Ung Chính giết chết hai người xong, liền vội vàng lùi về phía sau.
Vừa đến gần cửa, đã thấy Tiểu quận chúa định xông ra. Ung Chính không
kịp nghĩ nhiều, vội vàng ôm cổ Tiểu quận chúa, giơ tay bịt chặt miệng
nàng, đồng thời đóng cửa lại.
Đến lúc Tiểu Kì Tử dẫn đám thị vệ vào, chỉ thấy trên mặt đất có ba cỗ thi thể, hai nam một nữ, hai kẻ là thích khách, một kẻ là thị vệ. Hoàn
toàn không thấy bóng dáng Tiểu Quế Tử đâu.
Bọn thị vệ lập tức kinh hoàng, mà thủ lĩnh thị vệ thì vội kêu to: “Quế
công công, Quế công công, ngươi ở đâu?” Người này vừa kêu, vừa chạy tới
phòng “Tiểu Quế Tử”, chỉ sợ vị tâm phúc của hoàng thượng xảy ra chuyện
ngoài ý muốn.
Ung Chính dựa lưng vào cửa, quát to: “Ta ở đây, không sao…Vừa rồi
thích khách xuất hiện, làm bị thương thị vệ, sau đó tự tay ta đã giết
chết ả rồi!”
Trong lòng hắn, Tiểu quận chúa nghe được thông tin này, không khỏi
giãy dụa, dường như muốn lên tiếng. Ung Chính nghĩ thầm, chỉ cách một
cánh cửa, nếu để bọn thị vệ nghe thấy thì nguy, cho nên càng gắng sức
bịt chặt miệng Tiểu quận chúa, một khắc cũng không dám buông tay.
Đám thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng của “Quế công công”, liền biết
hắn an toàn rồi. Thủ lĩnh thị vệ nói: “Quế công công không sao thì tốt
rồi!”
Tiểu quận chúa mới đầu còn giãy dụa, dần dần nằm im, thân mình mềm
nhũn ngã vào trong lòng Tứ gia. Tứ gia cúi đầu nhìn, thấy nàng hai mắt
nhắm nghiền, xem ra đã ngất đi rồi. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau
đó cao giọng nói: “Các ngươi lôi thi thể hai thích khách kia đi đi, đừng để lại đây khiến ta thấy mà phiền lòng. Đúng rồi, các thích khách khác
thì sao?”
Thị vệ nói: “Trước mắt, chúng ta đã bắt được ba tên. Những kẻ còn
lại, một số thì chết, một số đã chạy trốn, hẳn sẽ không còn ai dám quay
lại quấy rầy công công.”
Tứ gia nói: “Như vậy thì tốt. Các ngươi làm tốt lắm, ta sẽ khen ngợi
mọi người trước mặt hoàng thượng. Nơi này tạm thời cũng không cần hầu hạ gì, các ngươi kéo thi thể đi đi!”
Bọn thị vệ lập tức đáp ứng, khiêng thi thể hai thích khách lên, mang
ra ngoài. Tiểu Kì Tử thấy trong sân không còn ai, liền nói: “Công công,
nô tài có cần hầu hạ không ạ?”
Ung Chính nói: “Không cần, lát nữa ta sẽ đến xem Hoàng thượng thế
nào. Đêm nay ngươi cũng bị chấn kinh rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài tuân mệnh.” Sau đó ngoan ngoãn trở về phòng.
