Trong lúc nhất thời Hà Nhi lại không thể phản bác được.
Thế gian này rốt cuộc là làm sao vậy?
Trang chủ không phải như trong ấn tượng của nàng nữa, Trang chủ yêu thương tiểu thư, mọi chuyện chiều theo tiểu thư, lại yêu cầu rất nhiều với tất cả người con khác.
Lưu di nương cũng không phải là Lưu di nương vâng vâng dạ dạ.
Tiểu thư cũng không còn là tiểu thư trước kia, cả ngày không lo việc gì, cười không tim không phổi.
Tần Uyển Du đứng lên, “Hà Nhi, chúng ta trở về thôi!”
Hà Nhi gật đầu.
Trở lại cửa đệ nhất trang.
Tần Uyển Du nhìn bảng hiệu của đệ nhất trang, vẫn lẳng lặng nhìn, cho đến khi quản gia đi ra, cung cung kính kính khẽ gọi, “Đại tiểu thư trở lại!”
Tần Uyển Du nhìn quản gia.
Là thân tín của Tần Thiện, nở nụ cười, “Quản gia, mấy ngày nay, có phải có người tới đây tìm ta không?”
“Không có, không có. . . . . .”
“Thật sao?” Tần Uyển Du thấp giọng hỏi.
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, “Hẳn là không có đi, nô tài cả ngày bận rộn. . . . . .”
Tần Uyển Du tát một cái vào trên mặt quản gia, “Đồ khốn kiếp, ngươi cho rằng, đệ nhất trang là địa bàn của ai, những tên khốn kiếp các ngươi, ăn cơm của người nào?”
Xoay người, không vào đệ nhất trang.
Tần Thiện biết được Tần Uyển Du trở lại, nhưng không đi vào, sau liền rời đi, trong lòng liền có chút lo lắng.
Muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói thế nào.
Quản gia còn nói xấu Tần Uyển Du nhiều thêm mấy câu, “Trang chủ, Đại tiểu thư còn nói, đệ nhất trang là của hồi môn của nương nàng, cũng không liên quan đến Trang chủ, mấy năm nay, Trang chủ ăn dùng, đều là của hồi môn của nương nàng, còn nói Trang chủ. . . . . .”
“Đủ rồi!” Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê. quý, đôn/ com
Tần Thiện gầm lên một tiếng, tức giận không thôi.
Của hồi môn của Phong Vận.
Của hồi môn của Phong Vận.
Bao nhiêu năm không ai dám nói như vậy.
Tần Uyển Du, được, rất tốt, thật sự là nữ nhi tốt của hắn.
Tần Uyển Du mang theo Hà Nhi đi trên đường, không biết đi đâu, đơn giản đi loạn khắp nơi.
Người theo dõi sau lưng, vẫn không dừng như cũ.
Tần Uyển Du tức giận, liền đi tới khu nghèo khó.
Tùy Duyên và Đông Ân từ chỗ Viên lão đại ra ngoài, Đông Ân thấy Tùy Duyên không nói lời nào, cũng không nói chuyện.
Đi theo sau lưng Tùy Duyên.
Đông Ân không trầm mặc giống như Tùy Duyên, ngược lại chú ý toàn bộ xung quanh.
Tránh cho Tùy Duyên bị người đụng vào.
Lúc Đông Ân Đệ nhìn thấy Tần Uyển Du, liền nhận ra Tần Uyển Du, “Duyên di, Duyên di. . . . . .”
Tùy Duyên quay đầu lại, nhìn Đông Ân, Đông Ân chỉ chỉ phía trước.
Tùy Duyên nhìn thấy Tần Uyển Du, Tần Uyển Du cũng nhìn thấy Tùy Duyên, Tần Uyển Du vốn định tiến lên chào hỏi, lại nghĩ tới cái đuôi sau lưng, cắn cắn môi, lướt qua Tùy Duyên.
Đông Ân gấp, trong lúc nhất thời kinh ngạc không nói ra được một câu,
Tùy Duyên cũng kinh ngạc nhưng sau đó, nhìn mấy người hoàn toàn xa lạ, ở trong đám đông, hiểu rõ.
“Ai u, bạc của ta rớt, người nào nhặt được bạc của ta rồi!” Tùy Duyên đột nhiên lớn tiếng thét to.
Đông Ân, Vượng Tài khẩn trương, “Duyên di, rớt sao, rớt bạc sao?”
