Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 75: Chương 75: Lần nữa tỉnh lại




Nếu như trước kia, Cẩm Thân vương chắc chắc sẽ không đồng ý.

Nhưng mà bây giờ hắn, đối với hoàng cung không có tình cảm này, đã nản lòng thoái chí.

“Gặp qua Thái tử!” Ngọc Cẩm nói xong, ôm quyền với Thái tử.

“Hoàng thúc đa lễ!”

Hiện giờ, người mơ ước ngôi vị hoàng đế này, không chỉ Nhị Hoàng tử, còn có Tam Hoàng tử, tóm lại trừ mấy tiểu nhân, ai không nhìn chằm chằm, ước gì hắn phạm sai lầm, bị thu hồi ngôi vị Thái tử.

Chỉ có Hoàng thúc trước mặt, hắn quyền cao chức trọng, lại trung dung, Hoàng đế nói cái gì tốt, hắn liền nói cái đó tốt.

Hoàng đế hoài nghi tất cả mọi người trong thiên hạ bất trung, lại duy nhất chưa từng hoài nghi tới hắn.

Không chỉ bởi vì là thân huynh đệ, mà là cho tới nay, hắn cũng không có yêu cầu gì, yêu cầu duy nhất, chính là hai nương con kia được sống tốt.

Ngọc Cẩm nhìn thái tử, “Thái tử điện hạ chờ, Bổn vương đi gặp Hoàng thượng!”

“Hoàng thúc đi thong thả!”

Giờ khắc này, Thái tử hi vọng Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu của Ngọc Cẩm.

Như vậy. . . . . .

Dưỡng Tâm điện.

Hoàng đế nhìn đệ đệ ở bên dưới, cũng không phải là khi còn trẻ rồi, chẳng bao lâu trước, người đệ đệ này liều mạng vì hắn, mọi chuyện đều là đá mài đao của hắn, đao trong tay, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, chỉ người nào chém người đó.

Hắn không ngu ngốc, tương đối mà nói, còn là cực kỳ thông minh.

“Hoàng thượng, xem như thần van người!”

Hoàng thượng cũng khó xử.

Một là mẫu thân, một là biểu muội, một là đệ đệ, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt của hắn, hắn giúp ai?

“Nghĩ xong?”

“Nàng lòng dạ hiểm độc, quá vô tình, còn thủ đoạn độc ác, loại nữ tử này, ta không có biện pháp cùng nàng tiếp tục đi tiếp nữa, ta. . . . . .”

“Nhưng mẫu hậu vẫn còn!”

Đúng vậy, mẫu hậu vẫn còn, làm sao mẫu hậu có thể đồng ý cho hắn hưu thê.

Ngọc Cẩm suy nghĩ hồi lâu, “Vậy thì ta mất đi!”

“Hồ đồ, ngươi khoẻ mạnh cũng không bảo vệ được bọn họ, nếu như ngươi đi rồi, làm sao bảo vệ được? Lấy cái gì mà bảo vệ?” Hoàng đế giận dữ mắng mỏ.

Ngọc Cẩm cảnh tỉnh, đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng vậy, còn sống, quyền lợi nơi tay, không bảo vệ được, chết rồi, làm sao bảo vệ?

“Thần cáo lui!”

Ngọc Cẩm nói xong, đi ra ngoài.

Hoàng đế mở miệng, muốn nói điều gì, cuối cùng nhếch miệng, cái gì cũng không nói ra khỏi miệng.

Ngọc Cẩm đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, lại thấy Thái tử vẫn chờ ở nơi xa như cũ, Ngọc Cẩm đi tới, sau khi ôm quyền với Thái tử, rời đi.

Không có nói gì, nhưng mà ánh nhìn kia, Thái tử biết, Cẩm Thân vương thỏa hiệp cũng đồng ý.

Hoàng hậu Vị Ương Cung.

Thái tử vừa nói chuyện này, Hoàng hậu nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, “Thái tử à, đã nói, tương lai cần phải giữ lời, làm minh quân, chớ để lòng người rét lạnh!”

