Vào đông, gió lạnh thổi vù vù, bầu trời không một chút nắng, trên
đường người đi lại thưa thớt khiến không gian vô cùng hiu quạnh. Mà
chính lúc này, bên ngoài kinh thành xuất hiện một cỗ xe ngựa đang từ từ
đi vào.
Trong Tử Cấm Thành, ở Ngự Thư Phòng, Khang Hy ưu sầu nhìn đống tấu
chương trên bàn, lại nhìn đám người Khang Thân Vương, Sách Ngạch Đồ, Nạp Lan Minh Châu, Đa Long đang đứng phía dưới. Trải qua thời gian dài như
vậy, Tam phiên đã bình định xong, phía Đài Loan tuy còn chút rối loạn
nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Mắt thấy khắp nơi thái bình, nhân dân
yên ổn làm ăn, tại sao Hoàng đế lại còn buồn bã không vui?
Không chỉ Hoàng đế, ngay cả các vị trọng thần trong triều cũng vậy
khiến cho những kẻ không biết chuyện không hiểu ra sao. Mà nguyên nhân
chính là bởi công chúa Kiến Ninh mất tích đã lâu, lại thêm một người sau khi giải quyết xong chuyện Vân Nam liền mai danh ẩn tích – Vi Tiểu Bảo.
Khang Hy lật lật mấy cuốn tấu chương, một chút cũng không tập trung, đột nhiên nghe bên ngoài có người kêu to: “Tuyết rơi!”
Khang Hy cả kinh, hoảng hốt nói: “Kiến Ninh? Kiến Ninh!”
Các đại thần đứng phía dưới kinh ngạc. Khang Thân Vương nói: “Hoàng
Thượng, ngài nghe nhầm rồi. Là tuyết rơi, không phải là Kiến Ninh.”
Khang Hy nói: “Trẫm rõ ràng nghe…mới vừa rồi, là ai nói?”
Sách Ngạch Đồ vội vàng đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, có lẽ là một tiểu thái giám nào đó thấy tuyết rơi thì làm náo loạn lên thôi. Thật là không ra
thể thống gì cả.”
Đa Long nói: “Để nô tài ra ngoài kêu bọn chúng ngậm miệng lại.”
Khang Hy khoát tay, có chút không yên lòng nói: “Không cần, trẫm thấy thanh âm kia rất quen tai, còn tưởng là…” Nhịn không được thở dài một
hơi, Khang Hy nhấc bút lên định tiếp tục phê duyệt tấu chương. Nhưng làm thế nào hắn cũng không tĩnh tâm được, vì thế lại đặt bút xuống, đứng
lên, đi ra cửa Ngự Thư Phòng nhìn ra ngoài.
Ngoài trời, tuyết mịn phủ trắng xóa, những bông tuyết không ngừng bay bay tràn ngập không gian. Khang Hy khoanh tay đứng đó, hai hàng lông
mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, bất tri bất giác thì thào: “Trời càng lúc càng lạnh, tuyết cũng đã rơi rồi. Kiến Ninh, ngươi rốt
cuộc đang ở đâu, có biết phải mặc thêm áo cho ấm không? Trẫm rõ ràng nắm giữ cả thiên hạ, vậy mà lại vẫn không tìm thấy ngươi, không thể bảo vệ
an toàn cho ngươi. Trẫm thực sự là…”
Đám đại thần đứng phía sau nghe thấy, liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt
đầy vẻ bất đắc dĩ, muốn tiến lên an ủi lại không biết phải an ủi thế
nào. Từ sau khi công chúa Kiến Ninh mất tích, một chút tin tức cũng
không nghe ngóng được, bảo sao Hoàng Thượng không lo lắng muộn phiền?
Hơn nữa, lúc công chúa không ở đây, trong cung xảy ra chuyện lớn, cho
nên tâm tình của Hoàng Thượng…Aizz, thân là nô tài vẫn nên giữ đúng bổn
phận thôi, chuyện nhà của Hoàng đế ai dám xen vào, nhỡ chẳng may nói sai thì mạng giữ sao nổi. Bởi vậy các vị đại thần mặc dù có lòng tốt, nhưng kẻ nào cũng “bo bo giữ trong lòng”, một lời cũng không nói ra.
