Cố Cách Cách hoàn toàn không thể nghĩ ra, rốt cuộc Miêu Tư Lý gặp chuyện gì lại có thể để bản thân chật vật đến vậy chạy đến tìm cô? Đã đến nhưng không vào, chắc chắn vì hiểu lầm khi thấy Khâu Lộc Minh ra mở cửa. Giờ này di động lại tắt máy, muốn tìm cũng không thể. Gọi điện đến công ty, Tống Tiền nói cho cô biết, giám đốc Miêu chưa đi làm. Như vậy, nếu muốn tìm Miêu Tư Lý, chỉ có thể hỏi một người.
Chuông chờ điện thoại vang lên từng hồi dài mà vẫn chưa có người bắt máy. Cố Cách Cách thật hận không thể vươn tay xuyên qua ống nghe điện thoại, bóp chặt lấy cổ Miêu Nhã, bắt bà phải nghe máy. Rốt cuộc trước khi hồi chuông cuối cùng kết thúc, đầu dây mới truyền đến một giọng uể oải: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Nói cho tôi biết, Miêu Tư Lý ở đâu?” Cố Cách Cách lập tức rít gào. Đây là lần đầu tiên cô dám dùng thái độ hung hăng như thế nói chuyện với Miêu Nhã.
“Không phải con bé đi tìm cô sao?”
Giọng của Miêu Nhã vẫn không nhanh không chậm, Cố Cách Cách thậm chí có thể đoán được dáng vẻ hiện tại của bà đang tao nhã ngồi uống cà phê; vì vậy, sự nôn nóng cũng buông lỏng xuống. Cô biết dù mình có để ý đến Miêu Tư Lý nhiều cỡ nào cũng đều kém hơn người phụ nữ đang nhàn nhã ở đầu dây bên kia. Bởi vậy, cô có thể chắc chắn Miêu Tư Lý hiện không có việc gì, hoặc ít nhất là không có vấn đề gì nguy hiểm.
Cố Cách Cách hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, thua người nhưng không thua trận, tuy bộ dạng rít gào vừa rồi của cô đã thua mất cả một tòa thành. Cô dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: “Tiểu Lý đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao vậy? Con bé không nói cho cô biết à?” Đầu dây truyền tới một trận cười khẽ. Miêu Nhã nói, “Ta còn tưởng con bé sẽ chạy đến khóc lóc kể lể với cô cơ đấy. Kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ là bị ta cùng bố con bé nói hai ba câu, liền phát cáu chạy mất.”
Cố Cách Cách lập tức hiểu rõ đại khái sự việc. Đầu tiên, không cần nói đến việc bọn họ đã nói gì với Miêu Tư Lý, mà chỉ cần nghe đến một chữ bố thôi cũng đã có thể khiến Miêu Tư Lý treo cổ tự sát. Khó trách người luôn để ý đến cách ăn mặc như Miêu Tư Lý lại có thể mặc đồ ngủ chạy ra ngoài. Cố Cách Cách bắt đầu hối hận ngày hôm qua đã giao Miêu Tư Lý cho Miêu Nhã, cô không ngờ Miêu Nhã lại có thể tàn nhẫn đến vậy. Dù sao cũng đã qua hai mươi mấy năm, tại sao cứ phải ép Miêu Tư Lý làm việc mình không muốn làm?
“Có thể cho tôi biết bây giờ em ấy ở đâu không?” Cố Cách Cách mềm giọng hỏi. Cô chẳng có tâm tư đâu mà nói lời vô nghĩa với Miêu Nhã, trong lòng cô tràn đầy lo lắng không biết Miêu Tư Lý tội nghiệp đang trốn ở góc nào liếm láp miệng vết thương.
Người đầu dây bên kia trầm mặc một lúc mới nói: “Con bé ở nhà của mình.”
