Trái ngược với đệ nhất trang nước sôi lửa bỏng, một nhà Tùy Duyên vẫn vui vẻ hòa thuận, Tùy Duyên tiếp thu ý kiến hữu ích, để cho mọi người ra chủ ý, nghĩ làm sao để kiếm bạc trắng.
“Muội tử, ta cảm thấy, chúng ta có thể làm món ăn, đi bán ở khu náo nhiệt!” Quý thị nói.
Tùy Duyên nghe vậy, con ngươi híp lại, “Quý đại tỷ, ngươi nói kỹ càng một chút!”
Quý thị cười, “Ý của ta là, chúng ta có thể làm thức ăn ở nhà, làm một chiếc xe đẩy tay, kéo đi bán ở bên ngoài, chúng ta nhiều người như vậy, có thể chia làm mấy nhóm, mỗi người kéo đi bán ở mỗi nơi!”
Chuyện này vẫn có thể xem là một ý kiến hay.
“Nhưng mà làm gì để bán đây?” Tái đại nương hỏi.
“Cái gì đều được, ta làm thịt kho tàu, sườn, thịt kho đậu hũ, cua, còn chân gà, thịt gà, thịt vịt, đều có thể!” Tùy Duyên nói tiếp.
Đột nhiên cảm thấy, ý nghĩ này của Quý thị, quả thật là khả thi.
Chỉ cần làm xe đẩy tay, trước kiếm như vậy, chờ sau này ổn định, rồi tìm cửa tiệm.
Chủ yếu vẫn là tìm được Hạo Nhiên.
Tái đại nương suy nghĩ sâu xa chốc lát, “Cẩn thận ngẫm lại, cũng thật sự khả thi...!”
Đâu chỉ khả thi, là cực kỳ khả thi.
Có ý kiến hay, Tùy Duyên liền quyết định sẽ không lãng phí thời gian.
Nghề mộc của Quý Khôi không tệ, Tùy Duyên liền mua vật liệu gỗ, búa, đinh, vẽ tranh để cho Quý Khôi làm.
Lại cùng Quý thị đi dạo bên ngoài, tìm xem thử nơi nào có thể bày quầy, có người thu phí bảo hộ hay không, nơi bày quầy có quy củ gì, lúc nào người tương đối nhiều.
Cuối cùng vẫn cảm thấy, chợ bán thức ăn là chỗ tốt nhất.
Nhưng mà, chợ bán thức ăn có người thu phí, một buổi sáng một văn tiền, một buổi chiều một văn tiền, một ngày hai văn tiền.
Tùy Duyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Đó chính là, ở cổ đại này, không có túi đựng thức ăn chín, cũng không có chỗ bán thức ăn chín, dù là mua thức ăn chín, cũng không có khả năng có người cầm chén tới để đựng.
Cân cũng không phải là cân điện tử.
“Muội tử, vì sao ngươi mặt ủ mày ê!”
Tùy Duyên nhìn Quý thị, “Đại tỷ, không dối gạt ngươi, chuyện xe đẩy nhỏ của chúng ta, sợ là không thể!”
“Tại sao không thể?”
Quý thị liền nóng nảy.
Chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ chỗ tốt liền đẩy ra ngoài.
Ngay cả chậu sứ, cũng mua mấy chục cái lớn rồi, lấy ra để thức ăn.
Bây giờ thoáng cái nói không thể. . . . . .
“Đại tỷ, ngươi nói, những thức ăn của chúng ta, mỗi một món đều có canh có nước, bình thường hoàn toàn không có phương pháp cầm, trừ khi mọi người mang chén của mình tới, hơn nữa, chúng ta còn phải lấy đi đo cân nặng, hoặc là tính theo số lượng!”
Tính toán tính toán, lại là một đống chuyện phiền toái.
Quý thị vừa nghe Tùy Duyên nói như thế, cũng hiểu rõ.
“Muội tử, ngươi định làm như thế nào?”
“Ta phải suy nghĩ. . . . . .”
Tùy Duyên cảm thấy, phải suy nghĩ thật kỹ.
Định trở về nhà, ngã xuống giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ.
Quý thị cũng không dám tùy ý quấy rầy.
“A Duyên, làm sao vậy?” Tái đại nương nói xong, đi vào phòng.
Tùy Duyên vội vàng ngồi dậy, “Đại nương, ai!”
