Phòng ăn.
Tần Uyển Du đang vui sướng ăn cơm thức ăn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tần Thiện.
“Phụ thân, ngươi ăn đi!”
Tần Thiện cười, rất là lúng túng.
Tần Uyển Du cúi đầu, cười không nói.
Tất cả suy nghĩ, thu vào trong con ngươi.
Phụ thân là thân phụ không sai, nhưng trong lòng của thân phụ rất thiên vị.
Nếu như từ đầu hắn đã nghiêng về phía mình một chút, khắt khe với mấy đệ muội thứ xuất, nàng nhất định sẽ đau lòng thương tiếc một ít, có lẽ, đã sớm phù chính Lưu di nương.
Đáng tiếc. . . . . .
Ngay từ đầu, bọn họ đã sai lầm.
“Uyển Du à, kế tiếp, ngươi tính toán làm gì?”
“Không làm gì cả, ở nhà ngây ngô thôi!” Tần Uyển Du nói xong, gắp rau bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai.
“Không đi ngoại tổ gia của ngươi nữa hả?” Tần Thiện hỏi.
“Không đi, mỗi lần đi đều không sống yên, dứt khoát không đi, nếu ngoại tổ mẫu nhớ ta, sẽ để cho cữu cữu hoặc là các biểu ca tới cửa đón ta!”
“A. . . . . .”
Tần Thiện nghĩ, có lẽ, hắn có thể khiến cho Tần Uyển Du bị bệnh, hoặc là trúng độc.
Sau đó tiếp tục bị bệnh không dậy nổi, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Vì nữ tử hắn yêu thương, hài tử yêu thương, không thể trách lòng hắn hung ác.
Những ngày kế tiếp, Tần Uyển Du thật biết điều, cũng rất an ổn.
Không đi trêu chọc Lưu di nương, cũng không ra khỏi cửa, cả ngày không biết bận rộn việc gì?
Tần Thiện phái người mỗi ngày nấu canh cho Tần Uyển Du uống..., Tần Uyển Du cũng hớn hở tiếp nhận, hình tượng nữ nhi ngoan.
Cho đến một ngày, Tần Uyển Du phát hiện sắc mặt của nha hoàn thân cận Hà Nhi không tốt, tinh thần khí sắc cũng không tốt.
“Hà Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu thư, không biết, chính là tinh thần không lên nổi, cả ngày tiều tụy như bị bệnh, cũng không biết có phải bị bệnh hay không?”
Bị bệnh? truyện được đnăg tải duy nhất tại d*đ l0ê q.uý đ.ôn .com
Tần Uyển Du vẫn không tin.
Thân thể Hà Nhi rất tốt, không thể nào nói bệnh liền bệnh, trong này. . . . . .
“Hà Nhi, gần đây những canh bổ kia, ngươi đều uống sao?”
“Uống hết, canh tốt như vậy, tiểu thư không uống, đổ lại rất đáng tiếc, ta liền uống!”
Tần Uyển Du cắn môi, không nói.
Một hồi lâu cố gắng nở nụ cười, “Hà Nhi, dọn dẹp một chút, chúng ta ra ngoài đi dạo!”
“Tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Hà Nhi hỏi.
Trước kia ra ngoài, Tần Uyển Du chưa bao giờ mang theo nàng.
Đây là lần đầu tiên, Tần Uyển Du dự định mang nàng ra ngoài.
“Chưa nghĩ ra nữa, mang nhiều bạc, biết không!”
Hà Nhi gật đầu, “Tiểu thư, ta sẽ đi thu thập, tiểu thư, trừ bạc, đồ trang sức, cũng mang theo xiêm áo sao?”
“Không cần, buổi tối chúng ta sẽ trở lại!”
Hà Nhi gật đầu, đi xuống chuẩn bị.
Tần Uyển Du ngồi ở trên ghế, thân thể xương cốt trong lòng đều nguội lạnh.
Ngay từ đầu, nàng cho rằng, Tần Thiện chỉ là thiên vị, hôm nay nghĩ lại, nàng thật sự quá ngây thơ ngu xuẩn.
Tần Uyển Du muốn ra ngoài, Tần Thiện chưa từng ngăn cản, chỉ dặn dò trên đường đi nhớ cẩn thận.
