“Cũng được, đơn giản lại dễ nhớ, A Duyên, ngoài ra, hôm khai trương ngươi cần chuẩn bị thức ăn trước, ta cảm thấy, ngươi có thể làm nhiều bánh gạo
nếp một chút, ta tin tưởng hôm đó nhất định sẽ bị tranh mua!”
Tùy Duyên cười, “Ta nhớ kỹ rồi, Hạo Nhiên ca!”
Hạo Nhiên cõng Tái đại nương lên, đi tới cửa, rồi nói với Tùy Duyên, “Đóng
cửa vào trong đi, nếu như buổi tối gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhớ
phải kêu to, hộ ở bên cạnh, ta đã sớm chào hỏi rồi!”
Tùy Duyên gật đầu, trong lòng ấm áp, “Hạo Nhiên ca, các ngươi đi trước đi, rồi ta đóng cửa!”
”Vậy cũng không được, ta một đại lão gia và một lão bà tử, ban đêm đi đường
không sợ, nhưng mà ngươi là một tiểu nương tử, dẫn theo một oa nhi không lớn không nhỏ, tóm lại không tốt lắm, ngươi khóa cửa, khóa hết các chốt cửa rồi, ta liền đi!” Lời lẽ Hạo Nhiên ngay thẳng nói.
Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng hơi chua xót, “Hạo Nhiên ca, ngươi chờ một chút!”
Hạo Nhiên cười lộ ra hàm răng trắng, “Mau đóng cửa vào đi thôi, đi ngủ sớm!”
Tùy Duyên gật đầu, đóng cửa lại.
Làm cho khuôn mặt tươi cười của Hạo Nhiên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
Tùy Duyên dựa lưng ở trên ván cửa, sau đó cười khúc khích.
Bịch bịch bịch chạy vào phòng bếp, kéo tay Bất Hối, “Bất Hối, Bất Hối, cuối cùng chúng ta cũng có nhà thuộc về mình rồi!”
Vốn không dễ dàng có được ngôi nhà.
Lại có được rất dễ.
Bất Hối cũng cười, nương con hai người lôi kéo nhau, còn nhảy nhót, cuối cùng Tùy Duyên ôm lấy Bất Hối.
”Bất Hối, về sau cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, đừng mỗi ngày mặt ủ mày ê,
lo lắng cả ngày lẫn đêm, ta sẽ không bỏ con lại mà rời đi, nhưng Bất Hối con biết không, nửa năm không thể đi lại đó, ta rất sợ, ngươi đi ra
ngoài sẽ không trở lại, bỏ ta lại một mình!”
Bất Hối nghe vậy, thật lâu sau, mới oa một tiếng khóc lên.
”Nương. . . . . .”
Hóa ra, sợ hãi bị vứt bỏ không chỉ có một mình nàng.
”Bất Hối, về sau chúng ta đều phải thật vui vẻ, cố gắng kiếm bạc trắng, đến
một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta dành dụm đủ bạc, đổi một cửa
tiệm lớn hơn, sau đó kiếm nhiều bạc hơn, mua trạch viện, đất đai!”
Những tháng ngày đó, thật sự tốt đẹp.
Bất Hối gật đầu, vừa khóc vừa cười.
Rửa chân rửa mặt, nương con hai người trèo lên giường, Bất Hối lấy hà bao Tái đại nương cho ra, “Nương, cái này là nãi nãi cho!”
Tùy Duyên kinh ngạc, vươn tay tiếp nhận, mở ra, là một tấm ngân phiếu, phía trên in, một trăm lượng.
Tùy Duyên nắm ngân phiếu trong lòng bàn tay, “Bất Hối, nãi nãi và Hạo Nhiên thúc thúc đều là người tốt!”
Bất Hối gật đầu.
”Ngủ đi, ngày mai, dậy sớm!”
Bất Hối gật đầu, nương con hai người ôm nhau ngủ. Trong giấc mộng, nương con hai người đều mỉm cười, hạnh phúc. . . . . .
Trên đường cái, chợt có người đi đường tụm năm tụm ba, hoặc chính là phu canh gõ mõ cầm canh.
Hạo Nhiên cõng Tái đại nương, từ từ đi về nhà.
”Nương. . . . . .” Hạo Nhiên khẽ gọi.
”Ừm!” Tái đại nương đáp một tiếng, chờ lời kế tiếp của Hạo Nhiên.
”Nương, người nói, nếu như, ta chỉ nói nếu như, ta cưới A Duyên, người có hay
không. . . . . .” Hạo Nhiên nói xong, dừng một chút.
Cuối cùng vẫn không có dũng khí nói tiếp.