Khang Hy nghĩ đến ác mộng mấy ngày nay vẫn quấn lấy hắn. Trong mộng,
Kiến Ninh quần áo lam lũ, gầy gò ốm yếu, run run rẩy rẩy đáng thương mở
to mắt nhìn, không ngừng kêu “Hoàng đế ca ca”. Khang Hy đau lòng cực kỳ, muốn ôm lấy nàng lại không ôm được, giật mình bừng tỉnh.
Giấc mộng này, Khang Hy tất nhiên sẽ không kể cho người khác. Làm
Hoàng đế thực ra áp lực rất lớn, nếu chuyện này để lộ ra ngoài, như vậy
sẽ khiến các đại thần trong triều nghĩ rằng Hoàng đế vô cùng ngây thơ.
Vì lẽ đó, cho nên lo lắng tới đâu thì Khang Hy vẫn chôn chặt trong
lòng. Chẳng qua giờ phút này nhìn trời đầy tuyết, lại nhớ tới bộ dạng
đáng thương trong mộng kia, hắn mới có chút không nhịn được mà lỡ lời.
Mà đúng lúc này, một thanh âm lại vang lên: “Tuyết rơi rồi, Hoàng đế ca ca sao lại đứng đây ngẩn người?”
Khang Hy giật mình, còn tưởng là bị ảo giác, không khỏi mỉm cười, lẩm bẩm: “Kiến Ninh, ngươi rốt cục đang ở đâu? Có biết trẫm trong lòng…?”
Đang lúc lẩm bẩm, lại nghe được tiếng nói: “Sao Hoàng đế ca ca lại
mặc ít như vậy, nhỡ cảm lạnh thì sao? Đám cẩu nô tài các ngươi không có
mắt sao, còn không mau mang áo choàng tới!”
Khang Hy giật mình, mà đúng lúc này, Sách Ngạch Đồ, Khang Thân Vương đột nhiên reo lên: “Kiến Ninh công chúa!”
Khang Hy xiết chặt bàn tay đặt bên hông, quay đầu nhìn lại, đã thấy
một người đang hoa tay múa chân sai bảo đám thái giám. Nhưng đám thái
giám Càn Thanh cung không những không sợ, ngược lại vừa cười vừa khóc
nói: “Kiến Ninh công chúa…Công chúa điện hạ, ngài đã về rồi, ngài đã về
rồi…Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”
Vốn bọn chúng định báo cho Khang Hy, nhưng liếc thấy Khang Hy đã quay đầu lại thì sợ hãi kêu to: “Nô tài đáng chết, nô tài tuân mệnh, nô tài
lập tức theo lệnh công chúa đi lấy áo choàng.”
Thái giám Lương Cửu đi theo Khang Hy nâng tay áo lau nước mắt, vội
vội vàng vàng lui xuống. Mà Khang Hy thì cứ ngẩn người nhìn Kiến Ninh,
mãi sau mới kêu lên: “Kiến Ninh…Ngươi thực, thực sự…” có chút muốn tin
mà lại không dám tin.
Kiến Ninh mỉm cười: “Hoàng đế ca ca…A, Kiến Ninh xin thỉnh an Hoàng
đế ca ca…” Nhìn thấy các đại thần, Kiến Ninh liền sực nhớ phải thỉnh an
theo quy củ trong cung.
Khang Hy cất bước tiến lên, một tay ôm nàng vào lòng, xiết lấy không
buông: “Kiến Ninh, thực sự là ngươi sao. Trẫm không phải đang mơ chứ?”
Mấy lão cáo già Sách Ngạch Đồ, Khang Thân Vương, Nạp Lan Minh Châu
thấy vậy thì không nói một lời, lẳng lặng đi ra tận bên ngoài Ngự Thư
Phòng mới dừng bước.