“Rớt, rớt, trong ví ta, có hơn một trăm lượng bạc, còn có một khuyên tai ngọc, chính là nương ta để lại cho ta, các vị, ai có thể tìm giúp ta, chỉ cần tìm được, ta không cần bạc, liền dùng một trăm lượng coi như cảm tạ!”
Quần chúng vừa nghe những lời này, kích động.
Ra ra vào vào chính là hai trăm lượng bạc đó, lập tức vây quanh Tùy Duyên, líu ríu không ngừng hỏi.
Liền ngăn người đang theo dõi Tần Uyển Du lại, không đi qua được, khiến Tần Uyển Du nhanh chóng trốn thoát.
Tùy Duyên thất thất bát bát nói một hồi lâu, còn nói với mọi người, nàng mở cửa tiệm gọi Tùy ký, cách mấy ngày liền khai trương, nếu như mọi người tìm được, có thể cầm đến, nàng chắc chắn cho bạc.
Trong lúc nhất thời, Tùy ký bất tri bất giác ở khu nghèo khó của Đồng thành, có không ít người biết.
Người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều về nhà nói với người trong nhà chuyện này.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người tò mò, ngẩng đầu mong đợi, ảo tưởng, mơ mộng hão huyền.
Nhưng Tùy Duyên không có đi thẳng về, mà đi loạn ở gần đó, nàng tin tưởng Tần Uyển Du nhất định núp ở nơi nào đó, cũng nhất định sẽ ra ngoài tìm nàng.
“Này, này. . . . . .”
Tần Uyển Du và Hà Nhi ở trong bóng tối, khẽ ngoắc một cái.
Sau khi Tùy Duyên nhìn thấy, nhìn xung quanh, thấy không có người khả nghi, mới đi tới.
“A Duyên, ngươi phải giúp ta!”
Tùy Duyên nhìn Tần Uyển Du nóng vội, nghĩ đến thân phận của nàng, “Trước cùng ta về nhà rồi hãy nói!”
“Tốt!”
Vừa đến nhà Tùy Duyên, Tần Uyển Du liền cảm thấy ấm áp.
Trong sân, Đại Hoàng chạy phía trước, Niệm Đệ đuổi theo ở phía sau, mấy nữ hài tử ở một bên không ngừng cười ha ha.
Phòng bếp tỏa ra từng luồng mùi thơm.
Đây mới chân chân chính chính là cảm giác gia đình.
Mọi người vừa thấy Tần Uyển Du, cũng vui mừng không thôi, “Uyển Du tỷ tỷ. . . . . .”
“Uyển Du tỷ tỷ. . . . . .”
Tần Uyển Du cười, “Mọi người khỏe, ta mạo muội rồi!”
Cơm tối. D đ l.ê/ q-uý' đ-ôn
Là Quý thị làm, rất ngon miệng, cũng rất sạch sẽ.
Mỗi một món làm không nhiều lắm, nhưng mà rất tinh xảo, kiểu dáng cũng nhiều, cách làm phong phú.
“Lần đầu tiên ta thấy từ cải trắng có thể làm ra nhiều món đa dạng như vậy!” Tần Uyển Du nói xong, gắp ăn, “Mùi vị rất tốt!”
Tái đại nương cười, “Tần cô nương, thích ăn liền ăn nhiều một chút!”
Tất cả mọi người đều gắp thức ăn cho Tần Uyển Du, Hà Nhi nhiều lần muốn nói bẩn, nàng là người của tiểu thư, nàng phục vụ là tốt rồi.
Có thể thấy được Tần Uyển Du ăn rất vui vẻ, Hà Nhi cũng không dám nói thêm điều gì.
Sau khi ăn xong.
Tái đại nương tìm Tần Uyển Du nói chuyện phiếm.
“Tần cô nương, phụ thân ngươi là Tần Thiện?”
Tần Uyển Du kinh ngạc, nhìn Tái đại nương, “Đại nương biết phụ thân ta?”
“Trước đây từng gặp qua!”
Tần Uyển Du nghiêng đầu, “Đại nương, khi đó, phụ thân ta như thế nào?”
“Ừ, tao nhã lễ độ, cư xử ôn hòa với mọi người, tướng mạo tuấn mỹ, rất nhiều nữ hài tử thích, ngay cả Quận chúa tính khí nóng nảy của Phong gia cũng thật sự thích hắn, tuyên bố ngoài hắn ra thì không gả, nhưng mà, phụ thân ngươi là kẻ si tình, chỉ thích tiểu thư của Lưu gia!”