Ung Chính dán tai vào cánh cửa, nín thở lắng nghe. Đến khi xác định
được tiếng bước chân của Tiểu Kì Tử đã đi xa, xung quanh yên tĩnh vắng
lặng, hắn mới bình tĩnh lại, ôm Tiểu quận chúa đặt lên giường. Nhìn
gương mặt non nớt của Tiểu quận chúa, trong lòng Tứ gia thầm nghĩ: “Vốn
dĩ nên diệt cỏ diệt tận gốc, giết chết là con nhỏ này luôn. Đáng tiếc,
nàng là người do đám Thiên Địa hội đưa vào, nếu lập tức giết, e rằng sẽ
khó ăn khó nói. Huống hồ, thân phận của nàng ta rất cao, mà ta đang
trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu biết lợi dụng mà nói…nàng sẽ trở thành
một quân cờ rất tốt. Cho nên, tạm thời cứ giữ lại cái mạng này cho nàng
đi, sau này sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
Lập tức đè nén sát ý xuống, Tứ gia ấn nhẹ lên huyệt Nhân trung của
Tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa từ từ tỉnh dậy. Khi nãy nghe thấy tiếng
của sư tỷ, nàng vừa mừng vừa sợ, ngờ đâu còn chưa gặp mặt, sư tỷ đã bị
giết rồi. Dưới sự kích động này, nàng mới ngất đi, hiện giờ tỉnh lại,
nhìn thấy “Tiểu Quế Tử”, lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Tiểu quận chúa nước mắt trào ra, khóc ròng: “Ngươi giết sư tỷ của ta? Ngươi giết người của Mộc vương phủ chúng ta?” Nàng bật người ngồi dậy,
phẫn nộ muốn giết người.
Tứ gia không những không chống cự, ngược lại còn trầm giọng nói: “Vừa rồi nếu như không phải là ta, sợ rằng ngươi cũng sẽ giống sư tỷ của
mình, mất mạng trong tay đám chó săn nhà Thanh rồi!”
Tay Tiểu quận chúa vừa gần tới lồng ngực của Tứ gia liền dừng lại.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi…Ngươi nói cái gì? Mạng của sư tỷ ta…Là thị vệ trong cung giết? Nhưng rõ ràng ta nghe ngươi nói với những người đó…”
Tứ gia bình tĩnh: “Ta chỉ là nói cho đám thị vệ nghe thôi. Ngươi tận mắt nhìn thấy ta giết sư tỷ ngươi sao?”
Lúc Ung Chính giết Phương Di, cũng là lúc Tiểu quận chúa còn đang ở
trong phòng, tất nhiên làm sao thấy được. Quả nhiên Tiểu quận chúa nói:
“Ta…Ta chưa từng nhìn thấy…”
Tứ gia hừ một tiếng, tỏ ra ảo não: “Ngươi hãy nghe ta nói, kẻ giết sư tỷ ngươi thật ra là một thị vệ. Lúc ta nhận ra thích khách là sư tỷ
ngươi, định ra tay cứu giúp, ai ngờ thị vệ kia đã hành động rồi. Ngươi
cũng nghe thấy giọng của hắn, phải không?”
Tiểu quận chúa cẩn thận nhớ lại, quả nhiên lúc ấy nàng có nghe tiếng
một thị vệ kêu to: “Quế công công, cẩn thận…” Vì thế, Tiểu quận chúa
liền gật gật đầu.
Tứ gia nắm chặt tay, đấm xuống đùi, tiếc hận nói: “…Aizz! Chỉ tiếc là ta đến chậm một bước, để hắn sát hại sư tỷ ngươi. Ta trông thấy thì nổi giận, mới liều lĩnh ra tay giết chết hắn. Lúc nãy, sợ đám thị vệ hoài
nghi, mới đành bất đắc dĩ nói sư tỷ ngươi là do ta giết…” Hắn nói đến
đây, thở dài một hơi, trên mặt vừa áy náy vừa đau xót.
Tứ gia đa mưu túc trí, cho dù là Trần Cận Nam hay Mộc Kiếm Thanh nhìn thấy mặt hắn lúc này, cũng không chắc có thể nhận ra thật giả, huống
hồ, Tiểu quận chúa chỉ là một cô gái trẻ. Nàng thấy hắn nói hợp tình hợp lý, trong lòng hối hận vô cùng, lại cộng thêm đau đớn vì người thân bị
giết, nhất thời khóc to: “Thực xin lỗi, ta lại hiểu lầm ngươi!”
