Đi qua một bên múc bột gạo nếp đổ vào trong chậu, dùng nước ấm khẽ nhào đều bột gạo nếp trong chậu.
Lại đập mười lăm trứng gà, vào trong chậu sứ, dùng sức đánh, cho đến khi
trứng gà đã được đánh đều, mới đổ vào trong bột gạo nếp, lại thêm đường
mía, mật ong vào.
Dùng sức trộn đều.
Nhẹ nhàng chấm một
chút đưa vào trong miệng nếm thử, cảm thấy vị ngọt vừa phải, Tùy Duyên
mới nắn bột gạo nếp thành một viên tròn, ấn dẹp, đặt trên miếng vải lót
trong lồng hấp rồi hấp chín!
Tùy Duyên sợ không đủ, tổng cộng làm mười, cũng hấp hết mười lồng hấp.
Bất Hối nhóm lửa.
Sau một nén nhang, mùi thơm của bánh gạo nếp từ từ tỏa ra.
”Ai nha, A Duyên, món này, thật là thơm!”
Tùy Duyên cười, “Đại nương, bánh gạo nếp này là một món tốt, bởi vì nó được hấp, có trứng gà bổ dưỡng, còn có mật ong bổ dưỡng, thích hợp cho lão
nhân gia ăn nhất!”
Tái đại nương nghe vậy, tức giận trợn mắt nhìn Tùy Duyên, “Hay lắm, lão bà ta trong mắt ngươi, thành lão nhân gia rồi!”
”Đại nương, ngươi hiểu lầm ý của ta, ngươi, không có già chút nào, mà là rất trẻ tuổi!”
”Coi như ngươi thức thời!”
Mùi thơm của bánh gạo nếp xông vào mũi, đã vô cùng vui sướng.
Mà bên ngoài cửa tiệm, bởi vì mùi thơm, không ít người tụ tập lại.
Chỉ chỉ chõ chõ cửa tiệm của Tùy Duyên.
Từ xa nhóm người Hạo Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm.
”Ai nha, nhà ai làm đồ ăn, thơm như vậy!”
”Đúng vậy, Hạo Nhiên ca, mặt mũi ngươi lớn, có rảnh rỗi hỏi thăm một chút, để cho các huynh đệ đánh một bữa no nê!”
Hạo Nhiên nghe vậy, giơ tay lên đánh mỗi người một cái, đánh vào trên đầu
bọn họ, “Một đám ngu xuẩn, các ngươi cảm thấy, món gì đó thơm như vậy, ở đường Tây này có người làm ra được!”
Trong lòng đã đoán được, chỉ có thể là Tùy Duyên làm.
Lại nhìn thấy ở lối vào cửa tiệm của Tùy Duyên, có người tụ tập thì Hạo Nhiên vô cùng chắc chắn.
Nhảy xuống xe ngựa, Hạo Nhiên hét lớn, “Làm gì vậy, làm gì vậy!”
Có người qua đường không biết Hạo Nhiên, bị Hạo Nhiên dọa giật mình, co cổ lại, nếu biết, vội vàng nói, “Hạo Nhiên ca, nghe nói cửa tiệm này là
của muội tử nhà ngươi, muội tử ngươi bán cái gì vậy?”
”Bán thức ăn!”
Mùi thơm càng ngày càng nồng, Hạo Nhiên cũng bực bội, “Ai nha, mùng tám,
mùng tám muội tử ta khai trương, đến lúc đó, các ngươi nhớ tới ủng hộ,
cho Hạo Nhiên ta một chút sĩ diện!”
Nói xong dùng sức đẩy cửa tiến vào trong cửa tiệm.
Mùi thơm càng đậm.
Các huynh đệ của Hạo Nhiên, giả bộ mang sọt nguyên liệu nấu ăn, vội vội vàng vàng đi đến phòng bếp.
Phía sau cũng có người tham ăn, lặng lẽ đi theo.
Trong phòng bếp.
Tùy Duyên đang mở nắp lồng hấp ra, cầm đũa nhẹ nhàng đè một cái trên bánh gạo nếp, không dính đũa.
”Được rồi!”
Đưa tay ngâm vào trong nước lạnh, nắm vải lót, lấy bánh ra, đặt ở trên tấm
thớt. Bất Hối đỡ Tái đại nương, đứng ở một bên, liên tục nuốt nước
miếng.
”A Duyên, A Duyên, mau cắt một cái cho hai bà cháu chúng ta nếm thử!” Tái đại nương vội vàng nói.
