Khi Cố Cách Cách trở về biệt thự, cả hai tầng lầu đều không có một tia ánh sáng, tìm khắp sân vườn rồi đến các phòng vẫn không thấy bóng dáng Miêu Tư Lý. Lúc này Cố Cách Cách mới thực sự tin Miêu Tư Lý vì tức giận cô nên đã tránh mặt đi. Lấy điện thoại ra định gọi, tay chạm vào nút gọi rồi lại buông. Sau khi gọi rồi phải nói gì? Nói với Miêu Tư Lý, bố mẹ không đồng ý để hai người quen nhau, thậm chí còn dùng đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp? Sau đó thì sao? Nói lời chia tay?
Ngày hôm nay thực sự không suôn sẻ, vốn cô và Miêu Tư Lý rất khó mới có được thế giới tự do của hai cô, kết quả chẳng những chọc giận bố mẹ, còn làm tổn thương Miêu Tư Lý. Đúng là một tình cảnh không dễ giải quyết. Cố Cách Cách ngồi trên sô pha phòng khách, buồn bực cầm lấy gối lưng phủ lên đầu.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng xe đi tới. Cố Cách Cách vứt chiếc gối xuống, nhìn thấy có ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đứng dậy mở cửa. Cô thấy bên cạnh chiếc xe dừng cạnh hàng rào có hai người, bởi vì phản quang nên Cố Cách Cách không nhìn thấy rõ là ai, nhưng qua bóng dáng biết là một nam một nữ.
Khâu Lộc Minh lên tiếng gọi Cố Cách Cách, làm cô lập tức hiểu ra, người còn lại đương nhiên là Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý thấp giọng nói với Khâu Lộc Minh vài lời, mới đi về phía Cố Cách Cách, khi đi lướt qua người cô chỉ để lại một câu: “Anh ta có chuyện muốn nói với chị.” rồi bước thẳng vào nhà, thậm chí không liếc nhìn Cố Cách Cách lấy một cái.
Tâm Cố Cách Cách tức thì mất mát, Miêu Tư Lý chưa bao giờ dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy nói chuyện với cô, giống như nước đá để trong tủ lạnh không có một chút độ ấm. Cố Cách Cách sững sờ đứng trước cửa, qua cánh cửa khép hờ nhìn vào bên trong tối đen, nửa ngày chưa thể cử động.
“Đi, tôi mời chị uống một chén.” Giọng nói dịu dàng của Khâu Lộc Minh vang lên, ở gần ngay trong gang tấc.
Cố Cách Cách quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười của Khâu Lộc Minh, do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được.” Sau khi Khâu Lộc Minh về nước, bọn họ quả thật chưa hề nói chuyện rõ ràng với nhau.
Miêu Tư Lý vẫn đứng sau cánh cửa, đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa mới từ bóng tối bước ra. Thất thần nhìn về hướng ô tô biến mất, nét mặt đông cứng dần dần mềm ra, nước mắt yên lặng rơi xuống.
Chỉ qua một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Miêu Tư Lý đã có thể xác định, Khâu Lộc Minh là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn và còn phi thường hoàn hảo. Một người hoàn mỹ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết cũng như phim truyền hình, trời sinh cậu ra là để làm nam nhân vật chính. Cô không cho rằng Cố Cách Cách có thể cự tuyệt được, đổi lại là cô cũng khó mà có thể từ chối.
Nếu là trước đêm nay, Miêu Tư Lý sẽ cảm thấy Khâu Lộc Minh không thể trở thành uy hiếp của cô, bởi vì Cố Cách Cách và cô yêu nhau, hơn nữa Cố Cách Cách cũng từng nói xem Khâu Lộc Minh như em trai, giữa hai người họ không thể nào có chuyện gì. Loại quan hệ ấy hệt như của cô với Cao Ngôn, cô và Cao Ngôn không có khả năng thì Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh cũng vậy.
Nhưng đêm nay chứng kiến Cố Cách Cách trước mặt bố mẹ mình lùi bước, Miêu Tư Lý đã không còn dám khẳng định bất kỳ điều gì. Khâu Lộc Minh nói một câu rất đúng, mặc kệ cô có đồng ý hay không, nếu để Cố Cách Cách lựa chọn giữa cô và bố mẹ, Cố Cách Cách nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau. Mà Khâu Lộc Minh lại là con rể được Cố gia nhận định, nếu Cố Cách Cách muốn tìm một người để kết hôn thì không thể nghi ngờ Khâu Lộc Minh là lựa chọn tốt nhất. Khâu Lộc Minh nói cậu không để ý mình trở thành lựa chọn dự bị của Cố Cách Cách.