Ban đầu, nàng vốn được gả cho Ngọc Cẩm, lại trời xui đất khiến, nàng gả vào hoàng cung, hôm nay trở thành Hoàng hậu.

Người người đều hâm mộ nàng, nhưng nàng lại không hâm mộ mình.

Đang ở địa cao vị, không rét mà run.

“Mẫu hậu dạy phải, nhi tử nhớ kỹ!”

Thấy nhi tử kính cẩn lễ độ nghe theo như vậy, trong lòng Hoàng hậu rất thoải mái, “Cũng không phải là mẫu hậu giáo huấn ngươi, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều khéo léo hiểu chuyện, trạch tâm nhân hậu, tràn đầy nhiệt huyết, muốn vì nước vì dân, cũng luôn biết rõ mình muốn cái gì, nhi tử, cho dù ngươi muốn cái gì, mẫu hậu đều ủng hộ ngươi vô điều kiện!”

“Mẫu hậu, là nhi tử nói sai!”

“Đứa nhỏ ngốc!”

Phủ Cẩm Thân vương.

Cẩm Vương phi bị chọc tức.

Nàng cho là, Cẩm Thân vương chỉ thuận miệng nói một chút, hù dọa nàng một chút, làm sao nghĩ đến, đã nháo đến trước mặt Hoàng thái hậu.

“Vương phi, Hoàng thái hậu tuyên ngài tiến cung. . . . . .”

Vào cung làm gì, trong lòng Cẩm Vương phi đã có dự cảm xấu.

Hiện giờ, Hoàng đế đã ngồi vững vàng trên giang sơn, không bao giờ cần họ ngoại nữa.

Tẩm cung của Thái hậu.

“Ngồi đi!”

“Tạ mẫu hậu!”

Hoàng thái hậu gật đầu, “Dù sao cũng đã lớn tuổi, còn có thể sống mấy ngày cũng không biết chính xác, hôm nay gọi ngươi tới, cũng chỉ là tán gẫu việc nhà!”

“Mẫu hậu. . . . . .”

Hoàng thái hậu nhìn Cẩm vương phi, “Ngươi biết mình sai lầm rồi sao?”

Nếu như ban đầu độ lượng chút, đón người đến Vương phủ, đặt ở dưới mí mắt, sao có thể gây ra nhiều chuyện như thiêu thân như vậy?

“Mẫu hậu. . . . . .”

“Cẩm nhi vào trong cung náo loạn, muốn hưu ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Thấy thế nào?

Thấy thế nào đều là nàng sai!

“Nếu như Vương gia nhất định muốn hưu ta, mẫu hậu, người liền ban thưởng cho ta ba thước lụa trắng đi!”

Cẩm vương phi nói xong, đứng dậy rời đi.

Hoàng thái hậu nhìn, thở dài không thôi.

Chính là vì tính khí này, thà làm ngọc vỡ, cũng không biết tính tình này, giống người nào?

Trở lại Phủ Cẩm Thân vương.

Cẩm Vương phi liền đập rất nhiều rất nhiều đồ, không ai dám khuyên, cũng không có người tiến lên khuyên.

Ngọc Hoằng đứng ở một bên nhìn, lạnh lùng, như gỗ.

Rất nhiều khi, hắn đều tự hỏi, mấy năm nay tính kế, sát hại, đáng giá không? Mấy năm nay, đã chiếm được gì?

Nương của hắn, cả ngày như kẻ điên, mà hắn, cũng cả ngày như kẻ điên, phụ thân của hắn, đối với hai người điên bọn họ, vĩnh viễn đều là xem như không có.

Xoay người, rời đi.

Ngôi nhà này. . . . . .

“Hoằng nhi. . . . . .”

Cẩm Vương phi khẽ gọi, đuổi theo Ngọc Hoằng, “Ngươi muốn đi đâu?”

Trước kia, Ngọc Hoằng luôn luôn sẽ nhìn nàng phát hỏa, sẽ không khuyên, nhưng mà tuyệt đối sẽ không rời đi.

Nhưng hôm nay. . . . . .

