Đầu nàng thật sự bị mỡ heo lấp rồi, nhi tử chỉ là tạm thời mất tích, cũng không phải là nhận được thi thể thật sự chết rồi, nàng cả ngày vì bệnh mà tiều tụy không dậy nổi tinh thần như vậy cho ai xem?
Nếu như không phải là Tùy Duyên thông cảm, thương tiếc nàng, ném nàng ở trên đường cái, hoặc là không quan tâm nàng, để mình nàng ở nơi này tự buồn bã hối tiếc, tự sinh tự diệt.
Cũng là bởi vì, tâm tính Tùy Duyên thiện lương, đối xử tốt với nàng, nên nàng liền bắt đầu chà đạp.
“Đại nương. . . . . .”
Tùy Duyên thật sự không nghĩ Tái đại nương sẽ khóc, làm sao đang tốt đẹp lại khóc vậy?
“A Duyên, ta sẽ khỏe mạnh, nhất định sẽ khỏe mạnh, chờ Hạo Nhiên trở lại, A Duyên, ngươi phải tin tưởng ta!”
Tùy Duyên gật đầu, “Đại nương, ta tin tưởng ngươi!”
Quý thị và Quý Khôi nghe tiếng chạy tới, thấy Tái đại nương và Tùy Duyên đang ôm nhau, nói ra những lời xuất phát từ nội tâm, cũng đỏ hốc mắt.
Quý thị kéo Quý Khôi đi ra ngoài, mấy đứa bé lập tức hỏi, “Quý di, nãi nãi làm sao vậy?”
“Đúng vậy, nương, Tái nãi nãi làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chính là nghĩ thông rồi, chúng ta đi làm việc đi, làm thức ăn sớm một chút, hôm nay là một ngày tốt, không, về sau cũng đều tốt!” Quý thị nói xong, nở nụ cười.
Hôm nay Tái đại nương nghĩ thông suốt, tất cả đều sẽ khá hơn.
Tái đại nương nghĩ thông suốt, nhưng cũng sắp qua năm mới.
Tùy Duyên mang theo mấy đứa bé đi chợ mua đồ ăn vặt, mua đồ ăn vặt trong lễ mừng năm mới, đồ vật cần thiết trong nhà, mua sắm đồ tết.
Mấy đứa bé dụ dỗ Tái đại nương vui vẻ, lại dẫn Tái đại nương đi ra ngoài đi dạo phố, nhưng cũng là đi nhìn xem có thể thấy bóng dáng của Hạo Nhiên hay không.
Đêm ba mươi. Diễn đàn “l.ê q.uy&s đ[ô/n”
Quý Khôi đốt pháo, Tùy Duyên cho năm tỷ muội Chiêu Đệ, cũng cho mấy người Đông Ân tiền mừng tuổi, ngay cả Bất Hối cũng có.
Tái đại nương cũng cười tủm tỉm lớn lớn nhỏ nhỏ đều được cho tiền mừng tuổi.
Tùy Duyên là cho một người năm lượng bạc, Tái đại nương cho ba lượng.
“Trời ạ, muội tử, làm sao lại cho nhiều như vậy, ta nói cũng phải cho mấy chục người, để cho bọn họ đi ra ngoài mua ít đồ ăn vặt, vui vui vẻ vẻ là tốt rồi!” Quý thị nói.
Thật ra thì cũng không cần mua đồ ăn vặt, trong nhà ăn no mặc ấm, mấy đứa bé cũng khéo léo hiểu chuyện.
Những ngày này tốt hơn trước kia.
Trước kia, chuyện ăn đủ no, mặc đủ ấm, không cần suy nghĩ cũng muốn.
“Vậy thì không được, từ khi mấy đứa bé đến Tùy ký liền lo trong lo ngoài, luôn chịu khó làm việc, tiền mừng tuổi nhất định phải cho, đại tỷ, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không thể muốn cất giữ cho các nàng, để cho các nàng tự mình giữ, tương lai muốn mua cái gì, cũng dễ dàng!”
Tùy Duyên nói như vậy, Quý thị nào còn ý kiến.
Nhưng mà nghĩ đến một nhà mình, mấy đứa bé, nhận được tiền mừng tuổi từ chỗ Tùy Duyên cho đến Tái đại nương, cộng lại liền có 40 lượng, Quý thị cảm thấy rất thẹn với Tùy Duyên.