Quận chúa của Phong gia là chỉ Phong Vận.
Tiểu thư của Lưu gia là chỉ Lưu di nương.
Tần Uyển Du rủ mắt xuống, “Đại nương, nương ta, chính là Phong Quận chúa, Phong Vận! Tiểu thư của Lưu gia, bây giờ là Lưu di nương!”
Không trách được, trước đây nương buồn bực không vui.
Không trách được phụ thân thiên vị đến tận bây giờ.
Không trách được, hắn xuống tay, không chút để ý đến thân tình phụ nữ (phụ thân + nữ nhi).
Nghĩ đến, ban đầu là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới cưới nương của nàng thôi.
“Hả. . . . . .”
Tái đại nương kinh ngạc.
“Làm sao lại như vậy?”
“Đại nương, nương ta đã qua đời, mà ta. . . . . .” Tần Uyển Du nói xong, đột nhiên nức nở nghẹn ngào khóc ồ lên.
Tái đại nương vội an ủi, “Làm sao, có chuyện gì, nói ra, tất cả chúng ta giúp ngươi đề xuất vài chủ ý!”
Tần Uyển Du ra sức lắc đầu.
Hà Nhi ở một bên nghĩ nghĩ mới lên tiếng, “Đại nương, là Trang chủ, Trang chủ hạ độc vào trong canh bổ của tiểu thư!”
“Cái gì?”
“Trời ạ. . . . . .”
Lần này không chỉ Tái đại nương giật mình, ngay cả Tùy Duyên, Quý thị, Bất Hối, Chiêu Đệ, Quý Khôi, tất cả mọi người giật mình.
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, Tần Thiện này, cuối cùng là Tần Thiện sao, hay là cầm thú?
Tái đại nương trầm tư một hồi lâu mới lên tiếng, “Uyển Du à, vậy ngươi định làm như thế nào?”
“Đại nương, ta muốn trở về ngoại tổ gia, cầu xin ngoại tổ mẫu chủ trì công đạo cho ta, nhưng mà, ta trở về nhiều lần, đều gặp chuyện ngoài ý muốn ở trên đường!”
“Ngoại tổ mẫu ngươi chính là Trưởng Công chúa đương triều, trừ Hoàng thái hậu, không có người nào có địa vị cao hơn nàng, ngay cả Hoàng thượng gặp nàng, cũng phải gọi một tiếng cô cô!”
Mà Uyển Du trước mặt, cùng Hạo Nhiên, còn là biểu huynh muội họ hàng gần.
Chuyện này, nàng nhất định phải quản.
Tái đại nương nghĩ tới đây, nhìn Tùy Duyên, “A Duyên, ngươi nói, làm sao bây giờ?”
Tùy Duyên nghĩ nghĩ mới lên tiếng, “Vì không để đêm dài lắm mộng, lập tức để cho người của ta đi đưa tin, ta tin tưởng, Trưởng Công chúa chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ngoại tôn nữ của mình, bị hại!”
Tái đại nương cũng gật đầu.
Chuyện này, quả thực không kéo dài được.
“Đúng, đúng, cứ làm như thế, Uyển Du à, trong khoảng thời gian này, ngươi liền ở lại chỗ của đại nương, chỗ nào cũng không nên đi, biết không?”
Tần Uyển Du gật đầu, “Đại nương, vậy thì ta làm phiền mọi người rồi!”
“Đứa nhỏ ngốc, nói bậy gì vậy, đều là người một nhà!”
“Người một nhà?”
Tái đại nương nhìn Tần Uyển Du, khẽ thở dài một cái, “Chờ Hạo Nhiên trở lại, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Đám người Quý thị nghe không hiểu, Tùy Duyên lại hiểu rõ.
Chẳng lẽ, trong này, có ẩn tình gì?
Thân phận của Hạo Nhiên? Chẳng lẽ, là cao quý không thể chạm tới được?
Ngay đêm đó Tùy Duyên để cho Đông Ân, Quý Khôi, Vượng Tài, đi trước cầu kiến Trưởng Công chúa, còn mang theo ngọc bội bên người của Tần Uyển Du, đó là do Phong Vận để lại.
Đêm khuya. Lê “Quý” -đôn=
Tần Uyển Du không ngủ được, Tùy Duyên cũng thế.
Tần Uyển Du có tính toán của nàng, Tùy Duyên cũng có tính toán của mình.
“Uyển Du!”
