Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 65: Chương 65: Phần 4.




“Các ngươi muốn đi đâu?” Tần Uyển Du hỏi.

“Không biết, chúng ta gặp phải hạn hán, sinh sống không nổi, muốn tìm một nơi không khô hạn, sinh sống!”

Tần Uyển Du cười, “Ngươi từng nghe qua Đồng thành chưa?”

“Không có!” Tùy Duyên nói thật.

Tái đại nương lại khẽ nheo mắt lại.

Đồng thành?

Thiên hạ đệ nhất trang.

Địa bàn của Tần Dụ.

Nghĩ đến Tần Dụ, Tái đại nương khẽ thở dài, ban đầu, nàng và Tần Dụ cũng đã gặp qua.

“Ta là người Đồng thành, Đồng thành non xanh nước biếc, trong vòng ngàn dặm có rất nhiều đồng ruộng phì nhiêu, ngươi có thể đi Đồng thành!”

“Tại sao ngươi ở chỗ này?”

“Ta và phụ thân ta bị người đuổi giết, dọc đường chạy trốn tới nơi này!”

Đồng thành. . . . . .

Tùy Duyên trầm tư, “Nhưng mà, chúng ta không tìm được đường đi Đồng thành!”

“Ta biết rõ, ta có thể dẫn các ngươi đi, nhưng mà, chúng ta không thể đi đường lớn, chỉ có thể đi đường núi, các ngươi có dám hay không?”

Tùy Duyên nhìn Tần Uyển Du, một hồi lâu mới cực kỳ nghiêm túc nói, “Cô nương, nếu như muốn chúng ta bảo vệ ngươi, ta hi vọng, ngươi có thể nói thật!”

Tần Uyển Du cười, “Được, ta thích nói chuyện với người thông minh, ta tên là Tần Uyển Du, là đại tiểu thư của thiên hạ đệ nhất trang Đồng thành, lần này vốn là đi đến ngoại tổ gia tổ phụ (nhà ông ngoại), ở trên đường lại gặp phải ám sát, lão đầu kia, không phải là phụ thân của ta, mà là phụ thân ta phái tới giúp ta, bởi vì ta, bị thương!” “Cho nên?”

“Ngươi có thể bảo người của ngươi, giúp ta cõng hắn hay không?”

Tùy Duyên trầm tư, “Có thể!”

Đại tiểu thư của thiên hạ đệ nhất trang, như vậy mặt mũi, nhất định phải cho.

Tần Uyển Du cười, lấy ra một tấm bản đồ, trải ở trước mặt Tùy Duyên, một ngón tay chỉ, “Có lẽ là vị trí hiện tại của chúng ta, chỉ cần leo lên ngọn núi lớn này, đi khoảng ba ngày, là có thể tới Đồng thành!”

Tùy Duyên cũng sẽ không ngốc nghếch hỏi, tại sao không đi đường lớn.

Giờ phút này trên đường lớn, sợ là có rất nhiều người mai phục, chờ lấy tính mạng của nàng.

Tần Uyển Du thấy Tùy Duyên không nói, “Ngươi hãy yên tâm đi, ta sẽ không để cho dã thú làm thương tổn các ngươi!” “Tốt!”

Không phải là vào núi thôi sao, liều mạng là được.

Hơn nữa, đi đường lớn đến Đồng thành, hoàn toàn không như trèo núi đi Đồng thành, giấu kín hành tung.

Cho dù những người ở trấn Thanh Bình có đuổi theo, cũng tuyệt đối không ngờ họ vượt núi băng đèo đi Đồng thành.

“Vậy chúng ta đi!”

Vượng Tài cõng người của Tần Uyển Du, leo núi đi vào trong. Leo núi, liền mất hai ngày một đêm, cũng may dọc theo đường đi, Tùy Duyên còn hái được mấy thứ dược liệu quý hiếm, Tần Uyển Du cũng rửa sạch mặt, lộ ra gương mặt quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô song.

“Ha ha, này, có phải cảm thấy ta rất xinh đẹp hay không?”

Tùy Duyên bật cười, cười không nói.