Tái đại nương bật cười, “Chuyện gì, làm khó ngươi, khiến cho ngươi than thở vậy!”
“Còn không phải là xe đẩy bán thức ăn chín, a. . . . . .” Tùy Duyên nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Hiện đại có túi đựng thức ăn chín, nàng có thể đi đặt làm chén, lần đầu tiên mua tặng chén miễn phí, về sau đến mua, chỉ cần mang theo chén, cũng có thể thiếu một văn tiền.
Mặc dù vừa bắt đầu không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà sau này mọi người nhất định sẽ có thói quen mang chén đến.
“Đại nương, ta đã nghĩ ra biện pháp!”
“Biện pháp gì?” Tái đại nương hỏi.
“Đại nương, ta đi tìm lò nung, đặt làm nhiều chén, sau đó dùng những chén này để thức ăn, bao nhiêu tiền một chén, còn không cần dùng cân! Có thể chia làm ba phần đại trung tiểu, chia ra ba giá tiền không giống nhau là được!”
“Như vậy cũng được sao?”
Tùy Duyên cười, “Không được cũng không sao, tạm thời chúng ta nhất định phải ổn định lại ở Đồng thành này, về sau chắc chắn sẽ phải mở tiệm cơm, chén, nhiều mấy cũng không sao!”
Tái đại nương gật đầu, “Ngươi đó, suy nghĩ rất linh hoạt, chuyện này, ngược lại ta thật sự cảm thấy khả thi, ngươi xem đó mà làm là tốt rồi, bạc không đủ, lấy ở chỗ ta!”
“Được!”
Ngày hôm sau, Tùy Duyên liền đi tìm lò nung, mướn một chiếc xe ngựa ở chợ, mang theo Đông Ân, Vượng Tài đi đến.
Lão bản lò nung vừa nghe Tùy Duyên tới đặt làm chén.
“Chê cười, lò nung của ta đây, một năm cũng xuất xưởng không ít chén, nhưng đến đây đặt làm, cô nương là người đầu tiên!”
Tùy Duyên cười, “Lão bản cũng phải ưu đãi cho ta đó!”
“Chuyện này nhất định, nhất định!” Lão bản vội nói, nở nụ cười.
“Lão bản, ngươi có thể để ta xem thử chén lò nung của ngươi làm ra hay không?”
“Có thể, có thể, cô nương mời đi theo ta!”
“Được!”
Tùy Duyên đi theo lão bản đi trước, thấy những cái chén lão bản đưa, thật sự là khó coi.
“Lão bản, lò nung của ngươi, làm ăn như thế nào?”
Lão bản nghe vậy, nhìn Tùy Duyên, mặt lộ vẻ khổ sở, “Không dối gạt cô nương, chuyện làm ăn của lò nung của ta, là càng ngày càng kinh khủng!”
Tùy Duyên đã nhìn ra.
Chén của lò nung này, không phải trắng, thì là xanh, tiếp đó vẫn là xanh, hoàn toàn không có những màu sắc khác.
Sau khi nghĩ nghĩ mới lên tiếng, “Lão bản, vào buổi tối ngươi có thể làm cho ta vài màu sắc khác, các kiểu hoa văn khác nữa, ví dụ như Mẫu Đơn đại phú đại quý, Phù Dung xinh đẹp, Quế Hoa vàng rực, nhiều hoa hoa cỏ cỏ, lão bản chưa từng nghĩ tới việc đổi mới sao?”
Lão bản nghe thấy sửng sốt một chút.
Kinh ngạc nhìn Tùy Duyên, “Không dối gạt cô nương, lò nung của ta, nếu như tiếp tục buôn bán không được, sẽ tính toán bán lại!”
“Bán lại, tại sao?”
“Không làm nổi nữa! Nhưng mà, theo như cách làm cô nương đã nói, cho ta thấy được hi vọng, cho nên, ta nhất định ưu đãi một phần cho cô nương!”
Tùy Duyên cười, “Lão bản, chúng ta nói về chuyện đặt làm chén đi!”
“Được, tốt!” Diễn đàn “L/ê,,,. Q”u;ý... đ¥ô£n”
Cuối cùng Tùy Duyên quyết định làm ngàn cái chén đại trung tiểu khác nhau.
Chén đại trung tiểu theo thứ tự là năm văn tiền, bốn văn tiền, ba văn tiền một cái, cuối cùng tổng cộng 12 lượng bạc, lão bản lại chỉ muốn mười lượng.
