn thích cô đây? Hơn nữa Cố Cách Cách từng nói, cô muốn một cuộc sống của người phụ nữ bình thường, cưới chồng sinh con.
Mấy ngày trước cô còn hùng tâm tráng chí muốn đoạt Cố Cách Cách về lại bên mình, bởi vì cô cảm thấy mình có tài sản, có khả năng bên cạnh Cố Cách Cách. Nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tài sản của cô hóa thành hư ảo, hóa ra hết thảy những gì cô có đều chỉ do người khác bố thí; hơn nữa, còn từ người cô căm thù tận xương tuỷ. Như thế sao cô có thể nhận được chứ? Giờ đây, cô chỉ có hai bàn tay trắng, còn tư cách gì bên cạnh Cố Cách Cách? Cô và Cố Cách Cách bây giờ giống như hai chiếc xe đi ngược chiều, khoảng cách ngày càng xa.
Cảm giác tự ti mãnh liệt lúc này khiến cô nhớ lại lần đầu tiên khi bị gọi là con rơi. Mấy đứa trẻ con nối thành vòng, ca hát nhảy nhót xung quanh, “Không ai cần Miêu Tư Lý, mẹ mày bỏ mày theo đàn ông.”
Mưa rơi xuống càng ngày càng lớn.
* * *
Cố Cách Cách đóng cửa sổ ban công, quay trở lại phòng khách, cầm quả táo từ Khâu Lộc Minh mới gọt vỏ xong, cắn một miếng nói: “Tự nhiên trời lại đổ mưa lớn.”
Khâu Lộc Minh buông dao xuống, rửa sạch tay, quay lại: “Cũng không biết cô bé vừa rồi đã tìm thấy địa chỉ muốn tìm chưa? Mưa lớn như vậy cứ đứng bên ngoài thể nào cũng ướt.”
Cố Cách Cách bắt chéo hai chân, tùy miệng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đến sai nhà?”
Khâu Lộc Minh miêu tả một chút cô gái cậu nhìn thấy: “Vẻ ngoài khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ ngủ, quần áo toàn là bùn, có lẽ do bị ngã. Trên mặt còn đầy nước mắt, đôi mắt sưng đỏ lên, nhìn rất đáng thương, trông cứ như thanh niên thời kỳ phản nghịch, gặp mâu thuẫn cùng người lớn trong nhà, rồi giận dỗi bỏ nhà đi ấy. Đặc biệt cô bé ấy có mái tóc đỏ nhìn rất lạ, khi nào tôi cũng phải đi nhuộm thử mới được.”
Cố Cách Cách dè bỉu: “Cậu tưởng cậu là Sakuragi sao? Còn bày đặt nhuộm tóc đỏ...” Lời còn chưa nói hết, quả táo trên tay đã rơi xuống, lăn vài vòng rồi giấu mình dưới đáy bàn trà. Giọng Cố Cách Cách có chút run hỏi, “Cô gái cậu nói có phải đôi mắt rất to, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp phải không?” Bởi vì không biết mô tả thế nào, nên tay còn không ngừng múa may trên không trung.
Khâu Lộc Minh nhìn cô nghi hoặc, nghĩ một lát mới nói: “Hình như rất xinh đẹp, nhưng khóc sưng hết cả mặt như vậy, cũng khó nhìn ra.”
Cố Cách Cách vội vàng choàng áo khoác lên người, ngay cả giày cũng không đổi liền chạy ra ngoài.
Cố Vân ở phía sau kêu lên: “Bé út, mang dù đã.”
Cả nhà gồm hai ông bà già họ Cố và hai ông bà già họ Khâu đều đưa mắt nhìn nhau. Cách Cách làm sao vậy?
Cố Cách Cách đội mưa chạy quanh khu chung cư vài vòng vẫn không thấy bóng dáng Miêu Tư Lý. Về đến nhà, chẳng để ý tới một thân ướt đẫm, vọt vào phòng cầm lấy di động nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng phụ nữ lạnh lùng. Số máy quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được.