Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 66: Chương 66: Sinh tồn khó khăn, tính toán kiếm tiền Phần 1.




Tùy Duyên nhìn Tái đại nương, một hồi lâu mới lên tiếng, “Đại nương, nếu như Hạo Nhiên ca trở lại, hắn nói đến, liền giữ lời, nếu như Hạo Nhiên ca trở lại, không nói, đại nương cũng không cần ép hắn, được không?”

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, trầm tư một lát, mới thở dài nói, “Được, nghe lời ngươi!”

Từ Phục Hi thành đi tới Đồng thành, đi lâu như vậy, chưa được ăn một bữa, ngủ một giấc thật ngon, hàng đêm tỉnh dậy từ trong mơ, nằm mơ đều thấy Hạo Nhiên.

Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý, ban đêm Tái đại nương ngủ rất sâu.

“Nương. . . . . .”

Tùy Duyên nhìn Bất Hối gầy, đen hơn trước rất nhiều, xoa xoa đầu Bất Hối, “Mệt không?”

Bất Hối lắc đầu.

Nàng thích cùng mẫu thân, đối mặt với khó khăn, trải qua vui vẻ, đối mặt với hỉ nhạc sầu bi.

“Mau đi ngủ đi, chúng ta nghỉ ngơi 2 ngày, sẽ phải chuẩn bị chuyện ổn định lại nữa!”

“Nương, chúng ta vẫn mở tiệm cơm sao?”

Tùy Duyên trầm tư, “Trước mở tiệm cơm đi, chờ yên ổn, ta dự định đi mua chút đất đai ở nông thôn!”

Bất Hối kinh ngạc, “Nương, người tính toán đi làm nông dân sao?”

“Nông dân cũng không có gì không tốt, nhưng mà ta nghĩ, có lẽ, chúng ta nên làm địa chủ!”

Bất Hối cười.

Địa chủ, cảm thấy có vẻ rất lợi hại.

Tùy Duyên cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Hối, “Mau đi ngủ đi, chờ ổn định lại, ta làm món ăn ngon, cho con bồi bổ thân thể!”

Bất Hối còn nhỏ, còn là lúc đang lớn, dinh dưỡng không đầy đủ ảnh hưởng đến việc trổ mã thì không hay.

Bất Hối gật đầu, chạy vào phòng ngủ.

Một mình Tùy Duyên ngồi ở trong sân, nhìn bầu trời đêm.

Trên đường đi tới, nàng cũng mệt mỏi, cũng hồi hộp, bây giờ yên ổn lại, Tùy Duyên vẫn còn có chút mệt mỏi.

Quý thị ra khỏi phòng, ngồi ở bên cạnh Tùy Duyên, “Còn chưa ngủ?”

Tùy Duyên cười nhìn Quý thị, “Tại sao ngươi cũng chưa đi ngủ?”

“Ta thấy một mình ngươi ngồi ở trong sân, ra ngoài bồi ngươi!”

Trong lòng Tùy Duyên cảm thấy ấm áp, dựa vào trên bả vai Quý thị, “Đại tỷ, ngươi nói, ta nên làm thế nào, mới có thể bảo vệ mọi người thật tốt?”

Để người thân cận không bị tổn thương, sinh mạng không bị uy hiếp? “Trở nên cường đại đi, chỉ cần ngươi cường đại, người khác mới không dám tùy ý khi dễ ngươi, lại không dám tùy ý nhục nhã ngươi, thương tổn người nhà ngươi!”

Tùy Duyên nhìn Quý thị.

Hơi kinh ngạc, không ngờ Quý thị cũng có thể nói ra lời nói có triết lý như vậy.

“Đại tỷ, ta hiểu, sắc trời không còn sớm, ngươi mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, hai ngày sau bắt đầu tìm chỗ ổn định!”

Quý thị gật đầu, “Được, muội tử, đi ngủ sớm một chút, chúng ta còn trông cậy vào ngươi dẫn dắt chúng ta kiếm nhiều bạc nữa!”

“Được!”

Ngày hôm sau, Tùy Duyên cảm thấy rất rõ ràng, dường như thời tiết không còn nóng bức.

Trong lúc bất tri bất giác, thì đã đầu thu.

Một mùa hè, Hạo Nhiên ca đi một mùa hè.

Đồng thành là vùng duyên hải, nước đặc biệt rất dồi dào, nhưng hình như, dân bản xứ lại không hề biết nấu, nấu xong gì đó, mùi vị cũng không tốt.

Tùy Duyên nghĩ, nhập gia tuỳ tục, có lẽ có thể mở một quán hải sản.

Lẩu cua.

Tôm say rượu.

Tôm xào cay.

Cá nấu cải chua.

Cá sốt chua ngọt.

Cá kho.

Cua hấp.

Rất nhiều món nữa....

“Nương, người cười cái gì vậy?” Bất Hối hỏi.

Tùy Duyên cười, “Ta nhìn thấy cơ hội buôn bán kiếm tiền rồi!”

Bất Hối vui vẻ, “Nương, có thật không?”