Cả gia đình họ ở chỗ của Tùy Duyên, ăn không ở không, thắt lưng của Quý Khôi cũng khỏe lại, bây giờ đã có thể khiêng chút vật nặng, bao nhiêu ân huệ, làm sao còn có thể nhận tiền được.
Lễ mừng năm mới, là phải đón giao thừa.
Cả nhà, ăn hạt dưa đậu phộng, vây quanh đống lửa, nói chuyện phiếm.
Cửa, truyền đến tiếng đập cửa đông đông đông.
Tùy Duyên đứng lên đầu tiên, “Ta đi mở!”
Nàng thật sự hi vọng, là Hạo Nhiên tìm tới.
Nam tử đó, tốt như vậy.
Nhiệt tình, như ánh mặt trời, sáng sủa, trong lòng lại tốt.
Biết ăn nói, đối xử hòa nhã với mọi người.
Làm sao có thể. . . . . .
Tùy Duyên cho là mình không nhớ Hạo Nhiên, nhưng giờ khắc này, Tùy Duyên mới phát hiện, nàng rất nhớ rất nhớ.
Tết năm ngoái, Hạo Nhiên tặng cho nàng vải vóc, hiện giờ, nàng cũng chuẩn bị một bộ xiêm áo, nhưng Hạo Nhiên. . . . . .
Mở cửa, là tiểu hài tử cách vách, đến tìm Bất Hối các nàng chơi, thuận tiện ăn chút đồ ăn vặt.
“Tùy di. . . . . .”
Tùy Duyên cố nén mất mác xuống, cười, “Mau vào đi, Bất Hối đang sưởi ấm, nhanh đi ăn hạt dưa đi!”
“Cảm ơn Tùy di!”
Cuộc sống trong nhà cũng không phải quá tốt, làm gì có dư thừa bạc để mua đồ ăn vặt, ngược lại nhà Tùy Duyên, cửa tiệm của mình bận rộn bán bánh bao và bánh màn thầu, buôn bán cũng rất được, cộng thêm Tùy Duyên còn có chút của cải, bạc của Tái đại nương cũng để cho nàng giữ, Tùy Duyên càng sẽ không uất ức người nhà những thứ này.
Cho dù là Đại Hoàng, cũng ăn tốt hơn chó người nhà bình thường.
Nhưng mà, cuộc sống tốt như vậy, lại thiếu đi một người ấm lòng như vậy. . . . . .
Tùy Duyên nhìn ngoài cửa lớn tối đen, hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại.
Trở lại phòng, cùng nhau đón giao thừa.
Cuối cùng Hạo Nhiên vẫn không kịp trở về vào lúc lễ mừng năm mới, ngoài miệng mọi người không nói, trong lòng ít nhiều cũng mất mác, nhất là Tái đại nương, mặc dù nói, phải kiên cường, nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh, vẫn nhịn không được chảy nước mắt ngang dọc.
Mùng một đầu năm, cũng không phải đi thăm thân thích gì, cả gia đình ở nhà làm sủi cảo.
Bánh chưng, làm bánh gạo nếp.
Dù là món ăn gì, chỉ cần nghĩ đến, cũng làm ra ngoài, trong lúc bận rộn, Tùy Duyên vẫn không nhịn được nhớ tới, Hạo Nhiên ca cười lên lộ ra hàm răng trắng.
Mãi cho đến mùng năm, Tùy ký còn chưa mở cửa, trong nhà lại có một người khách đến.
“Thẩm công tử. . . . . .”
Thẩm Ý cũng chỉ ôm thái độ muốn thử xem sao, tới xem thử A Duyên trong miệng Tần Uyển Du có phải Tùy Duyên hay không, Tái đại nương có phải mẫu thân Hạo Nhiên hay không.
Trong nháy mắt khi Bất Hối mở cửa, Thẩm Ý mừng rỡ khẽ gọi, “Nha đầu Bất Hối!”
“Thẩm thúc thúc?” Bất Hối khẽ gọi.
Thẩm Ý có hơi kích động, khom lưng liền ôm lấy Bất Hối, “Nha đầu, cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi, cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi!”
Nếu như không phải là Hoàng hậu tứ hôn hắn và Tần Uyển Du, nếu như không phải là Tần Uyển Du nói nhiều, cũng sẽ không nói đến mọi chuyện trước đây, càng sẽ không năn nỉ hắn đi đưa thiệp mời.