Cố Cách Cách cúp điện thoại mới nhớ, cô không biết nhà của Miêu Tư Lý. Trong lòng trào lên chút thương cảm, hình như cô chưa từng chủ động hỏi qua Miêu Tư Lý mấy vấn đề này. Ví dụ như, bố của Miêu Tư Lý rốt cuộc là ai, thói quen năm năm sau liệu có thay đổi, bây giờ đang ở chỗ nào,... Nói theo cách dễ nghe, đó là cô tôn trọng Miêu Tư Lý, nếu Miêu Tư Lý muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho cô biết, còn không thì nhất định là có lý do. Nói theo cách khó nghe, đó là cô đã quen với việc Miêu Tư Lý là người chịu thiệt, thậm chí phải ngàn theo trăm thuận theo cô. Hay nói theo cách vô sỉ hơn, đó là từ trước đến giờ cô luôn cho rằng, chỉ có cô mới có quyền rời bỏ Miêu Tư Lý, còn Miêu Tư Lý tuyệt đối không thể rời xa được cô, giống như cô là triệu hoán sư trong những truyện thần thoại, chỉ cần cô muốn gặp Miêu Tư Lý liền niệm chú là lập tức hiện ra, chứ không phải ngược lại như bây giờ cô phải đi tìm Miêu Tư Lý.
* * *
Đổi xong quần áo, bước ra khỏi phòng, thấy ánh mắt tất cả mọi người trong phòng khách đều đang đặt trên người mình, Cố Cách Cách cười thật có lỗi: “Con có việc phải ra ngoài.”
Khâu Lộc Minh lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Cố Cách Cách: “Để tôi đưa chị đi.”
“Không cần.” Cố Cách Cách lắc đầu, thậm chí trong lòng còn có chút trách cứ Khâu Lộc Minh. Nếu không phải tại cậu nhiều chuyện chạy ra mở cửa thì cũng chẳng khiến Miêu Tư Lý hiểu lầm tôi. Cô có thể tưởng tượng ra được cảm giác của Miêu Tư Lý khi nhìn thấy Khâu Lộc Minh đứng trước cửa, chắc hẳn cái cảm giác đó giống hệt như khi cô bước vào nhà Miêu Tư Lý mà nhìn thấy Cao Ngôn. Mà trên thực tế, khi Khâu Lộc Minh đang gọt vỏ táo, cô cả gan trước mặt bốn vị trưởng bối cùng chị hai, đạp Khâu Lộc Minh một cước, bắt cậu ta đi ra mở cửa, với lý do cậu ta nhỏ tuổi nhất nên phải bị sai vặt.
“Cách Cách, để Lộc Minh đưa con đi đi!” Bà Cố thân thiện nói, trong ánh mắt còn lóe lên ánh sáng ngời. Con gái cùng con rể đứng bên nhau nhìn thật xứng đôi.
“Không cần đâu.” Cố Cách Cách lại cự tuyệt lần nữa, nháy mắt ra hiệu cho Cố Vân.
Cố Vân lập tức bảo: “Đa Đa sắp tan học rồi, chị lại không có xe. Lộc Minh đưa chị đến nhà trẻ đón Đa Đa nha?”
Khâu Lộc Minh vui vẻ đồng ý, còn bà Cố thì tàn nhẫn cấu véo lên lưng Cố Vân làm chị chỉ có thể ai oán liếc mắt Cố Cách Cách, nhìn người kia đang cười đến không tim không phổi chuồn đi.
* * *
Cố Cách Cách lái xe vào một khu chung cư cao cấp, địa chỉ vẫn là da mặt dày hỏi Miêu Nhã, bởi vì cô gọi điện thoại hỏi Tống Tiền, Tống Tiền nói trong công ty không ai biết giám đốc Miêu ở đâu. Sau khi nhìn thấy địa chỉ Miêu Nhã gửi tới, cô liền hiểu vì sao không ai biết chỗ này, bởi vì đây là một khu chung cư chuyên dành cho ngôi sao nổi tiếng, bên trong có rất nhiều siêu sao của giới giải trí sinh sống. Vì công việc cũ, Cố Cách Cách đã tới đây nhiều lần, không ngờ Miêu Tư Lý cũng ở nơi này, nói không chừng trước đây hai cô có thể đã nhiều lần gặp thoáng qua. Bởi vì trị an của khu chung cư được thiết kế sao cho riêng tư nhất, nên mọi xe đều được lái thẳng vào gara, sau đó từ thang máy gara đi thẳng lên nhà, vì vậy ngoại trừ người sống chung trong một tầng có thể ngẫu nhiên chạm mặt, thì không thể nào gặp được những người khác.