Bất Hối cũng không nhịn được nghĩ, yên ổn lại, yên ổn lại, thì có nhà rồi.

“Uh, nhưng mà, ta còn phải đi xem xung quanh, đi dạo xung quanh!”

Ngày hôm sau, vào sáng sớm Tùy Duyên, liền cầm bạc, mang theo Đông Ân, Vượng Tài đi ra khỏi khách điếm.

Đi rất nhiều cửa tiệm, ngồi xuống.

“Khách quan, muốn ăn gì?”

“Mang lên những món đặc biệt của cửa tiệm các ngươi đi!”

“Được!”

Thức ăn được đưa lên, cũng không có quá nhiều hải sản.

Trên cơ bản đều là trên đất, thịt heo, thịt vịt, ít cá, ít tôm, ít cua.

“Tiểu nhị ca, tại sao không có hải sản vậy?”

Tiểu nhị không ngừng cười ha ha, gãi gãi đầu, “Khách quan, không dối gạt ngươi, cá tôm gì gì đó, mang theo một luồng mùi tanh không tốt, ăn không ngon!”

“A. . . . . .”

Tùy Duyên dẫn theo Đông Ân đi vài nơi, đều nhận được kết quả như vậy.

“Duyên di, có phải ngươi tính toán mua hải sản hay không?”

Tùy Duyên cười, “Đúng vậy, ngươi xem, có rất nhiều người không biết làm, trùng hợp ta biết, không bằng, chúng ta liền làm hải sản đi!”

Nhìn Đồng thành giàu có và đông đúc như vậy, chắc chắn có rất nhiều người có tiền.

Nhưng mà, muốn làm hải sản, tất nhiên phải có nguồn cung cấp.

Tùy Duyên nghĩ, trước tiên tìm cửa tiệm xong rồi lại nói.

Sau bữa cơm chiều.

“A Duyên, một ngày đi ra ngoài, có thu hoạch gì không?” Tái đại nương hỏi.

Tùy Duyên cười, “Thu hoạch rất nhiều, nhưng mà, trước tiên chúng ta phải tìm được một cửa tiệm, ổn định rồi lại nói!”

Tái đại nương gật đầu, “A Duyên à, mua một căn nhà cần không ít bạc, nếu như ngươi không đủ bạc, liền cầm số bạc kia của ta ra dùng, đồ đạc trong cửa tiệm, tốt nhất vẫn nên mua đi, của mình, ở cũng an tâm!”

“Đại nương, bạc trên người ta còn đủ dùng, chẳng qua nếu như muốn mua cửa tiệm, có thể thật sự phải dùng bạc của ngươi rồi!”

“Dùng đi, dùng đi, ta giữ lại cũng không còn tác dụng gì!”

Ăn mặc không lo, nàng vốn không dùng đến bạc.

“Đại nương, tính như vậy đi, nếu như không cần mua cửa tiệm, ta liền không cần, nếu như phải mua cửa tiệm, ta liền dùng bạc của ngươi!”

“Tốt!”

Chủ yếu vẫn là phải xem vị trí.

Diện tích cửa tiệm.

Mà Tùy Duyên nghĩ, nàng nên dùng tới quan hệ với Tần Uyển Du.

Ở Đồng thành, có quan hệ với đệ nhất trang, nàng làm chuyện buôn bán, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tùy Duyên chuẩn bị tìm cửa tiệm.

Nhưng đi một ngày trên đường cái, mỗi cửa tiệm đều đang buôn bán, làm ăn tốt, hoặc là không tốt, Tùy Duyên cứ thế không nhìn trúng nơi nào.

Cuối cùng vẫn quyết định đi tìm người mối lái họ Hành.

“Vị khách quan này, là muốn mua trạch viện sao, hay là mướn, hay là bán, hoặc là cho thuê?”

“Ta muốn mướn hoặc là mua mấy gian cửa tiệm trên đoạn đường phồn hoa, tốt nhất phía sau có viện tử, có thể ở khoảng mười mấy hai mươi người!”

Dù sao, bọn họ còn có một con chó nữa.

Đại Hoàng cũng cần một nơi ở, cho dù không thể chạy ra ngoài chơi, nhưng có một cái sân cho nó chơi thì tốt hơn. “Khách quan, nhìn ngươi là người ở nơi khác, có thể không biết quy củ của Đồng thành, cửa tiệm trên đoạn đường phồn hoa của Đồng thành, viện tử, cho dù là mua, hay là mướn, đều tương đối đắt tiền, hơn nữa còn phải mang theo hộ tịch trước đây tìm Thành chủ làm một hộ tịch ở Đồng thành, nếu không ngươi không thể mướn cửa tiệm hoặc là mua cửa tiệm!”

“Tại sao?”

“Bởi vì ở bên đó đều là gia đình phú quý, quy củ tương đối nhiều một chút!”

“Nếu như người từ bên ngoài đến, không cung cấp được hộ tịch trước đây thì nên làm như thế nào?”

“Hai biện pháp, hoặc là tìm quan hệ, cho bạc, hoặc là chấp nhận mở cửa tiệm ở khu vực nghèo khó thôi!”