Ngược lại Bất Hối thích Tần Uyển Du, “Tần tỷ tỷ thật là đẹp!”

Tần Uyển Du cười sờ sờ mặt của Bất Hối, “Tiểu nha đầu thật biết nói chuyện, về sau tới đệ nhất trang tìm tỷ tỷ chơi!”

“Được!”

Tần Uyển Du là cô nương rất quái dị, nàng dám cười to, không hề có một chút duyên dáng của thiên kim tiểu thư cổ đại, ngược lại có sự hào phóng của nữ nhi giang hồ.

“A Duyên!”

“Ân!”

“Một mình ngươi chuyển nhà, tướng công của ngươi đâu?”

Tùy Duyên nghe vậy, trước nhìn Tái đại nương, rồi mới nhìn Tần Uyển Du, “Hắn đi xa còn chưa có trở về, trong nhà gặp hạn hán, ta chỉ có thể đưa bà mẫu rời đi!”

Tần Uyển Du nhìn Tùy Duyên, “A Duyên, ta cảm thấy ngươi đang nói dối!”

“Nói thế nào?”

“Không biết, nhưng cứ xem như là ngươi đang nói thật đi, A Duyên, tướng công của ngươi tên gì, chờ ta trở về, ta bảophụ thân phái người hỏi thăm giúp ngươi!”

“Không cần, hắn. . . . . .” Tùy Duyên tiêu điều lạnh lẽo cười một tiếng.

Cắn cắn môi, “Tình cảm giữa hắn và ta, cũng không tốt!”

“À, nhưng mà ta thấy ngươi đối với bà mẫu của ngươi rất tốt!”

“Bà mẫu của ta xem ta như thân khuê nữ, ta tự nhiên muốn đối xử tốt với nàng, đây là hai chuyện khác nhau!” “Được rồi, ta thì không thể rộng lượng được như ngươi, nhưng mà không sao, A Duyên xinh đẹp như vậy, về sau ta giới thiệu cho ngươi một võ lâm đại hiệp, cho tướng công không lương tâm của ngươi tức chết vậy!”

Tùy Duyên cười, không nói.

Nếu như, về sau có thể tin Tần Uyển Du, nàng liền nhờ nàng tìm kiếm Hạo Nhiên.

Nhưng mà, bây giờ nàng không tin Tần Uyển Du .

Tần Uyển Du nói ba ngày, nhưng mà, đoàn người Tùy Duyên, đi ước chừng năm ngày, dọc theo đường đi cũng may có nông gia trống không có người ở, cho ít bạc, ở nhờ một đêm, còn có thể có cơm ăn, nước nóng tắm.

Đêm trước khi sắp đến Đồng thành, ở trong nông gia, mưa to rơi xuống.

Nhìn mưa to lâu ngày không gặp, Tùy Duyên dựa vào trên vách tường cười nhạt một tiếng.

Ngắn ngủi nửa tháng, trên đường đi không hề dễ dàng, nâng đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ cùng nhau, làm sự lạnh nhạt của Tùy Duyên hao mòn đến mức gần như không còn.

Giống như thay da đổi thịt, rực rỡ hẳn lên.

Hít một hơi thật sâu, ngửi mùi ẩm ướt ngột ngạt.

Hạo Nhiên, ngươi vẫn tốt chứ?

Nếu như ngươi trở lại Phục Hi thành, không tìm được chúng ta, xin không cần gấp gáp, nhất định phải ở Phục Hi thành chờ chúng ta trở lại tìm ngươi.

Nhất định. . . . . . erica

Cách đó rất xa. d đ lê6 quys1 dôn96

Người hôn mê bất tỉnh, cuối cùng tỉnh lại.

Người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, đại não trống rỗng.

Cố gắng nhớ, cố gắng nhớ.

Hắn là ai?

Đan Phượng cầm rổ đi vào nhà, nhìn nam tử tuấn mỹ như tiên giáng trần đã tỉnh lại, cười đến híp cả mắt, “Công tử, ngươi đã tỉnh!”

Hạo Nhiên nhìn nữ tử trước mặt, “Ngươi là ai?”