* * *
Mở một bồn tắm đầy tràn nước, Miêu Tư Lý chôn cả người mình vào trong, cố gắng không nghĩ đến việc Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh bây giờ đang làm gì, bọn họ đang nói đề tài gì cùng nhau, liệu Cố Cách Cách có bị cảm động bởi phong độ thân sĩ của Khâu Lộc Minh,... đến cuối cùng thậm chí còn xuất hiện cả hình ảnh hôn môi. Miêu Tư Lý ào đứng dậy, cô cảm thấy mình cần phải tìm một việc để làm, nếu không phân tán lực chú ý thì cô có thể bị chính những suy nghĩ của mình làm cho phát điên.
Phòng xa nhất trên lầu hai được Miêu Nhã bố trí trở thành phòng vẽ, phong cách là kiểu Miêu Tư Lý yêu thích, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả căn phòng nhà bên kia của cô, sắp xếp được đầy đủ mọi thứ. Từ nhỏ đến lớn người mẹ như Miêu Nhã, trừ bỏ không thể cho cô một gia đình đầy đủ, còn lại hầu như không thiếu thứ gì, cho cô cuộc sống không lo cơm áo, để cô tuyệt đối tự do, thậm chí còn đồng ý để cô yêu đương với một người phụ nữ. Không thể nghi ngờ cô rất yêu Miêu Nhã, loại yêu này khác hoàn toàn với yêu Cố Cách Cách, đó loại yêu bẩm sinh của máu nước hòa tan.
Miêu Tư Lý không chỉ một lần vẽ ra cuộc sống sau này của mình, cô muốn cùng hai người phụ nữ mình yêu quý nhất sống chung một chỗ. Đó là một hình ảnh hạnh phúc và hòa thuận biết bao.
Đáng tiếc mộng càng đẹp thì thực tại càng phũ phàng. Lục Liên Thủy chính cái rào cản mà cô và mẹ không thể vượt qua được. Còn tình cảm của cô và Cố Cách Cách thì giống như lọt trong sương mù, tương lai chưa biết đến đâu khiến cô cảm thấy thất bại tràn đầy.
Bút chì tùy ý khua trên mặt giấy, Miêu Tư Lý còn nhớ rõ cảm giác hoa mắt khi lần đầu nhìn tác phẩm Cố Cách Cách vẽ ra, đó là sự chênh lệch giữa cô và Cố Cách Cách, vì vậy để đuổi theo bước tiến của Cố Cách Cách, cô đã lựa chọn chuyên ngành kiến trúc này, đến bây giờ lại cùng Cố Cách Cách làm đồ trang điểm, đều là nhắm mắt theo đuôi. Cô gần như đã quên chính mình đam mê cái gì, bóng rổ cũng bởi vì là Cố Cách Cách thích nên cô cũng thích theo. Liệu điều này có phải nếu mất đi Cố Cách Cách, cô cũng mất đi chính mình?
“Chân chính yêu một người không nhất định phải chiếm lấy làm của riêng, chỉ cần chị ấy hạnh phúc, tôi sẽ tôn trọng toàn bộ quyết định của chị ấy.” Khâu Lộc Minh đã nói như vậy. Khi nghe xong, Miêu Tư Lý mới phát hiện ra, từ trước đến giờ cô luôn ích kỷ, bởi vì cô luôn muốn chiếm lấy Cố Cách Cách, mặc kệ Cố Cách Cách có đồng ý hay không. Nghĩ như vậy, dường như cô rất bá đạo, Cố Cách Cách là người chứ không phải vật dụng, cô dựa vào cái gì để mà đơn phương chiếm dụng? Cố Cách Cách tuy thích cô nhưng có thể chỉ là tạm thời, nếu một ngày ngán cô thì có thể lại biến mất không bóng dáng như năm năm trước đây. Chỉ có mình cô là hy vọng bên Cố Cách Cách trọn đời trọn kiếp.
Nếu, chỉ là nếu. Nếu có một ngày Cố Cách Cách và cô thực sự không thể ở bên nhau, khi đó cuộc đời của cô sẽ ra sao đây?
Miêu Tư Lý chợt cảm thấy hoảng sợ, điều này từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ qua. Cô tìm Cố Cách Cách năm năm, cũng chưa bao giờ có ý niệm buông tay. Mà bây giờ Cố Cách Cách đang ở bên cạnh, cô lại có ý nghĩ này. Liệu đây có phải thể hiện, cô kỳ thật không còn kiên cường? Hoặc là khi mười tám tuổi, suy nghĩ quá mức đơn giản, luôn coi cuộc sống như cổ tích, tin tưởng người có tình sẽ thành thân thuộc. Còn ngày hôm nay, không thể không cúi đầu trước sự thật, bởi vì cô không phải Cố Cách Cách, cô không thể thay Cố Cách Cách quyết định điều gì. Tình yêu là chuyện hai người, nếu một người bỏ đi thì người còn lại dù có thuật xoay chuyển đất trời cũng chẳng vãn hồi được. Cố chấp giữ Cố Cách Cách bên người cũng chỉ làm tăng thêm phiền não cho người ta, thậm chí còn gạt bỏ hết mọi điều tốt đẹp đang có của người ta.