Tùy Duyên gật đầu, cầm dao cắt thức ăn lên cắt ra làm đôi, dùng đũa gắp đặt vào trong chén, ngay cả đũa cũng đưa cho Tái đại nương, lại gắp đưa cho Bất Hối.
Tái đại nương cầm đũa lên, gắp cắn một cái.
”Ưmh. . . . . .”
Cả đời này, nàng chưa từng được ăn bánh ngọt ngon như vậy.
Thơm mềm ngon miệng, dẻo mà không dính, xốp mà không dai, lại có mùi trứng gà, mùi mật ong, còn có hương gạo nếp.
Mùi vị thật sự rất ngon.
Bất Hối cũng ăn cực kỳ hạnh phúc.
Trước kia, những món ăn này, cả đời nàng cũng không dám tưởng tượng .
Két két mấy tiếng.
Là âm thanh dùng lực đóng cửa.
Sau đó cửa phòng bếp, với Hạo Nhiên cầm đầu, được đóng cực kỳ chặt chẽ.
”Hạo Nhiên ca, các ngươi trở lại, vừa đúng lúc, ta làm bánh gạo nếp, để ta cắt ra, cho mọi người nếm thử một chút!”
Tùy Duyên cười híp mắt nói xong, lấy bánh gạo nếp đặt ở bên trong rổ trúc ra, cắt làm đôi, mới bưng đưa cho Hạo Nhiên ca.
Hạo Nhiên nhận lấy, hét một tiếng, “Lui về phía sau!”
Nói xong, cầm một miếng bánh gạo nếp hấp lên, ăn.
Các huynh đệ của Hạo Nhiên, thấy Hạo Nhiên ăn như hổ đói, vội vượt lên
trước, một người cầm một miếng lên, tránh ra ngoài, đi qua một bên ăn,
ngay cả người tham ăn cùng theo vào, cũng cầm ăn.
Một người một miếng, ba bánh gạo nếp, chia nhau sạch sẽ.
Hạo Nhiên ăn xong một miếng bánh gạo nếp, chuẩn bị cầm miếng thứ hai, mới
phát hiện bên trong rổ trống không, hắn tức giận trợn mắt lên giận dữ
nhìn mọi người, lại phát hiện, có thêm rất nhiều người vốn không hề quen biết.
Hạo Nhiên thật sự tức cũng không được, cười cũng không xong.
Tùy Duyên đứng ở cửa phòng bếp, thấy món ăn nàng làm được hoan nghênh như vậy, hé miệng nở nụ cười.
”Hạo Nhiên ca, bên trong còn mấy lồng hấp, ta sẽ cắt thêm!” Nói xong, nhận
lấy rổ từ trong tay Hạo Nhiên, xoay người đi cắt bánh gạo nếp.
Hạo Nhiên lại lớn tiếng hét lên, “Đi đi đi đi, tất cả đều ra bên ngoài tìm ghế ngồi cho ta, tính chen chúc ở phòng bếp làm gì!”
”Vậy Hạo Nhiên ca, một hồi, ngươi cũng không thể ăn trộm, nhớ bưng bánh ngọt ra, mọi người cùng nhau ăn...!”
”Đúng vậy, Hạo Nhiên ca, ngươi cũng không thể ăn một mình!”
”Đúng, chúng ta là huynh đệ mà!”
Hạo Nhiên nghe vậy, vung nắm đấm.
Các tiểu huynh đệ, lập tức giải tán. . . . . .
”Hạo Nhiên thúc thúc, miếng bánh ngọt này cho ngươi, nương vẫn còn đang cắt, Bất Hối len lén lấy cho ngươi!”
Hạo Nhiên nghe vậy cúi đầu, thấy hai tay Bất Hối bưng chén, cười híp mắt có chút rụt rè nhìn hắn.
Hạo Nhiên cười một tiếng, “Vẫn chưa ăn đủ!”
Cầm bánh gạo nếp lên, ăn.
Tái đại nương nhìn Hạo Nhiên, lại nhìn Bất Hối, lại nhìn Tùy Duyên đang bận rộn, nở nụ cười.
Tùy Duyên lại cắt ba bánh gạo nếp đặt vào trong rổ, Hạo Nhiên bưng ra ngoài phòng bếp, ngay sau đó cầm một miếng lên nhét vào miệng.
Đi cũng chậm hơn.
Chờ đến khi hắn đi tới tiểu viện, vào trong cửa tiệm, đã ăn hết ba miếng bánh gạo nếp.
Phòng bếp.
”A Duyên, ngươi tính bán bánh gạo nếp sao?” Tái đại nương hỏi.