Tùy Duyên nghĩ thầm, trước phải mua cửa tiệm hoặc là mướn cửa tiệm, tìm được Tần Uyển Du, nói nàng giúp một tay.

“Chưởng quỹ, ngươi có cửa tiệm ở bên đó sao?”

“Có ngược lại có, nhưng mà cho mướn, ngươi muốn mướn mà nói, rất không có khả năng, chỉ có thể mua!”

“Mấy cửa tiệm, có hậu viện không?”

“Ha ha, năm cửa tiệm, có hai hậu viện, ước chừng hơn mười vạn lượng bạc!”

Quả nhiên rất đắt.

Tùy Duyên đứng dậy, “Chưởng quỹ, ngươi giúp ta giữ lại, mấy ngày nữa ta lại tới đây!”

Người mối lái Hành chưởng quỹ kinh ngạc, Tùy Duyên đi lúc nào cũng không biết.

Tùy Duyên trở lại khách điếm.

“Đại nương. . . . . .”

“Ừm!”

“Có khả năng phải dùng đến bạc của ngươi rồi!”

Tái đại nương bật cười, “Dùng đi, dùng đi, dù sao, ta cũng không dùng được!”

Cũng không hỏi bao nhiêu bạc, cũng không hỏi cầm đi làm cái gì.

Tùy Duyên, Tái đại nương rất tin tưởng.

“Đại nương, đến lúc đó ta dùng tên của ngươi đi mua!”

Tái đại nương kinh ngạc nhìn Tùy Duyên, “Không cần, dùng ngươi, hoặc là Bất Hối mà mua, ta đã già, những thứ vàng bạc này, sinh không mang đến, chết không mang đi, ta giữ lại cũng không còn tác dụng gì!”

“Ừm!”

Tùy Duyên đáp lời, trong lòng vẫn quyết định dùng tên tuổi Tái đại nương mua.

Hôm sau.

Tùy Duyên liền đi đến đệ nhất trang, cầu kiến Tần Uyển Du.

Nhưng được báo cho biết Tần Uyển Du không có ở đó.

Tùy Duyên nhanh chóng rời đi, trở lại khách điếm.

Sau khi trầm tư một đêm, vẫn quyết định, trước tiên mua một trạch viện ở khu nghèo khó, trước ổn định lại.

Tùy Duyên lần nữa đi tìm người mối lái họ Hành.

“Chưởng quỹ, ngươi có trạch viện ở bên khu nghèo khó không, hai tiến vào, ba tiến vào đều không có việc gì, chủ yếu xe ngựa có thể đi vào, loại bên trong có giếng nước, có nhà xí...!”

“Có, không bằng ta dẫn cô nương đi xem một chút!”

“Được!”

Khu nghèo khó đúng là khu nghèo khó, loại người gì cũng có.

Người buôn bán nhỏ, đủ loại sắc thái hình dạng người, nhìn chiếc xe ngựa, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lái buôn Hành chưởng quỹ mang theo Tùy Duyên đi tới một viện tử.

Cửa viện tương đối lớn, đường cũng coi như rộng rãi, hai chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng lúc.

Vào trong viện, viện coi như sạch sẽ, có thể do rất lâu không có người ở, có một mùi nấm mốc.

Tùy Duyên nhìn qua mỗi gian phòng một lần, tương đối hài lòng.

“Chưởng quỹ, trạch viện này bao nhiêu bạc!”

“Một vạn lượng!”

Đông Ân hoảng sợ ngẩn ra.

Tùy Duyên bật cười, “Chưởng quỹ, viện tử này nếu đặt ở khu náo nhiệt, ngược lại trị giá một vạn lượng, nhưng đặt ở khu nghèo khó này, nhiều nhất sáu ngàn lượng!”

Mà sáu ngàn lượng, Tùy Duyên cảm thấy vẫn còn hơi cao.

Lái buôn Hành chưởng quỹ cười, “Cô nương, như vậy nói thật với ngươi, nếu như ngươi thật lòng muốn mua, sáu ngàn lượng liền sáu ngàn lượng, nhưng, nếu như ngươi thêm một ngàn lượng, ta có thể làm hộ tịch ở Đồng thành cho các ngươi!”

“Mấy người cũng không sao?”

“Tất nhiên, chỉ cần ngươi cho bạc, ta chắc chắn giúp ngươi làm xong chuyện, mấy người cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy, ấn dấu mà thôi!”

Lái buôn Hành chưởng quỹ nói thoải mái, tràn đầy tự tin, nghĩ chắc nhiều lần làm loại chuyện này rồi.

Tùy Duyên nghĩ nghĩ, “Được, chỉ cần chưởng quỹ có thể thực hiện được lời hứa, liền theo chưởng quỹ!”

Một vụ làm ăn này, ước chừng chưởng quỹ kiếm ba ngàn lượng bạc, tự nhiên sẽ tận tâm tận lực làm xong chuyện cho Tùy Duyên.

Tùy Duyên cầm bút viết tên tuổi mọi người cho lái buôn Hành chưởng quỹ, chưởng quỹ vui vui mừng mừng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.