Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 71: Chương 71: Cứu Uyển Du, sư tử mở miệng




Tần Uyển Du nhìn người trước mặt, mặc dù hắn đeo khăn vải, che mặt, nhưng đôi mắt kia, nàng vẫn nhận ra, không có tiền đồ nước mắt rơi xuống.

“Tại sao?”

Đối mặt bị Tần Uyển Du nhận ra, sắc mặt Tần Thiện không thay đổi.

“Tại sao?” Tần Thiện tự hỏi.

Tại sao phải đi tới bước này?

Đứa bé này, từ nhỏ đã dính hắn, đối với hắn rất tốt, chỉ hơi bướng bỉnh, làm việc không để ý hậu quả, nhưng chưa bao giờ làm chuyện xấu.

Nhưng. . . . . .

Nàng là cây gai đâm trong lòng hắn, càng là một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu hắn, không cẩn thận, liền chặt đứt đầu của hắn, muốn tính mạng của hắn.

“Ngươi cản đường!”

Trong lòng Tần Uyển Du đau đến tê liệt, “Cho nên, ngươi tự mình đến giết ta sao?”

“Đúng, giao cho người khác, ta không yên lòng, chỉ có ta tự mình động thủ, nhìn ngươi chết ở trước mặt ta, ta mới có thể an tâm!”

“Ô ô, ta cho rằng, ngươi yêu thương ta, cho nên rất nhiều lần, ta đều cố tình gây sự, cũng không phải ta muốn như thế, chỉ là nghĩ, khiến cho ngươi yêu thương ta nhiều hơn, ta đã không có nương, tại sao đến phụ thân cũng bị cướp đi!”

Nhưng giờ này khắc này, Tần Uyển Du mới hiểu được, không phải là người khác đoạt đi phụ thân của nàng, mà là phụ thân hắn chưa bao giờ thuộc về nàng.

“Uyển Du, đừng trách ta độc ác, muốn thì trách, ngươi không nên là nữ nhi của Phong Vận . . . . . .”

Tần Uyển Du hô to, “Nhưng ta cũng là nữ nhi của ngươi mà?”

Chỉ bởi vì, nương của nàng là Phong Vận?

Chỉ bởi vì, nhà mẹ đẻ của mẫu thân rất cường đại? Cường đại đến mức, hắn cảm thấy hít thở không thông, cảm thấy nàng là cây gai trong lòng sao?

Tần Thiện nhìn Tần Uyển Du, “Uyển Du thật xin lỗi, ta. . . . . .”

Tần Uyển Du lắc đầu, “Không cần nói nữa, không cần nói nữa, ngươi là tên ngụy quân tử, ngươi lừa nương ta, lừa ngoại tổ mẫu, lừa ta, ngươi không phải là một người trượng phu tốt, người phụ thân tốt, ngươi là một người ích kỷ, uổng công ta vẫn nghĩ, ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm, hôm nay nghĩ đến, nỗi khổ tâm lớn nhất trong lòng ngươi, chính là vì tư lợi!”

Tần Uyển Du nói đến phần sau, đã không còn biết phải khóc thế nào, phải đau thế nào.

Chỉ cảm thấy, cả người đều tê dại, trơ mắt nhìn mũi kiếm kia càng ngày cách trái tim mình càng gần.

Giờ khắc này, không phải sợ hãi, mà là tuyệt vọng.

Thân nương mất sớm, thân phụ muốn giết nàng, người thân cận nhất, cũng không để ý đến nàng, sống tiếp, còn có ý nghĩa gì?

Không bằng chết đi, không bằng chết đi.

Không trốn không tránh.

Tần Uyển Du nghĩ, chết ở dưới kiếm thân phụ, cũng trong nháy mắt này, Tần Uyển Du thét chói tai.

“Không. . . . . .” D đ l9ê q0u-ý đ=ô\n

Đưa tay ra sức bắt được thanh kiếm.

Nếu như nàng chết rồi, không phải tiện nghi cho những tiện nhân lòng tham không đáy sao?

Nàng không muốn chết, nàng muốn sống thật tốt, cũng sống cho cả phần của nương nàng.

Kiếm cắt vào lòng bàn tay Tần Uyển Du, máu chảy ra.

Tần Uyển Du đau đến tê tâm liệt phế.

Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Thiện, thật sự muốn, thật sự muốn kéo mặt nạ dối trá của Tần Thiện xuống, thật sự muốn thật sự muốn, nhìn hắn mất đi tất cả.

Không có gì cả.

Mà không phải, nàng chết rồi, nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của hắn, hưởng thụ mọi thứ của nàng.

Tất cả mọi thứ, thật sự, đều phải là của nàng.

Là nương nàng để lại cho nàng.

Tần Thiện nhìn Tần Uyển Du, trước khi chết còn phản kháng, nàng nên tác thành cho hắn, an tâm chết đi, gầm lên một tiếng, “Ngươi đi chết đi!”

Rống giận xong, Tần Thiện dùng lực đẩy, thậm chí có thể cảm giác được, kiếm đã cắt vào lòng bàn tay của Tần Uyển Du, thâm nhập vào xương mỏng trong lòng bàn tay.

Thậm chí đâm vào trong ngực Tần Uyển Du.

Tần Thiện mừng rỡ, chỉ cần hắn dùng sức một chút nữa, là có thể giết Tần Uyển Du.

Không cần lo trước lo sau nữa.

Ánh trăng mờ, đêm như họa.

Tùy Duyên đi ra ngoài tìm Tần Uyển Du, tìm vài con phố, khi ngửi được mùi máu tươi, nhanh chóng chạy tới.

Xa xa liền nhìn thấy có hắc y nhân đang ám sát Tần Uyển Du, hét lớn một tiếng, “Khốn kiếp, buông Tần Uyển Du ra!”

Tần Thiện không nghĩ tới trễ như thế, còn có thể có người xuất hiện, bị dọa.

Cũng trong nháy mắt Tần Uyển Du tìm được cơ hội chạy trốn, nhẹ buông tay, thân thể ngã về phía sau.

Né tránh một kiếm trí mạng.

Mà Tùy Duyên đã thần tốc đánh về phía Tần Thiện, trong tay chỉ có chủy thủ, mà Tùy Duyên thật sự không thích ứng một thân cổ trang, động tác có vẻ hơi chậm chạp.

Tần Thiện biết, nếu như hôm nay không giết Tùy Duyên, chuyện hắn đang làm, nhất định sẽ bại lộ ra ngoài.

Liều mạng chém giết cùng Tùy Duyên.

Với nội công của Tần Thiện, đánh nhau với Tùy Duyên người chỉ biết công phu quyền cước, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Tùy Duyên hoàn toàn không dám buông lỏng, thần kinh căng thẳng, hôm nay, nếu như nàng buông lỏng một chút thôi, nàng và Tần Uyển Du chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng nàng làm thế nào, cũng không phải là đối thủ của Tần Thiện.

Mắt thấy kiếm của Tần Thiện muốn đâm trúng mình, Tần Uyển Du hô to một tiếng, “A Duyên, cẩn thận!”

Nhưng gần như sắp không tránh kịp.

Bốp một tiếng, hình như Tần Thiện bị cái gì đó đánh trúng, kiếm lệch đi, xẹt qua bả vai của Tùy Duyên.

Lúc Tần Thiện còn kinh ngạc, Tùy Duyên nhanh chóng lăn một vòng, né tránh một kích này.

Mà trong bóng tối, một bóng đen nhanh chóng hiện ra, tập kích Tần Thiện.

Ba chiêu, Tần Thiện liền bị chế phục.

“Ngươi là ai, thật lớn mật, ngươi cũng đã biết ta là ai, ta là Trang chủ đệ nhất trang, ta... ta. . . . . .”

“Ta là đệ nhất hộ vệ bên cạnh Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa đang trên đường tới!”

Trưởng Công chúa, 78 tuổi.

Vì tiểu nữ nhi của nữ nhi nàng, không quan tâm người nhà phản đối, ngàn dặm xa xôi chạy tới.

Tần Thiện nghe vậy, bỗng cảm thấy trời đất sụp đổ.

Hắn ngàn tính vạn tính, lại tính sai rồi, mấy năm nay đều không nghe không hỏi về Trưởng Công chúa từ Tần Uyển Du.

Tùy Duyên tiến lên giúp Tần Uyển Du băng bó vết thương trên tay, cầm máu.

