Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 77: Chương 77: Diệu kế bình thiên hạ




Ngoài điện, tuyết càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ là từng bông bay bay, mà bây giờ thì như cuồng phong bão vũ.

Trong điện, Khang Hy ngồi cùng Kiến Ninh, lắng tai nghe nàng nói: “Hoàng đế ca ca, chuyện này phải kể bắt đầu từ chỗ người bắt cóc ta. Người có muốn biết kẻ đó là ai không?”

Khang Hy nói: “Người đó rốt cục là ai nào?”

Kiến Ninh kể tiếp: “Ta mà nói ra người sẽ sợ đến giật nảy mình cho mà xem. Đó chính là ni cô lần trước định ám sát người đó. Ở trên giang hồ võ công của bà ấy rất cao cường, được tôn là Thần ni cụt tay. Nhưng mà cái đó không quan trọng, quan trọng là thân phận thực tế của bà ấy chính là Trường Bình công chúa của nhà Minh.”

Khang Hy cả kinh, nói: “Bà ta chính là Trường Bình công chúa, con vua Sùng Trinh ư? Tại sao lại làm ni cô?”

Kiến Ninh nói: “Đại để là mất nước mất tình yêu, đau lòng nghĩ quẩn…có lẽ là vậy a…” Nói tới đây, nàng quét mắt nhìn Khang Hy một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, Khang Hy nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nhìn Kiến Ninh mỉm cười: “Được rồi, tuổi còn nhỏ, ngươi sao hiểu được chữ tình…Ừm, nói tiếp đi, tại sao bà ấy lại chỉ bắt ngươi? Chiếu theo suy nghĩ của người Hán, nếu gặp người Mãn chúng ta, không lập tức rút đao giết chết thì thật lạ.”

Kiến Ninh cười: “Hoàng đế ca ca, không phải ta đã không sao đó thôi? Ngưòi còn nhớ rõ lần trước ta xin người ra khỏi cung không? Lần đó lên Thanh Lương Tự, ta vô tình nghe được một chuyện bí mật có liên quan đến nàng công chúa này, cho nên bà ta đương nhiên không thể giết ta rồi.”

Khang Hy thấy nàng đắc ý thì bật cười: “Ngươi a…như vậy thì tốt rồi. Thế còn…ngươi sao lại gặp Tiểu Bảo, rồi sao lại tới nước La Sát?”

Kiến Ninh nói: “Hoàn toàn là trùng hợp thôi. Khi đó Thần ni cụt tay giam ta lại, muốn ép ta nói ra nơi ở của một người quen. Bà đâu biết ta nói lung tung lừa bà, thế nên quyết vượt biển tìm người. Ngờ đâu, đi trên biển sóng to gió lớn, lại trùng hợp gặp một người quen, chính là Mộc Kiếm Thanh đó…Cuối cùng, thuyền dạt vào vùng Liêu Đông, chúng ta liền thấy đám quỷ La Sát cướp bóc trong thôn. Thần ni cụt tay nổi giận, xông lên giết chết quỷ La Sát…”

Khang Hy nói: “Bà ta xông lên đại chiến với quỷ La Sát, còn Kiến Ninh thì sao? Có xông lên không?”

Kiến Ninh ngẩng đầu cười ngây thơ: “Hoàng đế ca ca, người nhìn ta bộ dạng này mà dám xông lên sao?” Nói tới đây, sắc mặt đổi nhiên chuyển sang ảm đạm, “Hoàng đế ca ca lúc đó không có mặt nên không thấy được cảnh tượng kinh hoàng lúc ấy, người trong thôn đang sống yên bình bỗng nhiên chết sạch. Đám quỷ La Sát còn bắt một bé gái đi, thật là đáng giận…Vì thế, ta vốn đang trốn rất kĩ liền không kiềm chế được, thừa lúc hỗn loạn lấy được một khẩu súng kíp, giương súng bắn chết hai tên quỷ La Sát!”