Sách Ngạch Đồ nói: “Kiến Ninh công chúa thật là xuất quỷ nhập thần, rốt cục là từ đâu chui ra vậy?”
Khang Thân Vương nói: “Quả thế, quả thế. Aizz, ông trời có mắt, có
mắt phù hộ cho Hoàng Thượng. Từ ngày công chúa và Vi đô thống mất tăm
mất tích, Hoàng Thượng không còn cười nữa, càng ngày càng gầy đi. Hiện
giờ Kiến Ninh công chúa đã về, thật tốt lắm, tốt quá rồi…”
Nạp Lan Minh Châu cũng nói: “Cũng không phải hoàn toàn là thế…Là từ
khi xảy ra chuyện của Thái hậu…Hoàng Thượng mới lo lắng đến mất ăn mất
ngủ. Nhưng giờ công chúa về, coi như cũng bớt đi một nỗi lo…không biết
Vi đô thống…”
Đa Long vỗ vỗ ngực, nói: “Mọi người không cần phải sốt ruột, ta lập
tức sẽ xin Hoàng Thượng cho ra ngoài cung, đi tìm Vi đô thống! Cho dù có phải quật ba tấc đất lên ta cũng quyết tìm cho kì được!”
Sách Ngạch Đồ nói: “Phỉ phui, quật ba tấc đất, chẳng phải ngươi đi
tìm người chết sao? Vi huynh đệ thông minh cơ trí, quyết đoán thông minh như vậy, người tốt ắt được hưởng phúc, làm sao có thể xảy ra chuyện
không hay được cơ chứ!”
Mọi người liên thanh phụ họa “phải, phải”. Đa Long nói: “Ta nói sai rồi, tóm lại là ta lập tức sẽ đi tìm ngay.”
Đang nói tới đây, đột nhiên nghe thấy sau lưng một giọng nói mang
theo ý cười vang lên: “Ta đã ở đây rồi, các ngươi còn muốn đi đâu tìm
vậy?”
Bốn người hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, đã thấy một người đứng đó, dáng dấp có thay đổi, cao hơn trước, khuôn mặt cũng già dặn hơn, nhưng
tuyệt đối có thể nhận ra đó chính là “Vi Tiểu Bảo”.
Sách Ngạch Đồ sực tỉnh đầu tiên, giang hai tay chạy qua, ôm lấy Tứ
gia, vừa khóc vừa nói: “Vi huynh đệ, ngươi từ đâu đi ra vậy, thật là dọa ca ca sợ muốn chết!”
Khang Thân Vương sau đó cũng lại gần, vỗ tay nói: “Vi đô thống, ngươi trở lại rồi. Thật tốt, công chúa cũng đã về, ngươi có biết không?”
Nạp Lan Minh Châu cười đến rung cả chòm râu: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trở về là tốt rồi, lần này quả là song hỷ lâm môn.”
Đa Long thì ngẩn ngơ, giơ tay sờ lên mặt Tứ gia, lại túm vai hắn. Tứ gia nhướn mày: “Phó tổng quản, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đa Long vội vàng hành lễ, nói: “Là ta nhất thời to gan, xin bỏ qua
cho. Aizz, Vi đô thống, ngươi trở nên anh tuấn hơn xưa nhiều a! Nhưng mà xác thực là người.”
Sách Ngạch Đồ đem nước mắt nước mũi lau hết lên người Tứ gia, nghe
vậy thì nói: “Đa Long, đồ miệng quạ đen này, sao lại ăn nói lung tung
như vậy? Cút sang một bên đi!”
Khang Thân Vương và Nạp Lan Minh Châu cười to.
Tứ gia thấy bốn người bộc lộ chân tình với mình, nhịn không được cũng có chút vui mừng, nói: “Đã khiến các vị huynh đệ lo lắng rồi.”