“Có khỏe không?”

Tần Uyển Du gật đầu, vừa khóc vừa cười.

Khóc, về sau, lại ít đi một người thân, cười, lại thêm rất nhiều người thân.

Nhưng, cho dù nói biết bao lời ác độc mà nói, nàng không nghĩ tới thật sự muốn Tần Thiện chết.

“Chúng ta đi về băng bó vết thương trước, thuận tiện tắm rửa, ngươi còn phải nghênh đón ngoại tổ mẫu của ngươi!” Tùy Duyên nói.

“Hà Nhi nàng. . . . . .”

“Đã chết, một kiếm đứt cổ, không có quá nhiều khổ sở, đi vô cùng. . . . . .”

Tùy Duyên hít sâu một hơi, lại không biết phải an ủi Tần Uyển Du như thế nào.

Tần Uyển Du gắt gao cắn môi, ngã quỵ xuống đất, “Là ta hại chết Hà Nhi!”

Nếu như không phải là nàng len lén chạy ra ngoài, Hà Nhi sẽ không chết.

Tùy Duyên không nói.

Quả thực, Hà Nhi chết đi, không khỏi quan hệ đến sự tùy hứng của Tần Uyển Du, nếu như Tần Uyển Du không tùy hứng, không ra ngoài, Hà Nhi sẽ không chết.

Nhưng, chuyện cũ đã qua, giờ khắc này trách cứ Tần Uyển Du, còn có tác dụng gì?

“Uyển Du, chúng ta đi về trước thôi!”

“A Duyên. . . . . .” Truyện chỉ được đăng tại dđ Lê- quý= Đôn

“Đi thôi, trong nhà sẽ lo lắng!”

Một hồi lâu Tần Uyển Du mới gật đầu một cái, “Được!”

Nhìn thấy Trưởng Công chúa đã là buổi sáng.

Tùy Duyên cũng không nghĩ tới, Trưởng Công chúa lại đến khu nghèo khó, tới nhà của nàng.

Trưởng Công chúa sắp 80 tuổi, uy nghiêm đã mất, hiền lành nhiều hơn.

Khi nhìn thấy Tần Uyển Du, Trưởng Công chúa không nhịn được lệ rơi đầy mặt, “Nha đầu. . . . . .”

“Ngoại tổ mẫu?”

“Tâm can của ta à, mấy năm nay, khổ cho con rồi!”

Nàng vẫn cho rằng đứa nhỏ này không gần gũi với nàng, không muốn gần gũi với nàng, vốn luôn biết rõ năm đó cái chết của Phong Vận, không thoát được dính líu đến Tần Thiện, còn không phải là vì cho Tần Uyển Du có một ngôi nhà.

Nhưng Tần Thiện, tâm can đen tối.

Hại chết nữ nhi của nàng, còn muốn hại chết ngoại tôn nữ của nàng.

Tần Uyển Du nhìn Trưởng Công chúa dung mạo hiền lành, được mấy nữ tử xinh đẹp đỡ, một hồi lâu mới oa một tiếng khóc lên, nhào vào trong ngực Trưởng Công chúa.

“Ngoại tổ mẫu. . . . . .”

“Nha đầu ơi nha đầu à, con đúng là lòng dạ độc ác mà, nhiều năm như vậy, cũng không tới thăm ta, ta vẫn luôn nhớ mong con, đều tâm tâm niệm niệm về con. . . . . .”

Tần Uyển Du nghe vậy trong lòng cũng chua xót không thôi, “Ngoại tổ mẫu, con có muốn đi thăm ngài, đi thăm ngoại tổ phụ, nhưng mà, mỗi một lần ra cửa, đều gặp phải thích khách, con tiền tiền hậu hậu đi vài chục lần, mỗi một lần, con đều đi Tự Miếu dâng hương, xem bói, xem ngày, liền muốn đi thăm ngài, mà con. . . . . .”

Thiên ngôn vạn ngữ, làm sao so sánh được giải thích vào giờ phút này.

Khúc mắc nhiều năm của Trưởng Công chúa, vào giờ khắc này, cởi bỏ.