“Cô nương, ta lời, cũng chỉ lời được hai lượng bạc này, nhưng, cô nương cho cách làm, khiến cho lò nung của ta thấy được hi vọng, cho nên, ưu đãi cho cô nương hai lượng bạc!”
Có tiện nghi, tự nhiên Tùy Duyên sẽ không cự tuyệt.
“Lão bản, những chén này, đại khái lúc nào thì có thể xong?”
“Ít nhất phải nửa tháng, ta phải phối màu trước, còn thí nghiệm, cho nên. . . . . .”
“Hiểu, vậy nửa tháng sau ta quay lại!”
“Cô nương, ngươi ở nơi nào trong thành, ta làm ra hàng mẫu, sẽ đưa tới cho cô nương xem một chút, có thể sử dụng hay không?”
“Tốt!”
Tùy Duyên nói cho lão bản lò nung chỗ ở, cùng Đông Ân, Vượng Tài về nhà.
Cũng may vận khí Tùy Duyên tốt, ở bên cạnh chợ bán thức ăn, lại có một cửa tiệm muốn chuyển nhượng.
Tùy Duyên vốn định tiến lên hỏi thăm, một đại nương ở bên cạnh lắc đầu thở dài, “Tội nghiệp quá, những thứ côn đồ lưu manh đáng đâm ngàn đao này, cả ngày một tốp một tốp lại một tốp thu phí bảo hộ, không làm việc đứng đắn, cuộc sống như vậy, sợ là sẽ không sống nổi nữa!”
Chân mày Tùy Duyên khẽ nhíu, hỏi, “Đại nương, ở đây có rất nhiều côn đồ lưu manh sao?”
“Rất nhiều, cũng không có người đến quản lý!”
“Vậy nha môn đâu?” Tùy Duyên hỏi.
“Nha môn?” Đại nương cười, “Quan phỉ một nhà, Hoàng đế ở xa, không quản được!”
Đại nương nói xong, xách giỏ thức ăn rời đi.
Tùy Duyên đợi ở một bên, quả nhiên, tới thu phí, hoàn toàn không phải buổi sáng một văn, buổi chiều một văn, mà là sáu bảy tốp, một ngày trôi qua chính là sáu bảy văn.
Những người lớn tuổi này, một ngày qua đi cũng chỉ kiếm được hai ba mươi văn bạc, đóng đi phí bảo hộ, còn dư lại cũng không nhiều.
“Nếu như Hạo Nhiên ca ở đây, thì tốt rồi!”
Tùy Duyên nỉ non.
Xoay người đi về nhà.
Đông Ân, Vượng Tài vội vàng đuổi theo, cũng không dám nói thêm điều gì.
Đệ nhất trang.
Lưu di nương tìm được Tần Thiện, khẽ ngưng mi, “Thiện ca, ngươi vẫn chưa quyết định?”
Tần Thiện nhìn Lưu di nương, hít một hơi thật sâu, “Uyển Du không thể không chết sao?”
“Không thể không chết sao? Thiện ca, nàng không chết, như vậy ta và bọn nhỏ, và ngươi, liền không thể nghi ngờ chắc chắn phải chết, nếu như nàng thật sự đi đến được ngoại tổ gia của nàng, tùy tùy tiện tiện nói vài lời oán trách mà nói, ngươi cảm thấy, với tính khí của lão thái thái kia, chúng ta có thể tiếp tục tốt lành sao?”
Trượng mẫu nương (mẹ vợ).
Chính là Trưởng Công chúa của Đại Chu, thân cô cô của đương kim Hoàng đế.
Quyền lực trong tay, không cần nói cũng biết.
Ban đầu một trong những của hồi môn của Phong Vận, chính là thiên hạ đệ nhất trang.
Nhưng Phong Vận.
Tần Thiện trầm tư một lát mới lên tiếng, “Nếu như Uyển Du gặp chuyện không may, sợ là lão thái thái cũng sẽ không chịu để yên, còn là gặp chuyện không may ở đệ nhất trang!”
“Vậy liền để cho nàng chết ở bên ngoài, dù sao, cái nhà này, có nàng không có chúng ta, có chúng ta không có nàng, nhiều năm như vậy, ta khuất phục nịnh hót, hy vọng nàng hiểu chuyện hơn, thừa nhận thân phận của ta, bây giờ thì tốt rồi, nói thẳng cho ta biết, tuyệt đối sẽ không thừa nhận thân phận của ta, chuyện này bảo ta phải sống như thế nào?”