Ấn chuông cửa, Cố Cách Cách chỉ còn đợi người bên trong mở cửa, cô sẽ lập tức nhào đến. Hoặc đợi người kia bổ nhào lên người, sau một nụ hôn say đắm, sẽ ôm mặt người ấy rồi nói: “Em yêu, không cần khổ sở. Có tôi đây.”
Nhưng sau khi nhìn thấy người đi ra mở cửa, Cố Cách Cách lại có xúc động muốn quay đầu chạy trốn, vì cô cảm thấy mình đang làm điều thừa thải. Cao Ngôn mặc tạp dề đứng ở trước cửa nhà Miêu Tư Lý, hình ảnh này còn khiến cô cảm thấy gai mắt hơn cả khi nhìn thấy Cao Ngôn cùng Miêu Tư Lý dây dưa trên ghế sô pha.
Ngược lại Cao Ngôn thấy cô, tỏ ra rất vui vẻ: “Cô giáo Cố, chị đã đến rồi. Mau vào ngồi đi.” nói xong lấy một đôi dép lê mới bên tủ để giày, đặt trước mặt Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách đang do dự có nên vào hay không, lại nhìn thấy Miêu Tư Lý cũng mặc tạp dề bước từ phòng bếp ra, hơn nữa còn thấy đôi dép lê cô mang trên chân là cùng một kiểu tình nhân với Cao Ngôn, độ cũ mới lại không khác biệt lắm. Xem ra Cao Ngôn là khách quen của nơi này, hoặc có thể là nửa chủ nhân ở đây.
“Ấy, sao chị lại tới đây?” Miêu Tư Lý cầm đĩa thức ăn trên tay, bước tới, vô cùng tự nhiên đưa đĩa thức ăn đó cho Cao Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, cậu đặt lên bàn cơm đi.”
Cao Ngôn cầm lấy, cười ngọt ngào: “Ừ.”
Lúc này Cao Ngôn không còn giống người phụ nữ ngày đó với dáng vẻ vênh váo đổi khách thành chủ trong nhà Cố Cách Cách, lại càng không giống một ngôi sao lớn được ngàn vạn người mến mộ, mà đơn giản chỉ như cô gái nhỏ nhà bên.
Hai người trước mắt này tuổi xấp xỉ nhau, đương nhiên vô cùng ăn ý khi ở chung, nhìn còn rất xứng đôi. Cố Cách Cách tuy nghĩ như thế, nhưng nếu chỉ như vậy đã khiến cô có hành động quay đầu bỏ đi, thì người đó chẳng phải là Cố Cách Cách mà đã là Miêu Tư Lý.
Cố Cách Cách thản nhiên bước vào, tùy ý đánh giá cách trang trí bên trong. Qua năm năm, ngay cả sở thích, Miêu Tư Lý cũng đã thay đổi. Trước kia sở thích của Miêu Tư Lý gần tương tự như cô, đều thích kiểu dân dã tươi mát, còn căn nhà này lại trang hoàng đồ gỗ cổ trầm hương theo phong cách Châu Âu, vừa xa hoa vừa thanh lịch, hơn nữa trong nhà lúc này tràn đầy mùi thơm thức ăn rất có cảm giác gia đình.
Như để xác định rõ một điều, Cố Cách Cách hỏi: “Tôi có thể tham quan các phòng được không?”