Khang Hy chấn động, nắm bả vai Kiến Ninh, vẻ mặt không tin được mà nói: “Ngươi nói thật sao?”

Kiến Ninh nói: “Ta nào dám nói dối Hoàng đế ca ca, chỉ là…ta tuy rằng giết chết được hai tên, nhưng sau đó đánh động đám quỷ La Sát, bọn chúng liền ùa về phía ta.”

Khang Hy cả kinh, lạnh run người, tuy rằng biết Kiến Ninh không sao, nhưng nghĩ đến tình cảnh ấy, hắn không nói nổi nên lời, chỉ chăm chăm nhìn Kiến Ninh chờ nàng nói tiếp.

Kiến Ninh liền nói: “Lúc ấy ta còn định bắn tiếp, ngờ đâu súng đã hết đạn. Mắt thấy đám quỷ La Sát càng lúc càng lại gần…”

Khang Hy sốt ruột quá, vội vàng nói: “Rốt cục sau đó thế nào. Kiến Ninh, mau nói cho ta, ngươi rốt cục có bị bắn trúng không?” Vừa nói, hắn vừa nắm chặt cánh tay của Kiến Ninh, thân mình hơi hơi run rẩy.

Kiến Ninh giơ tay kia nắm lấy cánh tay Khang Hy, vỗ nhẹ hai cái, nói: “Ta sao có thể xảy ra chuyện gì? Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì sao có khả năng quay về đây gặp Hoàng đế ca ca chứ? Là nhờ hồng phúc của Hoàng đế ca ca, trong lúc nguy cấp có quý nhân trợ giúp!”

Khang Hy trong lòng chua xót, lẩm bẩm: “Ta biết ngươi không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sợ ngươi bị thương. Quý nhân trợ giúp, là ai vậy? Chẳng lẽ…” Hắn nhăn mày, nói: “Chẳng lẽ là Tiểu Bảo?”

Kiến Ninh cười: “Hoàng đế ca ca thật thông minh, đoán cái liền trúng luôn. Đúng là Vi Tiểu Bảo đó.”

Khang Hy thở hắt ra, nhưng mày vẫn cau chặt như cũ, nói: “Trẫm không ngờ hắn lại tìm được ngươi. Aizz.”

Kiến Ninh nói: “Hắn ở trên giang hồ quen biết đủ loại người. Biết hoàng đế ca ca lo lắng cho ta, đương nhiên nóng lòng muốn giúp đỡ, liền sốt ruột đi tìm ta a. Cũng may là nhờ có hắn, nếu không ta đã chết dưới súng kíp của người La Sát rồi.” Dứt lời, nàng nhịn không được nhào vào lòng Khang Hy.

Khang Hy ôm nàng, khẽ gật đầu, trong mắt cũng hơi ươn ướt, nhẹ giọng nói: “Kiến Ninh, khổ thân ngươi rồi.”

Kiến Ninh nói: “Không sao mà. Kiến Ninh nếu cứ ở mãi trong cung sẽ không biết được dân chúng bên ngoài phải chịu khổ chịu sở biết bao. Hơn nữa, lần này ta đi đã lập công lớn cho Hoàng đế ca ca rồi…ừm, đương nhiên không phải là tự thân một mình ta.”

Khang Hy nói: “Công lao gì? Chẳng lẽ liên quan tới nước La Sát? Chỉ là…Kiến Ninh, ngươi tại sao lại tới nơi đó, các ngươi giết quỷ La Sát, sao bọn chúng có thể tha cho ngươi được?”

Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người nghe ta nói đã, chuyện này kể ra thì rất dài, cũng có rất nhiều uẩn khúc, người phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.”