Tùy Duyên gật đầu, “Bán, cùng bán với phá lấu bò, còn định làm chút bánh bao bánh màn thầu!”
Tái đại nương gật đầu.
”Vậy chắc chắn hai nương con ngươi rất bận rộn, có muốn tìm hai người đến giúp đỡ hay không?”
Tìm hai người giúp một tay?
Tùy Duyên suy nghĩ một chút, tạm thời vẫn chưa cần.
Bởi vì tạm thời nàng còn chưa có một văn tiền lời.
”Đại nương, tạm thời chưa cần, chuyện mời người, đợi khi làm ăn ổn định lại nói!”
”Như vậy cũng tốt, làm chắc ăn chắc, nếu không, ngươi lo cơm, ta tới giúp
ngươi thu tiền, để Hạo Nhiên bưng chén gì đó cho ngươi, ngươi chỉ cần
quan tâm công việc ở phòng bếp là tốt rồi!”
”Đại nương, chuyện này, Hạo Nhiên ca là nam tử, không tốt lắm. . . . . .” Tùy Duyên cực kỳ thẹn thùng.
Tái đại nương cười, “A ha ha, ngươi cũng đừng thẹn thùng, nói thiệt cho
ngươi biết, ta và Hạo Nhiên, chỉ muốn được tới đây ăn không uống không
thôi!”
Tùy Duyên nghe vậy, cũng cười theo, “Ta hoan nghênh!”
”Vậy chuyện này quyết định như vậy!”
Tùy Duyên gật đầu.
Thức ăn buổi tối, Tùy Duyên làm rất phong phú, mười mấy món ăn, còn có một
chậu phá lấu bò rất lớn vừa thơm vừa cay, vung quyền uống rượu, cực kỳ
náo nhiệt.
Cơm nước no nê, tất cả mọi người cáo từ ra về.
Tùy Duyên ở phòng bếp rửa chén, dọn dẹp.
Bất Hối và Hạo Nhiên ở bên ngoài quét sân, hai người thỉnh thoảng đụng đầu, chọc cho Bất Hối ha ha nở nụ cười.
Hạo Nhiên thương yêu xoa đầu Bất Hối.
”Nha đầu tốt, buổi tối nếu như gặp phải nguy hiểm, liền hô to, biết không?”
Bất Hối gật đầu, “Hạo Nhiên thúc thúc. . . . . .”
”Ừ ~” d đ lê;quý'đôn
”Ngươi sẽ luôn luôn đối với chúng ta tốt như vậy sao?”
Hạo Nhiên gật đầu, thương tiếc xoa đầu Bất Hối, “Đúng, cả đời, đều tốt như vậy!”
Bất Hối cười, “Hạo Nhiên thúc thúc, chờ Bất Hối trưởng thành, Bất Hối sẽ hiếu kính ngươi, giống như đối với nương vậy!”
”Tốt!”
Đây là lời hứa của Hạo Nhiên và Bất Hối, bí mật nhỏ.
Rửa xong chén, Tái đại nương, Hạo Nhiên chuẩn bị cáo từ.
”Nương Bất Hối. . . . . .” Hạo Nhiên mới vừa mở miệng, Tái đại nương liền đánh cho hắn một cái, “Gọi nương Bất Hối cái gì, gọi A Duyên!”
Hạo Nhiên sững sờ, Tùy Duyên cúi đầu cười yếu ớt.
Sững sờ chốc lát, Hạo Nhiên bừng tỉnh hiểu ra, “A Duyên, hôm nay bên ngoài
có rất nhiều người tới hỏi, lúc nào thì người bán bánh gạo nếp, ta liền
mở miệng nói, cửa tiệm của người mùng mười khai trương, ngươi xem, có
kịp không?”
”Hạo Nhiên ca, mùng mười khai trương, cũng tốt, nhưng mà, bảng hiệu, ta còn chưa có đi làm!”
Hạo Nhiên nghe vậy, không ngừng cười ha ha, “Chuyện này, ngươi yên tâm,
ngươi chỉ cần nói cho ta biết, cửa tiệm tên gì, ta bảo đảm vào mùng
mười, chắc chắn bảng hiệu sẽ được đưa đến!”
Tùy Duyên nghe vậy, thoải mái cười một tiếng.
Làm sao nàng lại quên mất, bản lĩnh của Hạo Nhiên.
”Tùy ký!”
”Tùy ký, họ ngươi?” Hạo Nhiên hỏi.
Tùy Duyên gật đầu.