Cao Ngôn nhanh hơn Miêu Tư Lý một bước, cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Vì vậy, Cố Cách Cách nhìn thấy nguyên một bức tường trong phòng ngủ được treo đầy ảnh chụp lớn nhỏ của Cao Ngôn.
“Chị ngồi trước đi, còn hai món nữa là xong rồi.” Miêu Tư Lý kéo Cố Cách Cách ngồi lên ghế sô pha, đưa điều khiển TV cho cô, sau đó quay về phòng bếp. Cao Ngôn cũng đi theo vào.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Cách Cách, lúc này khuôn mặt cô mới trầm lạnh xuống. Cô không ngờ Miêu Tư Lý cũng biết nấu ăn, hơn nữa bắt đầu hoài nghi có khi Miêu Tư Lý không hề đến nhà cô, và cô gái tóc đỏ Khâu Lộc Minh miêu tả thực sự chỉ là một người xa lạ nào đó bấm nhầm chuông cửa. Thậm chí cô còn hoài nghi tất cả những việc đã xảy ra mấy ngày qua chỉ là ảo giác. Làm gì có người vẫn cuồng dại thích một người đã biến mất năm năm?
Ngồi trong căn phòng xa lạ khiến Cố Cách Cách cảm thấy không được thoải mái. Thỉnh thoảng từ phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa, càng khiến cho cả người cô choáng váng. Vị chua trào lên miệng, đầu óc quay cuồng, đến cả trái tim cũng run rẩy. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn trấn định tự nhiên, mở TV, xem phim truyền hình đang chiếu, vẻ mặt cười vô cùng thoải mái.
Nếu nói đời người như một vở kịch trên sân khấu, thì trời sinh con người vốn để làm diễn viên. Lúc này đây, Cố Cách Cách cảm thấy cô rất xứng đáng đoạt được giải thưởng Oscar dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bởi vì khi cô nhìn thấy Miêu Tư Lý cùng Cao Ngôn cười nói với nhau, cùng gắp thức ăn cho nhau, trên mặt cô không hề có nét hờn giận, mà còn mỉm cười châm chọc như trước mặt mình là một đôi tình nhân chân chính, sau đó thoải mái ngồi tán gẫu với Cao Ngôn về những tin tức trong giới giải trí, rồi thảo luận với Miêu Tư Lý về những lý luận kiến trúc cao thâm. Lúc rời đi còn đồng ý với Miêu Tư Lý, lần sau sẽ lại đến đây chơi.
Khi xe đã lao ra khỏi khu chung cư, Cố Cách Cách mới xuống xe nôn thốc nôn tháo bên vệ đường, giống như bữa cơm mà cô vừa dùng có chứa độc, không nôn sạch sẽ hết ra thề không bỏ qua.
Và cũng có người đang nôn thốc nôn tháo như cô. Cố Cách Cách vừa bước chân ra khỏi cửa, Miêu Tư Lý đã nhanh chân chạy thẳng đến toilet, ôm bồn cầu nôn đến không còn gì trong bụng. Sau khi rửa mặt xong đi ra, ngồi lên sô pha đối diện Cao Ngôn, nói: “Mình đi trước đây.”
Cao Ngôn ôm cánh tay nhìn Miêu Tư Lý, cười lạnh nói: “Kỹ thuật diễn của cậu tốt thật đấy, hy vọng người đàn bà kia sẽ tin.”
Khuôn mặt Miêu Tư Lý không chút thay đổi, nói: “Hy vọng vậy, cũng phải cám ơn sự phối hợp của cậu. Đúng rồi, nếu gặp mẹ mình, phiền cậu giúp mình nói với mẹ một tiếng cám ơn. Cám ơn hai người đã giúp mình làm ra ân huệ lớn thế này.” sau đó cởi bỏ tạp dề, bước tới cửa đổi giày.
“Ở lại đi.” Cao Ngôn chạy đến ôm lấy cô từ phía sau.
Miêu Tư Lý tách bàn tay ôm quanh eo ra, bỏ lại một câu: “Mình sợ dơ nhà của cậu.” rồi mở cửa rời đi.