Tái đại nương sững sờ, ngay sau đó cười một tiếng.
”Ta cho rằng ngươi sẽ nhịn nữa tháng hay nữa năm nữa!”
Hạo Nhiên nghe vậy kinh ngạc.
Tình cảm yêu mến, người đã nhìn ra mọi thứ?
”Cũng không xem xem, ngươi là do ai hoài thai mười tháng sinh ra, một tay dọn phân nước tiểu nuôi lớn, chút tâm tư của ngươi, còn có thể lừa gạt được ta?”
Hạo Nhiên cười cười.
”Nương, tình cảm này người đã sớm biết!”
”Ta có thể không biết sao, ban đầu, ngươi dẫn người vào trong nhà, ta đã
phỏng đoán, tiểu tử này uống phải thuốc gì, chợt thông suốt!”
”Nhưng nương, A Duyên nàng. . . . . .”
Tái đại nương nghe vậy, vươn tay nhéo lỗ tai Hạo Nhiên, “Tiểu tử thúi, nếu
không phải là lão nương suy nghĩ cho ngươi, mười đời ngươi cũng không
thể có cơ hội kêu nàng là A Duyên!”
”Nương, đau!” Hạo Nhiên nói
xong, ngay sau đó nịnh bợ, “Nhưng mà nương vì nhi tử như vậy, chính là
thương yêu, nhéo lỗ tai, nhi tử cũng không có một câu oán hận!”
Tái đại nương cười, buông lỏng tay ra.
”Kẻ ngốc, tính tình, diện mạo, khí chất của A Duyên, nương đều rất thích,
cho dù dẫn theo Bất Hối, nương cũng không quan tâm, đừng nói chi là, ta
nhìn Bất Hối đã cảm thấy muốn hôn, cảm giác giống như tôn nữ (cháu gái)
của mình!”
”Nương, người nhìn vừa mắt rồi, cho nên nhìn thế nào, cũng thấy tốt!”
Tái đại nương cười, “Thì ra không phải tiểu tử ngươi nhìn vừa mắt, thấy thế nào cũng tốt, cố gắng làm mọi chuyện hơn người khác, chẳng qua, ngươi
cần phải biểu hiện thật tốt, bắt được trái tim A Duyên sớm một chút,
đừng để người khác đoạt tiên cơ!”
Hạo Nhiên nhếch miệng, “Nương, người yên tâm, đã xác định mục tiêu rõ ràng, nhất định sẽ đâu ra đó!”
Nương của hắn, thật là tốt.
Thông suốt mọi chuyện thật tốt.
Về đến nhà, Hạo Nhiên nấu nước ấm rửa chân cho Tái đại nương.
”Nương, qua mấy ngày nữa, ta muốn vào kinh thành một chuyến!”
Tái đại nương nghe vậy, cả kinh, “Hạo Nhiên, tám năm rồi, chúng ta tìm tám năm, vẫn không có tin tức, ngươi tội gì. . . . . .”
”Nương, một lần này nữa thôi, một lần cuối cùng, cho dù nói thế nào, tóm lại là trước kia ta nhầm người, nếu như có thể tìm được nàng, ta nguyện ý phụ
trách!”
”Nếu như tìm được người rồi, ngươi định làm như thế nào với A Duyên?” Tái đại nương tức giận hỏi.
”Nương, nếu như tìm được, nàng chưa gả, ta sẽ cưới nàng, về phần A Duyên, ta
vẫn chưa bày tỏ chuyện gì, nàng đối với ta, cũng không có cảm giác gì!”
Tái đại nương tức giận, giơ tay tát Hạo Nhiên một cái, “Khốn kiếp, hồ đồ,
ta nói bao nhiêu lần rồi, kinh thành, chúng ta có thể không đi, cũng
không cần đi, năm đó, ngươi vừa đi, thiếu chút nữa không quay về được,
Hạo Nhiên, nghe nương một lần này thôi, chỗ ấy vinh hoa phú quý, ta
không muốn tham, ngươi dùng khuôn mặt này, an toàn cả đời là tốt rồi!”
Trên mặt đau rát, Hạo Nhiên thở dài một tiếng.
”Nương, không phải ta tham vinh hoa phú quý ở kinh thành, ta chỉ là . . . . .”
Cầm vải bố lau chân cho Tái đại nương, Hạo Nhiên mới tiếp tục nói, “Cô
nương kia, vốn là đại khuê nữ lá ngọc cành vàng, ta không thể bôi nhọ
người ta, sau đó bỏ đi, chuyện gì cũng không quản. . . . . .”
Làm một nam nhân chính trực, phải kiên định, có trách nhiệm.