Tần Thiện nhìn Lưu di nương, một hồi lâu mới lên tiếng, “Ta đi nói với nàng!”
“Ngươi đi ngươi đi, ngươi cứ đi xem đi, nữ nhi tốt của Phong Vận, có thể cho phụ thân ngươi sắc mặt tốt hay không!”
Tần Thiện không nói, đứng dậy đi tới viện của Tần Uyển Du.
Lưu di nương toàn tâm toàn ý muốn Tần Uyển Du chết, đúng là suy nghĩ nữ nhân.
Nếu như Tần Uyển Du chết rồi, sao lão thái thái có thể để cho hắn tiếp tục làm Trang chủ đệ nhất trang.
Tần Thiện nghĩ, có lẽ có thể dễ dàng nói với Tần Uyển Du, dù nói thế nào Lưu di nương, cũng chăm sóc nàng rất nhiều năm.
“Uyển Du, ngươi đã ngủ chưa, phụ thân tới thăm ngươi!”
Tần Uyển Du ngã xuống giường, không nói.
Đối với lời nói của Tần Thiện, nhắm mắt bịt tai, kéo chăn, che đầu, ngủ.
Mặc cho Tần Thiện ở bên ngoài nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói.
Tần Uyển Du nghĩ, nếu như thực sự thương nàng, nên mở cửa, để cho nàng đi ra ngoài, mà không phải nhốt nàng trong phòng, để nàng tự sinh tự diệt.
“Uyển Du à, ngươi vẫn nên cho phụ thân câu trả lời thật lòng đi, chuyện của Lưu di nương, ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
Nghĩ như thế nào?
Tần Uyển Du suy nghĩ sâu xa.
Tại sao mỗi lần nàng vừa ra khỏi cửa, đều sẽ bị ám sát, không đến được ngoại tổ gia?
Tại sao phụ thân nàng chưa bao giờ nói đến chuyện, phái người đuổi theo giết thích khách?
Chẳng lẽ, hắn biết là ai, nhưng, giả vờ không biết?
Nghĩ tới đây, cả người Tần Uyển Du không khỏi đổ mồ hôi lạnh, chỉ một mình Lưu di nương, nàng hoàn toàn không sợ, nhưng, nếu như thân phụ cũng muốn nàng chết, muốn mạng của nàng. . . . . .
Vừa bắt đầu, Tần Uyển Du không nghĩ ra rất nhiều chuyện, nhưng mà, nghĩ tới những chuyện này, hình như trong nháy mắt Tần Uyển Du đã hiểu ra gì đó.
Đứng dậy, đi tới cửa, “Phụ thân, ngươi mở cửa đi, ta bảo đảm không náo loạn!”
“Thật?” Tần Thiện hỏi.
Không tin.
“Thật, phụ thân, ngươi mở cửa đi, ta bảo đảm không nháo, cũng không đối nghịch với Lưu di nương!”
Tần Thiện vội để người mở cửa, “Uyển Du à, chuyện của Lưu di nương. . . . . .”
“Phụ thân, Lưu di nương, vĩnh viễn chỉ có thể là Lưu di nương, chính thất phu nhân của đệ nhất trang, phải là một danh môn khuê tú đoan trang cao quý, phụ thân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng giúp ngươi tìm về một phu nhân, Lưu di nương, nàng cũng đừng hy vọng nữa!”
Một danh môn khuê tú lợi hại từ trong xương, tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài đoan trang, hào phóng khéo léo.
Nhìn Lưu di nương về sau bị áp chế, còn nhảy như thế nào.
“Uyển Du, ngươi. . . . . .”
“Phụ thân, ta đói rồi, đi, chúng ta đi ăn!” Tần Uyển Du nói xong, khoác tay Tần Thiện, đi tới nhà ăn, vừa đi vừa nói, “Phụ thân, ngươi là người thân nhất của ta, ta sẽ không hại ngươi!”
Tần Thiện nghe vậy, thân thể cứng đờ mới khẽ buông lỏng, nhưng trong lòng đã có quyết định.
Cây gai như vậy, đâm vào trong lòng, hắn nhất định phải nhanh chóng rút ra. . . . . ..