Cô có nên suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này không? Nếu quả thật có một ngày như vậy cũng không đến nỗi mất đi tất cả...
* * *
Lúc Cố Cách Cách trở lại, dựa theo ánh đèn tìm thấy Miêu Tư Lý trong phòng vẽ tranh.
Miêu Tư Lý mặc một chiếc váy ngủ mỏng, ngủ gục trên bàn, mái tóc đỏ xõa xuống hơi chút rối loạn, bút chì lăn tới bên cạnh cửa, phía dưới sàn rơi vãi đầy giấy trắng ngổn ngang.
Mặc dù Cố Cách Cách biết Miêu Tư Lý học chung một ngành với cô, còn mở một công ty kiến trúc riêng nhưng cô chưa bao giờ thấy qua tác phẩm của Miêu Tư Lý. Tùy ý nhặt lên một tờ nhìn xem, đó là bức vẽ mặt trước của một căn biệt thự. Khi bắt đầu, nét vẽ rất nghiêm túc, nhưng càng về cuối lại càng cẩu thả. Dù vậy vẫn có thể nhìn ra bản lĩnh thâm hậu cùng khả năng sáng tạo của người thiết kế, đến lúc thấy chữ ký phía dưới, tức thì Cố Cách Cách kinh ngạc. Miêu Tư Lý hóa ra chính là sát thủ hắc ám Kira mà người trong ngành thường đồn đại. Phát hiện này khiến Cố Cách Cách cảm thấy thật bất ngờ, cộng sự Sam của cô không chỉ một lần đề cập qua cái tên ấy, hơn nữa còn đánh giá rất cao, nếu để Sam biết Kira là một cô gái còn trẻ như vậy, không biết anh ấy có thu hồi lại những lời tán dương lúc trước hay không? Sam vẫn cho rằng Kira là một người đàn ông lớn hơn anh mười tuổi, còn anh lại chẳng thích giao tiếp cùng thế hệ sau.
Nhặt thêm một bức vẽ nữa, khóe miệng đang cong của Cố Cách Cách dần chuyển thẳng, sau khi kiên nhẫn xem đến bức cuối cùng, từng giọt nước mắt rơi xuống. Để những tờ giấy trở về vị trí ban đầu, sau đó đi ra khỏi phòng, lau khô lệ trên mặt, hít hít mũi rồi gõ lên cửa phòng, hét lớn: “Miêu Tư Lý, em có ở bên trong không?”
Miêu Tư Lý bị đánh thức dậy, ngồi thẳng người nhất thời không biết mình đang ở đâu, sau khi nghe thấy tiếng Cố Cách Cách gọi ngoài cửa, mới tỉnh táo hoàn toàn, vừa đáp lời “Có.” vừa lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn giấy trên mặt sàn, nhìn quanh một vòng rồi mở ngăn tủ âm tường, nhét toàn bộ số giấy đó vào bên trong, rồi mới nở một nụ cười vô cùng tự nhiên đi ra mở cửa: “Chị về rồi à?”
Cố Cách Cách gật đầu: “Ừ, nhìn ở đây có ánh đèn, nên đoán em ở bên trong.”
Miêu Tư Lý dụi dụi mắt, rồi ngáp một cái thật dài: “Em ngủ quên lúc vẽ.”
Cố Cách Cách nghiêng đầu nhìn vào trong một chút, nhưng không có ý định bước vào: “Đã khuya rồi, trở về phòng ngủ đi, coi chừng cảm lạnh.”
Miêu Tư Lý gật đầu đồng ý, nhìn Cố Cách Cách đi đến cầu thang, sau đó nghe thấy một hồi tiếng tích tắc, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường đã là hai giờ sáng. Như vậy Cố Cách Cách ở một mình với Khâu Lộc Minh suốt ba tiếng đồng hồ, thời gian lâu như vậy có thể làm rất nhiều việc. Miêu Tư Lý nắm chặt tay lại, không để mình suy nghĩ lung tung, còn tự an ủi. Không phải Cố Cách Cách vẫn về nhà rồi đó sao?
* * *
Nằm trên giường, Miêu Tư Lý không hề cảm thấy buồn ngủ. Vừa rồi chỉ miên man suy nghĩ, không để ý tới vừa nãy cô và Cố Cách Cách nói chuyện rất khách sáo với nhau, thậm chí ngay cả một nụ hôn chào nhau cũng không có, sau đó lại sinh hờn dỗi, Cố Cách Cách cùng Khâu Lộc Minh ra ngoài lâu đến vậy, có lẽ đã sớm bị người ta mê hoặc mất rồi, làm gì còn thời gian nghĩ đến mình nữa chứ?
Nghĩ như vậy, Miêu Tư Lý thật hận, tùy tay chụp đại, cầm lấy một chiếc gối đầu quăng đi, vừa lúc nện lên trên mặt Cố Cách Cách vừa mới mở cửa bước vào phòng.