Thật may là, thật may là hắn tới.
“Thẩm thúc thúc?” Bất Hối khẽ gọi.
“Nương ngươi đâu rồi, Tái đại nương đâu?”
“Nương ta ở trong phòng, nãi nãi ta cũng ở trong!”
Thẩm Ý nghe vậy, liền buông Bất Hối ra, chạy vào phòng, vừa thấy Tái đại nương, liền không nhịn được đỏ hốc mắt.
“Đại nương, ta tới muộn. . . . . .”
Tái đại nương nhìn Thẩm Ý, hốc mắt cũng đỏ lên, “Thẩm Ý. . . . . .”
Tới sớm, và trễ, có quan hệ gì.
Khó tìm được, chính là toàn bộ tấm lòng thành này.
“Đại nương, tin tưởng ta, Hạo Nhiên vẫn sống rất tốt, nhưng mà, tạm thời không có cách nào gặp mặt các ngươi!”
Tái đại nương nghe vậy, khóc.
Lời nói của Thẩm Ý, nàng tin.
Tùy Duyên đưa trà lên cho Thẩm Ý, Thẩm Ý cười cười với Tùy Duyên, Tái đại nương nói mình mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lát, Tùy Duyên liền bồi Thẩm Ý ngồi.
“Ta luôn luôn tìm các ngươi!”
Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, rất nhiều khi, thật ra thì nàng nói cũng không nhiều, nhất là đối với người không quá quen thuộc.
“Cảm ơn!” Eri d đ lê# quý# đôn#
Thẩm Ý trầm mặt, “Ta cho là, có lẽ các ngươi sẽ tới tìm ta!”
Tùy Duyên không nói.
Lúc ấy, lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đi tìm Thẩm Ý.
“Tùy cô nương. . . . . .”
“Ân!”
“Ngươi sẽ vẫn chờ đợi sao?”
Tùy Duyên nhìn Thẩm Ý, cúi thấp đầu xuống, “Sẽ. . . . . .”
“Tùy cô nương, nếu như có một ngày, ngươi phát hiện, hắn lừa ngươi ngươi có thể tha thứ cho hắn?”
Tùy Duyên nhìn Thẩm Ý, “Gạt ta chuyện gì, vì sao hắn lại gạt ta, có từng tổn thương ta, nếu như không có tổn thương ta, những lời nói dối thiện ý, vì sao không thể tha thứ?”
Cũng chưa từng lừa gạt tài lừa gạt tình, lại chưa từng tổn thương tính mạng của nàng, tại sao không tha thứ được?
Ngược lại Thẩm Ý không ngờ, Tùy Duyên sẽ nói như vậy.
“Hắn sẽ trở về!”
Tùy Duyên nghe vậy, chỉ nở nụ cười, “Uh, Thẩm công tử, nếu như, ngươi nhìn thấy hắn, xin nói với hắn, chúng ta ở chỗ này chờ hắn, cho dù hắn biến thành bộ dạng gì, bình an trở về là tốt rồi!”
“Được, ta gặp được hắn, nhất định nói!”
Tùy Duyên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nghẹn ngào khó chịu, rất khó chịu.
Nàng vẫn cho rằng, cả đời này, sẽ không khó chịu vì người nào, nhưng giờ khắc này, nàng cực kỳ khó chịu.
“Đúng rồi, đây là thiệp mời cho ngươi!”
Tùy Duyên nhận lấy, mở ra xem, nở nụ cười, “Ngươi và Uyển Du. . . . . .”
Trái lại rất xứng.
“Hoàng hậu tứ hôn, trùng hợp tuổi tác tương xứng, gia mẫu liền đồng ý!”
“Uyển Du vô cùng tốt, thiện lương, hào phóng, trên người rất nhiều đại gia tiểu thư không có được, nàng đều có, nếu như Thẩm công tử giữ lại nàng thật tốt, chắc chắn phát hiện vẻ đẹp của nàng!”
Thẩm Ý gật đầu.
Làm sao có thể không tốt chứ, nhất định chính là một phúc tinh, người hắn tìm khắp nơi không thấy, nàng nói mấy câu, hắn liền tìm được.
Hơn nữa, gặp nhiều cô nương mắc cỡ ngại ngùng, đột nhiên nhìn thấy một người tự nhiên thoải mái, hoạt bát vui vẻ, làm sao lại không động lòng.