Tần Uyển Du nhìn Tùy Duyên, “Có chuyện gì sao?”
“Ân!”
“Chuyện gì?”
“Uyển Du, ngươi rốt cuộc định làm gì?” Tùy Duyên hỏi.
Tần Uyển Du lắc đầu một cái, “Ta không biết, A Duyên, ta thật sự không biết, ta nên chính tay đâm phụ thân ruột, hay là tùy hắn, muốn làm gì thì làm!”
Tùy Duyên trầm mặc, một hồi lâu mới lên tiếng, “Uyển Du, ngươi có nghĩ tới nương ngươi chết như thế nào hay không? Tại sao nhiều năm như vậy, ngươi đều không thể quay về ngoại tổ gia của ngươi, đó là bởi vì, phụ thân ngươi sợ, sau khi ngươi trở về, thân cận với ngoại tổ mẫu của ngươi, sau đó nghe được chuyện gì đó, mà ngươi không thể biết?”
“Chuyện gì?” Tần Uyển Du trợn to hai mắt hỏi.
Bộ dạng không thể tin.
Thật ra thì, rất nhiều chuyện, trong lòng Tần Uyển Du đã nghĩ đến.
“Ví dụ như cái chết của nương ngươi, ví dụ như sự xuất hiện của Lưu di nương, ví dụ như những thích khách kia cuối cùng là do Lưu di nương, hay là phụ thân ruột của ngươi phái tới?”
Tùy Duyên nói xong, khẽ thở dài một cái.
Gặp phải những chuyện này, thật đúng là không có mấy người có thể trở nên tâm ngoan thủ lạt, đại nghĩa diệt thân.
Thật ra thì, Tần Thiện là phụ thân của nàng, nhưng mà chỉ là một tra phụ thân thôi.
Mà vài năm nay, Tần Uyển Du còn sống, nghĩ có lẽ Tần Thiện kiêng kỵ Phong gia.
“A Duyên, ngươi nói, ta nên lấy lại những thứ thuộc về nương ta, đuổi bọn họ đi, không tổn thương tính mạng của bọn họ, có thể sao?”
“Có thể, dù sao, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, ân ân ái ái!”
Nhưng mà, Tùy Duyên không có nói với Tần Uyển Du, từ tiết kiệm mà thích ứng xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà thích ứng tằn tiện thì khó.
Tần Thiện Lưu di nương từng trải qua phú quý, lập tức nghèo khó, ai biết sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng mà những chuyện này Tùy Duyên không cần phải lo lắng, bởi vì, có người có thể còn lo lắng hơn nàng.
Cả đêm Tần Uyển Du không về ngủ, còn mất đi tung tích, Tần Thiện sốt ruột, Lưu di nương cũng sốt ruột, nếu như Tần Uyển Du đi về, cáo trạng, sẽ hỏng mất thì sao?
“Thiện ca làm sao bây giờ?”
Chân mày Tần Thiện nhíu lại, “Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chỉ cần nàng rời khỏi Đồng thành, không, chỉ cần nàng xuất hiện, lần này, ta nhất định muốn nàng sẽ không về được nữa!”
Lưu di nương nghe vậy, nhìn đệ nhất trang rộng lớn, của cải của đệ nhất trang, nở nụ cười.
Rất nhanh, nàng chính là chủ tử chân chân chính chính của đệ nhất trang rồi.
Những ngày kế tiếp Đồng thành cũng không an ổn, khắp nơi đều có rất nhiều người giám thị toàn bộ Đồng thành.
Tần Uyển Du, Tùy Duyên khuyên nàng tốt nhất không nên chạy khắp nơi, hoặc là đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn không nghe, len lén chạy ra ngoài.
“Đại nương, Uyển Du đâu?”
Tái đại nương kinh ngạc, “Không phải ở trong phòng ngươi sao?”
Tùy Duyên lắc đầu, trong lòng biết không ổn, “Đại nương, ngươi chờ ở nhà, ta đi ra ngoài tìm thử!”
“Có muốn mọi người đi cùng hay không?”
“Không, một mình ta đi, sẽ đi nhanh về nhanh!”
Hà Nhi đã ngã xuống trong vũng máu, sống chết không rõ, Tần Uyển Du nhìn người đang giơ kiếm, từng bước từng bước lui về phía sau, không ngừng lắc đầu.
Nếu như người tới là người khác, nàng còn có thể ảo tưởng, còn có thể tha thứ, nhưng. . . . . .