Khang Thân Vương nói: “Vi đô thống, ngươi rốt cục đã đi đâu vậy? Mau
kể cho chúng ta đi. Ngươi không biết đâu, sau khi không nhận được tin
tức của ngươi, chúng ta rất lo lắng, mà Hoàng Thượng thì ngày quên ăn,
đêm quên ngủ luôn…”
Tứ gia hướng mắt nhìn vào trong Ngự Thư Phòng, ánh mắt hơi đỏ lên, nói: “Hoàng Thượng vẫn khỏe chứ?”
Sách Ngạch Đồ nói: “Không sao không sao…may mắn là công chúa đã về,
nay ngươi cũng không sao, Hoàng Thượng nhất định sẽ vui mừng không
thôi.”
Tứ gia cười cười, đột nhiên hỏi: “Bây giờ ta vào trong gặp Hoàng Thượng được không?”
Bốn người kia im bặt một lúc, cuối cùng Sách Ngạch Đồ vẫn là người
lên tiếng: “Được thì cũng được, nếu thấy ngươi, Hoàng Thượng nhất định
sẽ cao hứng, chỉ là…Hoàng Thượng và công chúa vừa mới gặp lại, ngươi để
cho bọn họ một chút thời gian đi.”
Khang Thân Vương, Nạp Lan Minh Châu cũng phụ họa theo.
Tứ gia trong lòng thật ra cũng sớm nghĩ như vậy, nếu không hắn đã
cùng Kiến Ninh đi vào từ nãy. Vì thế, Tứ gia liền nói: “Nói vậy cũng
phải, không bằng chúng ta đi uống một chén trước, sau đó cùng đi gặp
Hoàng Thượng?”
Mấy người kia nghe đến uống rượu, đồng thanh hô đồng ý.
Trước không nói tới đám người Tứ gia, mà quay về với khung cảnh bên trong Ngự Thư Phòng.
Khang Hy ôm Kiến Ninh, một khắc cũng không chịu buông tay, sợ rằng chỉ còn lơi lỏng một chút là nàng lại biến mất.
Lương Cửu mang theo áo choàng quay lại, nhìn thấy cảnh đó cũng không dám tiến lại gần, chỉ đứng xa xa chờ nghe lệnh.
Qua hồi lâu, Kiến Ninh mới nói: “Hoàng đế ca ca…Ngươi…Ngươi không sao chứ?”
Khang Hy chậm rãi buông tay, chuyển sang nắm lấy bả vai Kiến Ninh,
cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt nàng. Tuy rằng Kiến Ninh có gầy đi, nhưng có
vẻ càng thêm trưởng thành, hai tròng mắt sáng lấp lánh.
Khang Hy nói: “Kiến Ninh, ngươi rốt cục đã đi đâu vậy? Có biết Hoàng đế ca ca rất lo không?”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người đừng gấp, ta sẽ kể hết cho
người. Nhưng mà trước hết chúng ta vào trong điện đi, bên ngoài gió
lạnh.”
Khang Hy cười, ôm bả vai nàng đi vào.
Kiến Ninh vốn chỉ định vào trong Ngự Thư Phòng thôi, nào ngờ Khang Hy lại túm nàng kéo lên chỗ ngai vàng. Hắn ngồi xuống trước, vẫy tay với
Kiến Ninh: “Nào, đến đây ngồi cùng trẫm cho ấm.”
Kiến Ninh đành phải nghe lời, ngồi xuống. Lúc này Khang Hy mới nói:
“Trước tiên ngươi nói cho trẫm, trên người có bị thương không? Có phải
chịu khổ không? Người bắt cóc ngươi có đánh đập ngươi không?”
Kiến Ninh thấy hắn liên tiếp hỏi, trong lòng tràn ngập ấm áp, liền
nói; “Hoàng đế ca ca, ta thông minh như vậy, làm sao có thể bị thương
được. Ta cũng không bị ốm, mà người kia cũng không đánh đập gì.”
Khang Hy nói: “Nhưng ta thấy ngươi có vẻ gầy đi.”
Kiến Ninh nói: “Chắc là bởi ở Nga, ta không quen ăn đồ ăn của họ, mà trời cũng rất lạnh.”
Khang Hy nhíu mày, nói: “Nga?”