Lưu di nương lại vui vẻ, bởi vì Tần Uyển Du đi, ở đệ nhất trang, nàng liền có thể xưng vương xưng bá rồi.
“Thiện ca. . . . . .”
Tần Thiện nhìn Lưu di nương, “Nóng vội không thể ăn hết đậu hủ nóng, từ từ đi!”
Lưu di nương nghe vậy, trong lòng biết Tần Thiện đã ra tay, mừng rỡ.
Trên đường cái.
Tần Uyển Du không cần quay đầu lại cũng biết có người đang theo dõi mình, nhưng mà, là người của đệ nhất trang, hay là người khác, nàng không thể nào biết được, cũng không muốn biết.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi trà lâu nghe hí kịch* ăn điểm tâm!”
(* Là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật)
Hà Nhi vội vàng gật đầu, “Dạ!”
Trà lâu là nơi Tần Uyển Du thường xuyên đến, Từ chưởng quỹ của trà lâu, cho tới người làm đều biết Tần Uyển Du, khách khí kêu một tiếng Đại tiểu thư.
Tần Uyển Du cười, “Quy củ cũ, Bích Loa Xuân thêm các loại điểm tâm, diễn mấy đoạn hí kịch mới ra gần đây, nói Hí nương hát thật tốt, hát tốt, ta có thưởng!”
“Được rồi, Đại tiểu thư chờ, ta sẽ đi chuẩn bị!”
Tần Uyển Du cười, ngoắc ngoắc tay với người làm, người làm vội đến gần, “Đại tiểu thư, xin phân phó!”
“Đi mời một đại phu cho ta, nhớ, ta không hy vọng có người thứ tư biết chuyện này, hiểu chưa?”
Người làm gật đầu, “Đại tiểu thư yên tâm, tiểu nhân nhất định xử lí ổn thoả!”
Tần Uyển Du khoát tay, ý bảo người làm đi xuống.
Chuyên tâm nghe hí kịch.
Ăn điểm tâm.
Dáng vẻ ngây thơ không lo.
“Tiểu thư. . . . . .”
“Ân!” Diễn đàn lê6 quy1s dôn69 .com
“Nô tỳ cảm thấy, lần này tiểu thư trở về, hình như thay đổi!”
Tần Uyển Du cười, “Thật sao?”
“Ừ, trước kia tiểu thư cười đặc biệt đáng yêu, nhưng gần đây tiểu thư đều không cười đáng yêu nữa!”
Tần Uyển Du nhìn Hà Nhi, rất muốn nói với Hà Nhi, nếu như ngay cả thân phụ cũng không dung nổi ngươi, ngươi còn cười ra tiếng?
Hà Nhi thấy sắc mặt Tần Uyển Du không tốt, vội hỏi, “Tiểu thư, là nô tỳ nói sai sao?”
Tần Uyển Du lắc đầu, “Không có, Hà Nhi, ngươi không nói sai, là ta suy nghĩ nhiều, ngươi ngồi xuống ăn một chút gì đi!”
Hà Nhi vội vàng lắc đầu, “Không, một hồi tiểu thư ăn còn dư lại, nô tỳ xách mang về từ từ ăn là tốt rồi!”
Nghĩ đến tôn ti khác biệt, Tần Uyển Du cũng không rối rắm.
Cầm điểm tâm đặt ở trong miệng, từ từ nhai.
Lại nói, vận khí của Tùy Duyên tương đối tốt.
Bên này lão bản lò nung đưa chén mẫu tới, Tùy Duyên cực kỳ hài lòng, bên kia, có một cửa tiệm muốn cho thuê, tiền thuê một lượng một tháng.
Sau khi Tùy Duyên biết được, lập tức thuê.
Tùy Duyên nghĩ, quản hắn là côn đồ lưu manh gì, trước tiên nàng phải mở cửa tiệm.
Dù cho sau đó thất thất bát bát không kiếm được, trước tiên nàng cũng cần phải mở cửa tiệm.
Thật sự không được, liền cầm chút bạc, đi nha môn lót đường, cầu xin sự an ổn.
Nhưng mà đến chỗ đại sảnh thất thất bát bát, một tháng chỉ cần đóng 300 văn cho Viên lão đại, cửa tiệm này, sẽ không bao giờ, cũng không có người dám tự tay tới thu phí bảo hộ, cũng liền an ổn.