Khang Hy thấy nàng nghiêm trang như vậy, nhịn không được lại cười, nói: “Được rồi, thật ra trong lòng Hoàng đế ca ca vốn không cần ngươi lập công giúp nước. Chuyện quốc gia đại sự là chuyện của Hoàng đế ca ca, nếu ngay cả chuyện này trẫm cũng phải để muội muội giúp đỡ, khiến ngươi phải chịu khổ thì chẳng phải trẫm là kẻ khốn nạn vô dụng nhất thế gian rồi sao…Hoàng đế ca ca tình nguyện để ngươi được sống vô ưu vô lo trong cung, bình bình an an mới là tốt nhất…”

Mấy câu nói của Khang Hy, câu nào câu nấy đều thấm đẫm tình cảm. Kiến Ninh nhỏ giọng nói: “Hoàng đế ca ca, người đối với ta thật tốt.”

Khang Hy nói: “Trẫm chỉ có một mình ngươi là muội muội, không tốt với ngươi thì tốt với ai?”

Kiến Ninh cười, nói: “Vâng…” rồi vùi đầu vào lòng Khang Hy, thì thầm: “Để ta kể tiếp chuyện cho Hoàng đế ca ca nghe.”

Khang Hy nói: “Ngươi đi đường xa chắc cũng đã mệt rồi, có cần về Khôn Ninh cung nghỉ ngơi một lát trước không?”

Kiến Ninh nói: “Vốn là có mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Hoàng đế ca ca thì mệt mỏi liền bay mất hết!”

Khang Hy nhìn Kiến Ninh cười tươi như hoa, “tỏa nắng” trong ngày đông giá buốt thì cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Kiến Ninh chầm chậm kể lại cho Khang Hy nghe. Ngày ấy, sau khi diệt đám quỷ La Sát xong, Kiến Ninh liền dẫn Cửu Nạn và Tứ gia chạy tới thành Nhã Tát Khắc (Nertohinsk), nói là để bắt công chúa Tô Phi Á (Sophia) của nước La Sát. Tứ gia xưa nay “thân mật khăng khít” với Kiến Ninh, tự nhiên biết rõ nàng có chút bí hiểm, một chút cũng không hoài nghi, lập tức lẻn vào Nhã Tát Khắc, quả nhiên bắt được công chúa Tô Phi Á.

Cửu Nạn, Mộc Kiếm Thanh đều là cao thủ võ lâm, tập kích bất ngờ khiến đám quỷ La Sát không kịp trở tay. “Nắm thằng có tóc chứ không ai nắm kẻ trọc đầu”, đạo lí này không cần nói cũng biết, cho nên bọn họ bắt công chúa Tô Phi Á xong thì tất cả quỷ La Sát lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Chuyện sau đó một chút cũng không khác với nguyên tác, chưa đầy ba ngày sau, tin tức truyền từ thủ đô Mạc Tư Khoa (Matxcova) đến, nói rằng muốn phế công chúa, lập nên Sa Hoàng mới. Thấy công chúa Tô Phi Á tức giận mà không biết phải làm sao, Kiến Ninh liền theo đúng kịch bản, thay “Vi Tiểu Bảo” dùng “lưỡi không xương” thuyết phục nàng.

Công chúa Tô Phi Á là người nông cạn, chỉ thấy đám người Trung Quốc bắt cóc mà không làm hại mình, hơn nữa còn bày mưu giúp nàng duy trì ngôi vị, liền răm rắp nghe theo. Huống chi mặc kệ là Tứ gia hay Mộc Kiếm Thanh, đều là mỹ nam tử hiếm có, tuấn tú lịch sự, khiến công chúa Tô Phi Á nổi xuân tình, không ngừng “phát sóng trái tim” khiến hai kẻ kia đau đầu không thôi.

Mộc Kiếm Thanh thì còn đỡ, chỉ cần lo đối phó với một mình Tô Phi Á. Còn Tứ gia, không những phải lo trốn tránh người con gái La Sát kia, mà thỉnh thoảng Kiến Ninh còn đem chuyện này trêu hắn. Tứ gia ngoài mặt im lặng không nói một lời, mặc cho Kiến Ninh đùa giỡn, nhưng trong bụng thầm đem những chuyện này ghi lòng tạc dạ, chờ đợi sau này tìm cơ hội rửa hận.