Tiểu quận chúa tính tình nhu nhược, nghĩ đến Phương Di đã chết, chính mình lại trách lầm Vi Tiểu Bảo, liền nhào vào lòng hắn: “Sư tỷ đối với
ta rất tốt, không ngờ nàng lại chết ở trong hoàng cung. Hiện giờ, chúng
ta phải làm sao đây?”
Tứ gia cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, khóe miệng nhếch lên một tia
cười lạnh, ôn nhu dỗ dành: “Ta không hiểu, vì sao Mộc vương phủ lại sai
người đến đây?”
Tiểu quận chúa ngẩn ngơ, hỏi: “Chẳng lẽ họ biết ta bị nhốt trong hoàng cung, cho nên cố ý tới cứu?”
Tứ gia lắc đầu, nói: “Ta nghĩ không phải là vậy. Khi nãy, Phương sư
tỷ nghe thấy giọng ngươi, cũng rất kinh ngạc. Cho nên, bọn họ hiển nhiên không phải đến đây vì ngươi.”
Tiểu quận chúa gật gật đầu, nói; “Quế…Quế đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận nha.”
Tứ gia ngẩn người một lát, sau đó nghĩ đến khi nãy đám thị vệ gọi
mình là “Quế công công”, cho nên mới thay đổi xưng hô. Hắn lập tức liền
nói: “Hiện giờ, tình hình rất phức tạp, ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, ta nghe nói, thị vệ đã bắt được mấy thích khách, cũng
không biết là ai. Cho nên, ta bây giờ phải ra ngoài điều tra, ngươi
ngoan ngoãn ở lại đây một mình, được không?”
Tiểu quận chúa nói: “Ta, ta…” Bỗng nhiên nghĩ tới Phương Di đã chết, nàng sợ hãi vô cùng, lại tiếp tục khóc.
Tứ gia nói: “Ngươi không phải sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ
ngươi…Thiên Địa hội chúng ta và Mộc vương phủ các ngươi, tốt xấu gì cũng cùng đứng trên một chiếc thuyền…Ta đi ra ngoài điều tra, nếu như có thể cứu bọn họ ra, nhất định sẽ tìm cách, liều chết cũng không chối từ!
Ngoan, không khóc, người chết thì cũng chết rồi, giờ ngươi cần tính toán cho người sống!”
Hắn nói hợp tình hợp lý, vô cùng êm tai, cho nên Tiểu quận chúa liền
lau khô nước mắt: “Được, Quế đại ca, ta nghe theo ngươi. Nếu người bị
bắt thực sự là người của Mộc vương phủ, xin ngươi làm ơn tìm cách cứu họ ra ngoài.”
Tứ gia nói: “Yên tâm, mọi chuyện đã có ta lo. Chẳng qua, sau khi ta
ra khỏi đây, ngươi nhớ đừng lên tiếng để người ta phát hiện. Khi nãy,
nếu ngươi tùy tiện đi ra ngoài, ta đã không bảo vệ được ngươi rồi…Để đám thị vệ phát giác ra, tính mạng ngươi cũng khó giữ.”
Tiểu quận chúa nghe xong, trong lòng bất an, rụt rè nói: “Quế đại ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không chạy loạn. Nhưng ngươi nhớ về
sớm nha, ta sẽ chờ ngươi.”
Tứ gia ra khỏi Thượng Thiện giám, liền đi thẳng về phía trước. Lúc
tới cung Càn Thanh, thấy thị vệ canh gác so với bình thường nhiều gấp
đôi. Mà đám người kia thấy hắn, liền tự động tránh đường, không ai dám
ngăn cản.
Tứ gia đi vào trong tẩm cung của Khang Hy, đã thấy Khang Hy ngồi trên ghế cau mày.
Tứ gia tiến lên, quy củ hành lễ, sau đó hỏi nhỏ: “Hoàng thượng không bị kinh sợ chứ?”