”Đúng, ngươi không được phép, những năm qua, chúng ta dùng bao nhiêu quan hệ
để tìm kiếm, ngươi cũng len lén đi mấy lần, nhưng Hạo Nhiên, có một chút tin tức sao?”
Tái đại nương nói xong, thở dài một hơi “Chuyện
như vậy, ngươi xem mà làm đi, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai, ngươi còn phải đi làm bảng hiệu giúp A Duyên!”
”Nương cũng đi ngủ sớm!”
Nằm ở trên giường, Hạo Nhiên làm thế nào cũng không ngủ được. . . . . .
Chuyện tám năm trước, là một cây gai, đâm vào ngực hắn, muốn nhổ ra cũng nhổ không được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Duyên liền dậy thật sớm, rửa nồi, nấu cơm.
Bây giờ trời đã lạnh, Tùy Duyên nghĩ, rất nhiều thức ăn có thể để nhiều
ngày giờ. Nàng có thể làm nhiều, điểm tâm gì gì đó, chờ mùng mười khai
trương, tặng cho Hạo Nhiên cùng với các huynh đệ của Hạo Nhiên, để cho
bọn họ mang về cho đứa trẻ ở nhà.
”Nương. . . . . .”
Bất
Hối mặc xiêm áo xuống lầu, Tùy Duyên nở nụ cười, “Đi ngủ tiếp đi, chờ
sau khi khai trương, cho dù con muốn ngủ, sợ là cũng không còn cơ hội!”
”Mới không đi ngủ đâu, Bất Hối muốn chịu khó một chút, giúp đỡ nương làm
việc, cố gắng kiếm bạc trắng!” Bất Hối nói xong, cười ha ha.
Trải qua hững tháng ngày cực khổ bụng ăn không no, cơm ba bữa không đủ, trên người không có một đồng nào, không có nhà để về.
Hôm nay, cuộc sống tốt như vậy, nàng phải quý trọng.
Đứa bé sáu tuổi, lại cực kì hiểu chuyện.
Lúc mở cửa, Hạo Nhiên ngồi ở trên xe ngựa, thân thể dựa vào cửa xe ngựa,
ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tùy Duyên cười, “Hạo Nhiên ca, ngươi mạnh khỏe, chào buổi sáng!”
Hạo Nhiên cũng cười.
”Hạo Nhiên ca, ngươi ăn điểm tâm chưa, ta làm rồi, đang định mang một chút qua cho đại nương!”
Hạo Nhiên nghe vậy, càng cười vui vẻ hơn, “Còn chưa có ăn, buổi sáng ngươi
làm món ăn gì, ở chỗ nương ta, ngươi không cần đưa qua, ta sẽ đưa người
qua cho ngươi!”
Nói xong, đỡ Tái đại nương xuống xe ngựa, vào phòng bếp, ăn thức ăn.
”A Duyên, trong nhà đã có nương ta, ngươi theo ta đến cửa tiệm làm bảng
hiệu, nói với Lý lão đầu một chút, khi làm bảng hiệu phải chú ý gì,
thuận tiện đi chợ thịt bò, thượng lượng giá cả với mọi người, bảo về sau bọn họ đưa nội tạng bò tới cho ngươi, tránh cho mỗi buổi sáng ngươi
phải chạy tới chạy lui!”
Hạo Nhiên suy nghĩ chu đáo như vậy, tất nhiên Tùy Duyên đồng ý, gật đầu, “Tốt!”
Ngày hôm sau, Hạo Nhiên kéo Tùy Duyên chạy khắp nơi, mua đồ, lại tiêu hết
hai mươi lượng bạc, quyết định giao nội tạng bò trong sáu tháng.
Sáng mùng mười, vẫn còn nửa đêm nửa hôm, Tùy Duyên đã thức dậy, thắp ngọn
đèn dầu, rửa nồi nấu nước rửa mặt rửa tay, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn
bầu trời tối đen, Tùy Duyên hé miệng nở nụ cười.
Cõi lòng đầy mong đợi vào cuộc sống, bận rộn lại thực tế.
Bất Hối cũng sớm thức dậy giúp một tay, cùng Tùy Duyên nương con hai người phân công hợp tác.
Cân bột mì, đường mía, mật ong, trứng gà, Tùy Duyên tính tiền vốn làm bánh
gạo nếp đại khái khoảng 50 văn, nàng cắt bánh thành 16 miếng, năm văn
tiền một miếng, một cái bánh gạo nếp, có thể kiếm 30 văn tiền.
Nếu như mua hai miếng, có thể bán chín văn tiền.