“Trời đất bao la, bốn biển là nhà, ra ngoài đi dạo, ngôi nhà này, ta cảm thấy, khiến cho ta hít thở không thông, mẫu phi, ngươi và ta, tha cho phụ thân, cũng buông tha cho mình đi!”

Rời đi, đi dứt khoát như vậy.

Lúc trước, cho dù nàng nháo thế nào, phát hoả thế nào, hắn chưa bao giờ sẽ nói rời đi.

“Hoằng nhi. . . . . .”

Ngọc Hoằng không quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại, đi rất dứt khoát.

“Hoằng nhi. . . . . .” Cẩm Vương phi đuổi theo, lại chỉ thấy Ngọc Hoằng nhanh chóng cưỡi ngựa chạy ra ngoài.

Đứng ở cửa rất lâu, cho đến khi Cẩm Thân vương trở lại, lúc lướt qua nàng, nhìn nàng một cái.

Cất bước chuẩn bị đi vào trong Vương phủ.

“Vương gia. . . . . .”

Cẩm Thân vương dừng bước, nhìn Cẩm vương phi.

“Vương gia, có phải ngươi hận sao ta không chết đi hay không?” Cẩm vương phi âm trầm hỏi.

Trượng phu chưa bao giờ thuộc về nàng, mà nhi tử thuộc về nàng, hôm nay cũng đi rồi.

“Trước kia, ta luôn ước gì ngươi chết đi, nhưng hôm nay, ta nghĩ, thôi, ngươi vẫn nên còn sống thì hơn!”

Cẩm Thân vương nói xong, đi vào trong Cẩm vương phủ.

Cẩm Vương phi đột nhiên gào thét, “Ngọc Cẩm, ngươi có từng thích ta hay không, cho dù là một chút xíu?”

Một chút xíu cũng tốt!

“Không có, một chút xíu cũng chưa từng có!”

Nằm mơ mấy chục năm, hôm nay tỉnh mộng, dường như tất cả đều buồn cười như vậy, lại thật đáng buồn như vậy.

“Ngọc Cẩm, nếu như lúc trước, ta để cho nữ nhân ngươi yêu mến vào cửa, ngươi có thể đối tốt với ta một chút hay không?”

“Sẽ, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời, cho dù ta không thương ngươi, ta cũng sẽ kính trọng ngươi cả đời, đáng tiếc. . . . . .” Cẩm Thân vương nói xong, lạnh lùng cười cười, cất bước đi tới thư phòng.

Hắn đã có tin tức của nàng, hắn nghĩ, hắn nên đi gặp nàng, gặp thử nữ tử xa cách mấy chục năm, trôi qua tốt không?

Mất đi nhi tử, sợ là nàng vô cùng không tốt đi. . . . . .

Cẩm Vương phi nở nụ cười, cãi nhiều năm như vậy, nàng lại có thể cái gì cũng không lấy được, còn mất đi nhi tử duy nhất.

Thôi, thôi.

Không giành nữa, không tranh nữa.

Giành cũng không giành được, tranh cũng không tranh được, không bằng hương đèn cổ Phật, giải quyết xong những năm cuối đời, vì sai lầm đã từng phạm phải, sám hối.

Sám hối chính mình, không nên yêu một người nam nhân như vậy, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý vì hắn như vậy. . . . . .

Đồng thành.

Mùng tám tháng giêng.

Tùy Duyên tính toán sau mười lăm tháng giêng sẽ khai trương, để cho mọi người chơi đùa sảng khoái.

Ngược lại Tri Phủ Đại Nhân của Đồng thành tới nhà, rất là nhiệt tình với Tùy Duyên, ngụ ý mượn cớ là có một cửa tiệm, mười gian mặt tiền, hi vọng Tùy Duyên sẽ mướn mở tửu lâu, có Tri Phủ hắn làm hậu thuẫn, tự nhiên không ai dám tới quấy rối.

“Đại nhân, tại sao là ta?”

Tri Phủ Đại Nhân cười, “Tùy cô nương, trên ngươi có Trưởng Công chúa, còn có Thẩm công tử, hơn nữa, tài nấu nướng của ngươi giỏi, Bổn quan tin tưởng, Tùy cô nương nhất định có thể mang đến sức sống mới cho Đồng thành, khiến Đồng thành càng trở nên phồn vinh thịnh vượng!”