Kiến Ninh cười: “Chính là nước La Sát đó.”
Khang Hy vô cùng ngạc nhiên, nói: “Nước La Sát? Chẳng lẽ ta tìm không được tung tích của ngươi, là bởi ngươi bị bắt sang nước khác? Nghe nói
người La Sát vô cùng hung dữ, thường xuyên xâm phạm biên giới phía Đông
Bắc của chúng ta, trẫm sớm đã định tiêu diệt bọn chúng. À, để trẫm kể
cho ngươi, trong thời gian ngươi không ở đây, Ngô Tam Quế đã khởi binh,
nhưng bị Ngô Lục Kỳ liều chết ngăn cản…hiện giờ Tam phiên đã hoàn toàn
ổn định rồi.” Lúc nói tới đây, trên mặt Khang Hy hơi hơi lộ ra nụ cười
đắc ý.
Kiến Ninh cười to: “Chúc mừng Hoàng đế ca ca, chúc mừng Hoàng đế ca
ca! Thật ra lúc ta đi trên đường cũng đã nghe mọi người bàn tán rồi, ai
nấy đều nói Ngô Tam Quế khởi binh chính là đi vào đường chết, lại ca
tụng Hoàng đế ca ca là bậc thánh quân!”
Khang Hy vui vẻ nói: “Có thật không?”
Đây là nụ cười đầu tiên của hắn trong suốt mấy tháng qua, vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng chân thành.
Kiến Ninh nhìn Khang Hy cười, lại nghĩ tới khi nãy hắn u sầu ngẩng
đầu nhìn tuyết rơi, trong lòng khổ sở vô cùng, lại cố gượng cười nói:
“Đương nhiên là thật rồi. Không chỉ một người nói vậy, mà dọc đường ta
đi đến đâu cũng nghe thấy. Bọn họ còn nói lão rùa già họ Ngô kia sướng
mà không biết đường sướng, bảo Hoàng Thượng chém đầu hắn là xứng đáng!”
Khang Hy nghe đến đó, liền nói: “Đúng rồi, Kiến Ninh, trẫm có một
chuyện, vẫn muốn nói với ngươi…từ khi ngươi bị bắt cóc, trẫm luôn cảm
thấy bất an trong lòng, sợ rằng đời này kiếp này không còn cơ hội…”
Kiến Ninh nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Khang Hy nói: “Lúc trước trẫm nói muốn đưa ngươi tới Vân Nam hòa thân, thật ra…”
Kiến Ninh lắc đầu, nói: “Hoàng đế ca ca, không sao, ta biết Hoàng đế ca ca là nghĩ cho giang sơn.”
Khang Hy ngẩn ra, hắn vốn không phải muốn nói cái này, nhưng nghĩ một lát liền chầm chậm nói: “Đúng rồi, Kiến Ninh, rốt cục người bắt cóc
ngươi là ai? Mà lần này ngươi về là đi một mình…hay là…”
Kiến Ninh nói: “Mới đầu ta bị một cao thủ võ lâm bắt đi…sau đó, ta nghĩ cách khuyên nhủ đối phương…rồi sau đó…”
Nàng hơi do dự một chút: “Hoàng đế ca ca, ta nói nhưng người không được tức giận, ta là cùng Vi, Vi Tiểu Bảo trở về.”
Khang Hy sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh trở lại trạng thái ôn
hòa: “Là đi cùng Tiểu Bảo sao? Nếu vậy thì Tiểu Bảo đâu rồi?”
Kiến Ninh không nhận ra Khang Hy thay đổi sắc mặt, liền nói: “Ta chờ
không được nên chạy vào trước…hắn…có lẽ đã đứng ngoài chờ rồi cũng nên…”
Khang Hy gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế…Vậy các ngươi làm sao gặp
được nhau? Tại sao lại tới nước La Sát? Mau mau kể cho trẫm nghe đi?”
Khóe miệng mặc dù mang theo nét cười hiền hòa, nhưng đáy mắt lại lạnh
như băng.