Tùy Duyên lập tức mang theo Đông Ân đi tìm Viên lão đại.
Viên lão đại là một nam nhân chừng năm mươi tuổi, bộ dạng cao lớn uy mãnh, còn để râu quai nón.
Vừa thấy Tùy Duyên, mắt hơi híp lại.
“Ngươi. . . . . .”
“Gặp qua Viên lão đại!”
Viên lão đại xua tay, “Ngươi là tới đóng phí bảo hộ?”
“Hồi Viên lão đại, đúng!”
“Chuẩn bị mở cửa tiệm gì?”
“Thức ăn, ta có chút tài nấu nướng, tài nấu nướng của đại tỷ, mấy chất nữ chất nhi trong nhà cũng không tệ lắm, cho nên tính toán mở tiệm cơm, làm chút buôn bán nhỏ kiếm sống!”
Viên lão đại nhìn Tùy Duyên.
Dung mạo rất khá, cũng rất dịu dàng.
Nhìn vẫn rất thuận mắt.
“Các ngươi không phải người Đồng thành, các ngươi từ đâu tới đây?”
Ở đâu đến?
Tất nhiên Tùy Duyên biết mình từ đâu tới đây, nhưng, không nói được.
“Chỗ rất xa!”
Viên lão đại bật cười, “Có hộ tịch Đồng thành rồi sao?”
“Có!”
“Mua phòng ốc ở Đồng thành rồi sao?”
“Mua một nhị tiến trạch viện!”
“Ngược lại có của cải!”
“Không dám nhận, nhà đông người, chỉ là chỗ che gió che mưa!”
Viên lão cười to, “Còn chưa có hỏi, cao tính đại danh của ngươi?”
“Họ Tùy!”
“Tùy. . . . . .” Viên lão đại nhẹ nhàng nỉ non, một hồi lâu mới lên tiếng, “Về sau sợ là phải kêu ngươi Tùy chưởng quỹ!”
“Kính xin Viên lão đại giúp đỡ một chút!”
“A ha ha. . . . . .” Viên lão đại kiêu ngạo cười to, “Hay cho một câu giúp đỡ một chút, ta làm lão đại bang phái nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có nữ tử bảo ta giúp đỡ một chút, có chút thú vị!”
Tùy Duyên cười nhạt không nói.
Nếu là như vậy, không thể nhận được.
Nhận, chỉ sinh mầm tai vạ.
“Nhưng mà, quy củ hay là muốn bảo vệ!”
“Xin Viên lão đại giảng giải!”
“Về sau Tùy chưởng quỹ muốn buôn bán thức ăn, đúng không!”
“Dạ!”
“Nhưng chuyện buôn bán thức ăn, dễ dàng gây ra ngộ độc, tiêu chảy các loại nhất, nếu như Tùy chưởng quỹ gặp phải chuyện như thế, sửa chữa như thế nào?”
Tùy Duyên vốn muốn nói, khai báo.
Nhưng, giật mình cảm thấy, đây không phải là một ý kiến hay.
“Kính xin Viên lão đại chỉ bảo một chút!”
Viên lão cười to, khẽ lắc đầu, “Tùy chưởng quỹ, thật ra chỉ là đùa với ngươi một chút, ngươi đã đầu phục Viên mỗ ta, người nào lại dám ngáng chân ngươi, nhưng mà, các huynh đệ bôn ba cũng không dễ dàng, mong rằng Tùy chưởng quỹ một tháng mời ăn một bữa cơm, thức ăn tốt xấu tùy ý, chỉ cần Tùy chưởng quỹ hết tâm ý là tốt rồi!”
Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng cười lạnh.
Nếu như quá kém, bưng đi ra, những thổ phỉ các ngươi sẽ ăn?
Trên mặt lại không biến sắc, “Viên lão đại, phí bảo hộ một tháng là 300 văn, không bằng chính ta cho Viên lão đại 200 trăm văn, mời bữa cơm này thì như thế nào?”
Viên lão đại không nói.
Huynh đệ ở bên canh lại đứng dậy thét to lên, “200 văn, ngươi đại phát cho ăn mày à!”
Tùy Duyên khẽ nhíu nhíu mày.