Hạo Nhiên vẫn không thể nào tới Đồng thành vào dịp lễ mừng năm mới, trên đường gặp phải chút chuyện, cứu hai người.
Mang theo hai người bệnh tật, đi cũng thật sự rất chậm.
Hạo Nhiên nghĩ, hắn nhất định đã quên chuyện gì, ví dụ như người thân, ví dụ như người yêu.
Hắn có thể nhớ tới, đơn giản đều là vàng bạc châu báu, thế lực khắp nơi.
Mà hắn quên, nhất định là chuyện hắn quan tâm nhất.
Kinh thành.
Vương phủ.
Ngọc Cẩm bị chọc tức, thật sự bị chọc tức.
“Tiện nhân, tiện nhân, lần này, ta nhất định phải hưu nàng!”
“Vương gia. . . . . .”
“Vào cung!”
Hoàng cung.
Hoàng thái hậu tuổi cũng rất lớn rồi, vốn hẳn nên dưỡng thọ, nhưng bởi vì Ngọc Cẩm đến, Hoàng thái hậu không thể không ra mặt.
“Chuyện gì, cầu kiến ai gia gấp như vậy?”
“Mẫu hậu, hôm nay ta tới, chính là hỏi người một câu, người là muốn nhi tử, hay là tức phụ (con dâu), hay hoặc là, chất nữ của người?”
Trước kia Hoàng thái hậu cũng là nhân vật lợi hại, nếu không, sẽ không nuôi được hai nhi tử, ba nữ nhi, một người trong đó còn là Hoàng đế.
“Hồ đồ!”
“Hồ đồ, mẫu hậu, đến giờ này khắc này, ngươi vẫn cảm thấy, ta là đang hồ đồ sao?” Ngọc Cẩm lạnh giọng hỏi.
Đột nhiên bi thương nở nụ cười, “Mấy năm nay, cũng bởi vì một câu nói của mẫu hậu, vì sao nữ tử có thể ở bên cạnh ta, liền không thể là người ta yêu sâu đậm, vì năng lực ta yếu, vì mạng của ta, Hoa nhi liền mang theo Hạo Nhiên rời đi, đi thật xa, cũng không có trở lại nữa, ta nghĩ, ta dâng hiến cả đời, có thể có người nào cảm động hay không, cho ta chút hồi báo, ta không muốn nhiều, chỉ cầu người ta yêu, có thể an khang, người ta thương yêu, có thể bình an, nhưng người xem, chín năm trước hãm hại, năm ngoái chém giết, Hạo Nhiên cũng là tôn tử của người, tại sao người thương yêu nhiều người như vậy, lại không thể thương tiếc hắn một phần? Đều nói mẫu bằng tử quý, tại sao người lại không thể thương tiếc Hoa nhi một phần?”
Hoàng thái hậu bị chất vấn mà nổi lửa giận.
“Ta vì ai?”
Ngọc Cẩm cười, “Cho dù mẫu hậu là vì người nào, nhưng tuyệt đối sẽ không là vì ta, tức phụ giả tạo, lòng dạ độc ác như thế, Ngọc Cẩm ta không dám muốn, nếu như mẫu hậu không đồng ý cho ta hưu thê, vậy ta liền đi xin Hoàng thượng, thu hồi vương vị của ta, giáng làm thứ dân, ta muốn đi tìm Hạo Nhiên, tiếp đó đi tìm Hoa nhi!”
“Ngươi dám. . . . . .”
Hoàng thái hậu nổi giận gầm lên một tiếng, tức đến ngất đi.
Nếu như trước kia, Ngọc Cẩm chắc chắn đau lòng, nhưng bây giờ, tiếc nuối của hắn, ai có thể hiểu?
Hài tử của hắn, nhi tử của hắn. . . . . .
Không có. Erica
Không có. Diễn đàn .L'ê. .Q'u'ý. .Đ'ô'n.
Đến thi thể cũng không có tìm được.
Hoảng hoảng hốt hốt đi ra ngoài, lại không biết mình va phải thái tử.
“Hoàng thúc. . . . . .”
Ngọc Cẩm không nói, vẫn đi về phía trước.
Thái tử vội đuổi theo, “Hoàng thúc, nếu như ngài giúp ta, ngày nào đó, ta nhất định hoàn thành tâm nguyện của Hoàng thúc!”