“Nha đầu à, nha đầu, đi cùng ngoại tổ mẫu thôi, không nên ở lại, trở về với ngoại tổ mẫu, về sau ngoại tổ mẫu bảo vệ con... mấy cữu cữu, biểu ca, biểu tỷ của con cũng tới bảo vệ con, cũng không ai dám khi dễ con như vậy nữa!”

“Ngoại tổ mẫu. . . . . .”

Giống như tổ tôn (ngoại tổ mẫu + tôn nữ) chưa từng gặp mặt, trong phút giây này, ôm nhau.

Rung động lòng người.

Tùy Duyên ở một bên nhìn, đỏ hốc mắt.

Tái đại nương ở trong phòng, cũng không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Các nàng cũng đã gặp nhau, còn Hạo Nhiên của nàng, khi nào mới trở lại?

Khi nào mới trở lại.

Lúc Tùy Duyên nghiêng đầu, phát hiện tất cả mọi người ở đây, chỉ thiếu mỗi Tái đại nương, vội đi vào phòng.

“Đại nương. . . . . .”

Tái đại nương nghe vậy, xoay đầu đi, lau khóe mắt.

“Đại nương, ngươi có khỏe không?”

“Tốt, rất tốt!” Tái đại nương nói xong, lại nức nở, “A Duyên à, Uyển Du và ngoại tổ mẫu của nàng cũng đã gặp lại, Hạo Nhiên. . . . . .”

Tùy Duyên nắm tay của Tái đại nương thật chặt, “Đại nương, Hạo Nhiên ca sẽ trở lại, nhất định sẽ!”

“Ừ, nhất định sẽ!”

Tần Uyển Du và Trưởng Công chúa đi biệt trang, trong nhà dường như yên tĩnh lại.

Nhưng, chuyện đệ nhất trang, không có lửa làm sao có khói, vẫn bị rất nhiều người biết.

Mà chuyện Tùy Duyên cứu Tần Uyển Du, gần như truyền khắp cả Đồng thành.

Bị nói thành các loại phiên bản khác nhau.

Có rất nhiều người tới cầu kiến Tùy Duyên, trong đó cũng có Viên lão đại.

“Tùy chưởng quỹ, Viên mỗ ta có mắt như mù, nhìn lầm, mong rằng Tùy chưởng quỹ bao dung, bao dung!”

“Viên lão đại. . . . . .” Tùy Duyên nhíu mày.

Chuyện này tính là có ý gì đây?

“Tùy chưởng quỹ, hôm nay ta đến, thật ra là muốn kết giao bằng hữu với Tùy chưởng quỹ, về sau, mong rằng Tùy chưởng quỹ đề bạt nhiều hơn, đề bạt nhiều hơn!”

Tùy Duyên mới phát hiện, gần như cả Đồng thành, lão đại các bang phái đều tới.

Những thứ sâu mọt này. D đ lê “quý đôn”

Nhưng Tùy Duyên vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt để thu thập những thứ sâu mọt này.

Những lão đại này, từng người một đến, đơn giản muốn lôi kéo chút quan hệ với nàng, nhưng nàng vốn không có quan hệ gì mà!

Ngày hôm sau, Trưởng Công chúa truyền gặp Tùy Duyên.

Tần Uyển Du an vị ở bên cạnh Trưởng Công chúa, cười giống như đóa hoa, mà Tần Thiện, Lưu di nương, hài tử của bọn họ, đi nơi nào, Tùy Duyên không biết, cũng không muốn hỏi, bởi vì không liên quan đến mình.

“Gặp qua Trưởng Công chúa!”

“Uh, bộ dạng không tệ, tướng mạo cũng tốt, là một người có phúc khí!”

“Tạ Trưởng Công chúa!”

“Ban thưởng ghế ngồi!”

Tùy Duyên ngồi xuống, Tần Uyển Du ra sức nháy mắt với Tùy Duyên, giống như đang cười.

“Ta phải gọi ngươi là Tùy chưởng quỹ, hay là Tùy phu nhân, hay là giống với nha đầu, gọi ngươi A Duyên?”

“Gọi ta là A Duyên đi!”

Trưởng Công chúa cười, “Vậy thì A Duyên, thân thiết hơn!”

Tùy Duyên chỉ cười không nói.

“Vậy A Duyên à, ngươi cứu nha đầu, là một công lớn, ta muốn thưởng cho ngươi... ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.