Một đường như thế về tới Mạc Tư Khoa, thuận lợi khiến công chúa Tô Phi Á lên làm nhiếp chính vương, “buông rèm” phò tá hai vị đại tiểu Sa Hoàng.

Nhưng đúng vào lúc này thì vấn đề mới liền nảy sinh.

Vốn dĩ trong nguyên tác Lộc Đỉnh Ký, Vi Tiểu Bảo làm xong chuyện này liền rời khỏi La Sát quay về Trung Nguyên. Nhưng Kiến Ninh lại không phải là kẻ lưu manh thiển cận kia, nàng biết rõ chuyện của mấy trăm năm sau, liên minh tám nước xâu xé Trung Quốc, tạo nên cảnh nồi da nấu thịt thảm không kể xiết, vì thế liền thay đổi tính toán.

Khang Hy cả kinh nói: “Ngươi…ngươi nói cái gì? Ngươi dạy quỷ La Sát lên làm nhiếp chính vương ta không nói làm gì, nhưng sao có thể để Mộc Kiếm Thanh…ở lại nước La Sát? Còn làm đại thần?” Hắn trợn mắt, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Kiến Ninh bật cười: “Đúng vậy, Hoàng đế ca ca, đúng là như thế.”

Khang Hy há hốc mồm: “Nhưng mà…Mộc Kiếm Thanh đồng ý sao?”

Kiến Ninh cười tủm tỉm: “Hắn đương nhiên không muốn rồi, nhưng ta là ai chứ, Kiến Ninh công chúa thông minh hơn người, nói nói một chút hắn liền nghe.”

Khang Hy dở khóc dở cười: “Kiến Ninh, ngươi nói thật sao? Ngươi…Ngươi không phải đang lừa trẫm chứ?”

Kiến Ninh ngáp dài một hơi, cảm thấy nói liên tục một hồi cũng có chút mệt: “Ta vì sao phải lừa Hoàng đế ca ca? Ta lúc trước chẳng phải nói là đã giúp Hoàng đế ca ca một việc sao, chính là việc này đó…Hiện giờ nước La Sát hứa sẽ không xâm phạm bờ cõi của chúng ta, chỉ cần Mộc Kiếm Thanh làm theo những gì ta nói, với năng lực của hắn, ta có thể đảm bảo trong vòng ít nhất trăm năm, chúng ta không phải lo họa La Sát.”

Khang Hy ánh mắt lóe sáng, trong lòng cố gắng nén xuống sự kích động, nói: “Kiến Ninh, ngươi…rất…” Khang Hy không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Kiến Ninh liền vỗ vỗ bả vai Khang Hy, nói: “Hoàng đế ca ca, ta biết người hiện giờ cảm thấy khó tin, nhưng mà…người nhìn xem, đám người Thang Nhược Vọng không phải cũng là người ngoại quốc sao? Bọn họ có thể làm đại thần nhà Thanh, thì Mộc Kiếm Thanh cũng có thể làm đại thần nước La Sát. Người kia tính tình có chút cố chấp, nhưng cũng không phải kẻ ngu, lại xuất thân là con cháu quý tộc, nhất định không nỡ đẩy nhân dân mình vào cảnh lầm than. Có hắn ở nước La Sát kết hôn với công chúa Tô Phi Á, tự nhiên sẽ khống chế được cục diện nơi đó…Tương lai nếu bọn họ sinh con, đứa nhỏ đó ít nhất cũng mang một nửa dòng máu của chúng ta…tuy rằng không thể cam đoan sau này sẽ ra sao, nhưng ít nhất cũng có cơ hội…Hoàng đế ca ca, người thấy ta sắp xếp như vậy có tốt không?”