Mặc dù ít một văn tiền, nhưng mà, Tùy Duyên suy nghĩ, tiền đồ sáng lạng, tâm tình cũng tốt.
Cố gắng nắn bột gạo nếp, làm bột thành viên tròn, đặt ở trên lồng hấp hấp chín.
Vừa hấp bánh gạo nếp, Tùy Duyên còn vừa làm điểm tâm, cháo thịt nạc, trứng
luộc, rau trộn, từng món đặt ở trên bàn nhỏ trong phòng bếp, đúng là
thiên tài.
Ngoài cửa, Hạo Nhiên nhảy lên nhảy xuống, lòng bàn
chân đã đông cứng, trời còn chưa sáng, hắn đã rời giường đến nhà Lý lão
đầu lấy bảng hiệu cửa tiệm cho Tùy Duyên.
Lại một đường khiêng đến nơi này, tay lạnh, chân cũng lạnh.
Còn chưa tới cửa, Hạo Nhiên đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, dùng sức hít hít mũi, mới vươn tay đi gõ cửa.
”Cốc cốc cốc”
Tùy Duyên ở trong phòng bếp, đoán cũng biết là Hạo Nhiên tới, vội vàng ra
mở cửa, mở cửa, thấy Hạo Nhiên đứng trước cửa ra vào, khiêng bảng hiệu,
lỗ mũi cũng đóng băng, “Hạo Nhiên ca, ngươi mau vào đi!”
”Trước chưa cần tiến vào, ngươi lấy cầu thang ra, ta treo biển hiệu lên cho ngươi!”
Tùy Duyên sững sờ, “À!” Đáp một tiếng, chạy ra hậu viện mang cầu thang ra
ngoài, dọn xong, Hạo Nhiên khiêng tấm bảng lên, đặt ngay chính giữa cửa, Hạo Nhiên liền đóng đinh.
Ngay lập tức treo biển hiệu rất đẹp.
”Lụa đỏ đâu rồi, A Duyên, đi lấy lụa đỏ ra đây!”
Hạo Nhiên nói xong, nhảy xuống, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Tùy Duyên chạy vào phòng, cầm lụa đỏ ra ngoài, đưa cho Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên ca, đây!”
Hạo Nhiên nhận lấy, leo lên cầu thang, gắn lụa đỏ lên.
Nhảy xuống, không ngừng cười ha ha, đưa cho Tùy Duyên một bao lì xì, “A
Duyên, cái này cho ngươi, là một chút tâm ý của ta và nương ta!”
Tùy Duyên do dự một chút, cảm thấy chuyện này là một điềm tốt, vươn tay tiếp nhận, “Cám ơn Hạo Nhiên ca!”
”Cám ơn ta làm gì, làm điểm tâm đi, ta đói chết mất!”
”Làm ngay, làm ngay, Hạo Nhiên ca, ngươi mau vào nhà cùng ta, ta luộc trứng gà, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn!”
Hạo Nhiên vui vui mừng mừng ăn hai chén cháo thịt, ba quả trứng gà, hai
miếng bánh gạo nếp, ăn no rồi, mới lên tiếng, “Ăn ngon, A Duyên, ngươi
giữ lại một phần điểm tâm cho ta, tránh cho một hồi nương ta tới, bị
những tiểu tử kia ăn hết sạch!”
”Làm sao một hồi đại nương tới đây được?” Tùy Duyên hỏi.
”Một hồi có người đi đón nương ta, yên tâm, chắc chắn vào giờ lành để đốt pháo!”
Từ sớm, Tái đại nương và huynh đệ Hạo Nhiên đều cho Tùy Duyên tiền lì xì,
trừ Tái đại nương và Hạo Nhiên ra, những người khác cũng không cho bao
nhiêu tiền, mọi người cho vật may mắn, Tùy Duyên cũng muốn may mắn, vui
vui mừng mừng nhận lấy.
Giờ lành đến. erica\dđ-lequydon
Pháo cháy, Tùy Duyên kéo lụa đỏ xuống, Tùy ký xem như là khai trương,
Buổi sáng, ở bến tàu đã có người đi đường, Tùy ký tu sửa khai trương, rất nhiều người tò mò.
Bất quá, những người lần trước ăn bánh gạo nếp, đều chen lấn nhau đến.
Đặt một cái bàn ở cửa.
Hạo Nhiên bưng bánh gạo nếp ra, để lên bàn, thét, “Mau tới mua, bánh gạo
nếp, năm văn tiền một miếng, hai miếng chín văn tiền, rẻ ngon, bảo đảm
các ngươi sẽ muốn ăn nữa, mua lại muốn mua!”