“Ta là Đan Phượng, là phụ thân ta cứu ngươi, mấy ngày nay, đều là ta chăm sóc ngươi!”

“Cảm ơn!”

“Công tử, không cần phải khách khí, ta sẽ đi nói cho phụ thân ta biết, ngươi đã tỉnh, à, đúng rồi, đây là hoa dại ta mới vừa hái, tặng cho ngươi!”

Hạo Nhiên sờ sờ trên người, “Vòng bạc của ta đâu?”

Hạo Nhiên lập tức nhức đầu, chuyện gì cũng quên, làm sao nhớ trên người mình còn có một chiếc vòng bạc?

“Vòng bạc sao, ta cất giữ cho ngươi, một hồi lấy ra trả ngươi, công tử, vòng bạc kia của ngươi thật là đẹp, là muốn tặng cho người nào sao?”

Tặng cho người nào?

Hạo Nhiên cố gắng nghĩ, “Hình như là tặng cho nương ta!”

Trong lòng Đan Phượng hăng hái, lặng lẽ mừng rỡ.

Thì ra không phải đưa cho người yêu.

“A, ta đi lấy!”

Sau khi Đan Phượng rời đi, Hạo Nhiên dựa vào trên giường.

Không đúng, vòng bạc kia không phải tặng cho nương, nhưng mà, là tặng cho người nào?

Tặng cho người nào?

“Ưmh. . . . . .”

Đầu thật là đau.

Cũng không nhớ ra được.

Là ai, cuối cùng là tặng cho người nào?

Nương?

Vậy rốt cuộc hắn là ai?

Đồng thành.

Như Tần Uyển Du từng nói, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, đồng ruộng phì nhiêu, đất đai phì nhiêu.

100 hộ một thôn, 1000 hộ một hương, rất nhiều thứ, đều được hoạch định.

“Các ngươi định đi đâu?” Tần Uyển Du hỏi Tùy Duyên.

Tùy Duyên nghĩ nghĩ, “Chúng ta tính toán trước ổn định lại, sau đó mướn một cửa tiệm, làm chút buôn bán!”

“Vậy cũng được, vừa vặn ta có một viện tử, trống không, các ngươi có muốn vào ở hay không?”

“Không cần, chúng ta ở khách điếm là tốt rồi!”

Tần Uyển Du cười, “Vậy cũng tốt, các ngươi đi khách điếm đi, ta về nhà trước, mấy ngày nữa trở lại thăm các ngươi!”

“Gặp lại!”

“Sau này còn gặp lại!” Tần Uyển Du nói xong, tách ra về nhà.

Tùy Duyên mang theo mọi người tìm một tửu lâu coi như sạch sẽ, cũng không xa hoa ở lại.

Muốn tiểu viện tử đơn giản, trong viện có bốn gian phòng.

Quan trọng nhất cửa viện phải có khóa, liền có cảm giác ngăn cách với nhân thế, trong sân, còn có một nhà xí.

Sau khi ăn cơm, tắm rửa.

Tái đại nương mới cùng Tùy Duyên nói đến tính toán cho tương lai.

“A Duyên, ngươi định làm gì?”

“Đại nương, chúng ta trước ổn định lại, rồi để cho người đi thăm dò tin tức của Hạo Nhiên ca!”

Tái đại nương gật đầu, “Cũng tốt, mấy ngày nay, ta nằm mơ thấy Hạo Nhiên, hắn luôn cười với ta, bảo ta an tâm đi theo ngươi!”

Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng chua xót, nắm tay Tái đại nương, “Đại nương, Hạo Nhiên ca nhất định sẽ bình an trở về!”

“Ừ, nhất định sẽ!”

“Chúng ta cùng nhau chờ hắn!”

“A Duyên!”

“Ân!”

“Nếu như Hạo Nhiên trở lại, còn giữ lời sao?”

Tùy Duyên không hiểu, “Cái gì?”

“Ngươi giả bộ hồ đồ, biết rõ ta đang nói chuyện gì, tâm tư của Hạo Nhiên với ngươi, hắn không nói, ngươi thật sự một chút xíu cũng không cảm thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.