“Sẽ không có côn đồ lưu manh tới quấy rối?”

“Bổn quan bảo đảm, tuyệt sẽ không có!”

Tùy Duyên trầm tư một lát, “Vậy cũng tốt, cho ta mướn đi!”

Tri Phủ Đại Nhân lắc đầu một cái, “Tùy cô nương, mười gian cửa tiệm này đã bị Thẩm công tử mua, nói là tặng cho cô nương, xem như là đền đáp ân cứu mạng trước kia của cô nương với hắn! Nhưng mà khế đất, là viết tên của cô nương, cái này, là bảng hiệu của cô nương và người nhà, về sau cô nương chân chân chính chính là người Đồng thành!”

Tùy Duyên nhận lấy, rủ mắt xuống nhìn.

Vừa bắt đầu, nàng và Bất Hối là người Phục Hi thành, mà nay, lại biến thành người Đồng thành.

Nở nụ cười. D đ lê quý đôn

Nhưng mà Thẩm Ý, thật ra thì, nàng đã nói qua, không cần hắn đền đáp.

Có lẽ, hắn đang muốn nói cho nàng biết điều gì?

Có phải là Hạo Nhiên, sẽ không trở về nữa hay không, hắn mới mua mười gian cửa tiệm này, ổn định các nàng. . . . . .

Nghĩ tới khả năng này, cả người Tùy Duyên đều không tốt.

Có hơi không tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc này.

Nàng không yêu ai, chỉ thích qua một người, nhưng nàng còn chưa kịp tỏ tình, còn chưa kịp nói cho hắn biết, nàng đã động lòng.

Tái đại nương thấy tinh thần Tùy Duyên không tốt, tiến lên an ủi, “A Duyên, bây giờ, ngươi là người tâm phúc của chúng ta, cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải kiên trì, biết không?”

Tùy Duyên gật đầu, “Ân!”

Có mười gian cửa tiệm này, tự nhiên Tùy Duyên nhanh chân đến xem, liền dẫn Quý Khôi, Quý thị đi xem.

Mười gian cửa tiệm, có lầu hai, đi vào là viện tử, bên cạnh viện tử đều là phòng, lầu trên lầu dưới, đi tiếp có giếng nước, phòng bếp, một hàng lớn lỗ bếp, cũng chia thành từng gian từng gian, lại đi vào là viện tử cho người ở, vẫn có gác xếp như cũ, ở phía sau là sân, bên cạnh có mấy gian phòng, nghĩ chắc là nơi chứa đồ, một hành lang xuyên qua từ bên cạnh, khách nhân ra vào, đều phải đi qua hành lang đó, lại tách rời khỏi phòng bếp.

“Muội tử, nơi này thật là lớn!” Quý thị nói xong, đông sờ sờ, tây sờ sờ.

Đối với chỗ này, Quý thị lại rất thích.

So với ở Phục Hi thành, lớn hơn.

Mấy đứa bé, sớm đỡ Tái đại nương vào bên trong, đi xem xung quanh.

“Ừ, nếu như, Tùy ký khai trương một lần nữa, chúng ta liền chuyển qua bên này, tránh cho dậy sớm mò mẫm chạy tới, lại trở về!”

“Muội tử, chúng ta nghe lời ngươi, phòng cũ bên kia cũng đừng bán, thỉnh thoảng có khách nhân tới, chúng ta còn có thể qua bên đó tiếp đãi!” Quý thị nói xong, lại cười, các nàng đều đã xa xứ, còn có khách nhân từ đâu tới.

Tùy Duyên cười cười, “Tốt lắm, thu dọn phòng, quét sạch sẽ, mua đồ, đầu tiên chúng ta nhìn thử xem, có người tới dùng cơm hay không, nếu như làm ăn khá, chúng ta lại mời thêm người về!”

“Muội tử, ngươi tính toán làm gì?”

“Hải sản đi!”

“Vậy có còn bán bánh bao bánh màn thầu, bánh gạo nếp, phá lấu bò không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.