Khang Hy gật đầu, nói: “Quả thực là biện pháp vô cùng tốt.” Hắn ôm Kiến Ninh hồi lâu, chờ ổn định tâm tình vui sướng mới nói: “Nhưng mà, Kiến Ninh, rốt cục ngươi làm thế nào thuyết phục hắn?”

Kiến Ninh nói: “Ta bảo hắn suy nghĩ một chút, xem giữa vinh nhục của một cá nhân với sống chết của muôn ngàn dân chúng, bên nào nặng bên nào nhẹ. Hắn cũng từng thấy cảnh quỷ La Sát tàn sát thôn dân…hơn nữa lại có nhiều người khuyên nhủ nên hắn liền đồng ý.”

Thật ra, Mộc Kiếm Thanh tuy là người trượng nghĩa, nhưng nghĩ tới cảnh “hoàng thân quốc thích” phải lưu lạc tha hương, đời nào hắn chịu đồng ý. Chỉ là Kiến Ninh không nói với Khang Hy, cũng không nói với Tứ gia, nàng dùng “đòn sát thủ” gì khuyên Mộc Kiếm Thanh.

Khang Hy nói: “Ngươi nói có nhiều người…Là chỉ ngươi và Tiểu Bảo sao?”

Kiến Ninh nói: “Còn có Thần ni cụt tay kia nữa?”

Khang Hy nói: “Đúng rồi, vị Thần ni này đâu?”

Kiến Ninh đáp: “Cũng ở lại Mạc Tư Khoa. Nhưng mà, bà ấy ở lại chỉ để giúp Mộc Kiếm Thanh xây dựng thế lực, củng cố địa vị tại La Sát thôi, về sau nhất định sẽ quay lại Trung Nguyên.” Cửu Nạn và A Kha thực sự lưu lại Mạc Tư Khoa, Cửu Nạn là vì nước, A Kha là vì Mộc Kiếm Thanh. Đương nhiên, có được kết cục này là nhờ công không nhỏ những lời nói bóng gió của Kiến Ninh, mà A Kha lưu lại cũng là một nguyên nhân khiến Mộc Kiếm Thanh an tâm làm rể nước La Sát.

Khang Hy lại gật đầu, nói: “Kiến Ninh, aizz…Trẫm thực sự không ngờ, ngươi lại tài năng nhường ấy. Bớt đi một nỗi lo cho trẫm…”

Kiến Ninh cười hì hì: “Hoàng đế ca ca rất vui có phải không? Như vậy sẽ không phải xuất binh tấn công lên phía Bắc nữa, tiết kiệm được sức người sức của. À, công chúa Tô Phi Á còn phái sứ giả tới cầu hòa…Hừ, ta giỏi như vậy mà Hoàng đế ca ca lúc đầu còn định bán ta tới Vân Nam.”

Khang Hy nghe vậy cười không nổi nữa, nghĩ tới một chuyện liền nhíu mày.

Kiến Ninh thấy hắn không vui, vội vàng nói: “Ta chỉ đùa thôi, Hoàng đế ca ca, người giận thật sao?”

Khang Hy nói: “Ta sao có thể giận ngươi? Thật ra ta vốn cũng không muốn gả ngươi tới Vân Nam, chẳng qua…”

Kiến Ninh ngẩn ngơ, nói: “Chẳng qua? Chẳng qua cái gì ạ?”

Khang Hy muốn nói lại thôi, chuyển sang chuyện khác: “Kiến Ninh, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi…Ngươi nghe xong cũng đừng buồn quá.”

Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, chuyện gì?”

Khang Hy sắc mặt ảm đạm, mắt khẽ khép, nói: “Kiến Ninh…Thái hậu, thái hậu…”

Kiến Ninh đột nhiên cảm thấy một điều gì đó, vội vàng túm tay Khang Hy, nói: “Hoàng đế ca ca, Thái hậu làm sao? Người mau nói a.”

Khang Hy nói: “Thái hậu nàng…Hai tháng trước đã băng hà rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.