Hít sâu một hơi, “Ta không phải có ý này, cả gia đình ta, mới tới Đồng thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, không hiểu rõ quy củ của Đồng thành, cho nên, Viên lão đại, cáo từ!”
Xoay người, rời đi, tiêu tiêu sái sái.
Đi ra ngoài địa bàn của Viên lão đại, Đông Ân vội hỏi, “Duyên di, chúng ta cứ đi như thế sao?”
Tùy Duyên hít sâu một hơi, “Đông Ân, ta không dư thừa bạc cho những người đó, những người đó, chính là thổ phỉ, chó ăn không no, ngươi cho nhiều hơn nữa, tâm của bọn hắn cũng sẽ không thu lại một phần, ngược lại sẽ càng ngày càng bành trướng, cuối cùng ép cho những tiểu thương chúng ta không thở nổi!”
Tầng tầng lớp lớp bóc lột, đến cuối cùng, còn có thể dư lại bao nhiêu bạc, cơ bản không dư được.
Không trách được, nhiều cửa tiệm lại đóng cửa như vậy, hoặc chuyển nhượng.
Mà người mối lái Hành chưởng quỹ, từ đầu vốn là đang dối gạt nàng.
Rất dễ buôn bán ở Đồng thành, nhưng mà, không có quan hệ, ngươi nửa bước cũng khó đi.
Từ đầu vốn không thể làm bất kỳ một chuyện gì.
“Duyên di, vậy ngươi định làm gì?”
Tùy Duyên lắc đầu, “Còn chưa nghĩ ra, chúng ta về nhà trước rồi nói!”
Trà lâu. Truyện chỉ được đăng tải tại dien dan “l.e/q,u.y/d.o,n”
Tần Uyển Du nhìn Hà Nhi hoảng sợ ngẩn ra, trong lúc nhất thời, một câu an ủi đều không nói được.
“Đại phu, có thể giải sao?”
Đại phu lắc đầu một cái, “Đại tiểu thư, thứ lão phu bất lực, nếu như gặp được cao nhân, có lẽ còn có thể cứu, nhưng y thuật của lão phu có hạn, cho nên. . . . . .”
Tần Uyển Du hít sâu một hơi, “Đại phu, chắc ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ?”
Đại phu vội vàng gật đầu, “Đại tiểu thư yên tâm, lão phu hiểu, hôm nay lão phu chưa từng tới nơi này, cũng chưa từng gặp qua Đại tiểu thư, nhưng mà Đại tiểu thư, người bỏ thuốc Hà Nhi cô nương thật sự đủ ác độc, tích lũy ngày tháng, đợi đến khi độc phát thì cho dù là thần tiên tái thế, cũng không có thuốc nào cứu được!”
“Đại phu xin mời!” Erica
Đủ bạc, đủ phí bịt miệng. Diễn đàn l#ê q&u^ý đ!ô$n
Tần Uyển Du nhìn Hà Nhi, “Hà Nhi. . . . . .”
Hà Nhi gắt gao cắn môi, “Tiểu thư, người biết sao?”
Tần Uyển Du lắc đầu, “Hà Nhi, ta cũng không biết!”
Là thật sự không biết, nếu như mà biết rõ, làm sao nàng lại cho Hà Nhi uống.
Hà Nhi nở nụ cười, “Tiểu thư, những canh bổ kia, là muốn cho ngừơi uống?”
Tần Uyển Du gật đầu, “Đúng, là chuẩn bị cho ta, mà ta không muốn uống, không muốn uống, cho nên Hà Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Nếu như lúc trước, vẫn còn ảo tưởng, lại hy vọng, như vậy vào giờ khắc này, cũng không còn nữa.
Hà Nhi lắc đầu, “Tiểu thư, mạng của nô tỳ là của tiểu thư, cũng may, thật may là, thật may là Hà Nhi tham uống, nếu như Hà Nhi đổ những canh bổ kia, tiểu thư, người vĩnh viễn sẽ không phát hiện được, những mưu tính bẩn thỉu này, nhưng tiểu thư, người phải đấu với bọn họ như thế nào, làm sao người đấu thắng được. . . . . .”
Hà Nhi nói xong, nức nở nghẹn ngào khóc.
Một là sợ, hai, đau lòng cho Tần Uyển Du.
Tần Uyển Du nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp, “Hắn bất từ, đừng trách ta bất hiếu!”