Khang Hy gật gật đầu, nói: “Không có việc gì. Tiểu Quế Tử, ngươi tới
rất đúng lúc, trẫm vừa mới nghe nói ngươi giết chết hai thích khách? Có
thật không?”
Tứ gia nghe xong câu hỏi, trong lòng có chút do dự. Hắn tất nhiên
không biết, Tiểu Quế Tử trước đây thích nhất là ăn nói lung tung, khuếch trương công trạng, nhưng thị vệ kia lại biết, cho nên hắn nói giết một
cái, người kia liền biến thành hai.
Tứ gia liền nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài không dám lừa gạt.
Thực sự, nô tài và một thị vệ hợp sức mới giết được một người thôi.”
Khang Hy thấy hắn thành thật trả lời, không khỏi hơi nhíu mày. Nhưng
rất nhanh, hoàng đế liền mỉm cười: “Giết được một người cũng rất giỏi,
Tiểu Quế tử, ngươi có nhớ chiêu số mà thích khách sử dụng không?”
Tứ gia nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, lúc ấy nô tài quá sợ hãi, chỉ cầm đao đâm loạn, cho nên cái gì cũng không nhớ rõ.”
Việc này nếu do Tiểu Quế Tử chân chính làm, nhất định sẽ nhân cơ hội
kể đến bốn phía đẫm máu, chính mình anh dũng cầm đao giết giặc. Đáng
tiếc, Tứ gia lại là khác, hắn chỉ sợ Khang Hy thấy mình quá nổi bật sẽ
kiêng kị, cho nên một lòng nghĩ muốn “qua loa” cho xong chuyện. Huống
chi, hắn cũng không phải Vi Tiểu Bảo thực, làm sao biết được chiêu số
của Mộc vương phủ đây. Cho nên, nói rằng sợ hãi không nhớ rõ chính là
biện pháp tốt nhất.
Khang Hy nghe xong, chỉ gật đầu, liếc hắn một cái, nói: “Aizz, đúng
là làm khó ngươi rồi. Lúc ấy nguy hiểm vạn phần, Tiểu Quế Tử, ngươi rất
sợ hãi sao?” Thời điểm nói ra lời này, trong giọng của hoàng đế mang
theo ý tứ trấn an nồng đậm.
Tứ gia ngẩn ra, trong lòng vô cùng cảm động: “Nô tài không sợ gì cả,
nô tài chỉ lo kinh động Hoàng thượng và thái hậu, một lòng muốn giết
thích khách để bảo vệ an nguy của Hoàng thượng và thái hậu mà thôi.”
Ý cười trên môi Khang Hy càng sâu: “Trẫm biết ngươi rất trung thành.
Được rồi, ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi chịu thiệt. Thế này
đi, bọn thị vệ bắt sống được ba thích khách, hiện giờ đang nhốt trong
ngục, trẫm muốn tra xem bọn chúng rốt cục do ai sai khiến, nghiêm trị
không tha!”
Khang Hy vừa dứt lời, liền nói: “Truyền Sách Ngạch Đồ, Đa Long tiến
vào.” Tiểu thái giám nghe xong, lập tức chạy ra ngoài truyền chỉ.
Một lát sau, Sách Ngạch Đồ và Tổng quản thị vệ Đa Long cầu kiến. Tứ
gia đứng ở bên cạnh, thấy sắc mặt hai người kia không tốt, nhất là Tổng
quản thị vệ Đa Long. Đây cũng là chuyện dễ hiểu, trong cung xuất hiện
thích khách, nếu như truy cứu tới cùng, nhất định Tổng quản thị vệ phải
chịu trách nhiệm.
Sách Ngạch Đồ và Đa Long hành lễ xong, Khang Hy liền hỏi: “Đa Long, ba thích khách kia nhận tội chưa?”
Đa Long nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bọn họ lúc đầu còn nói là không
biết, sau khi bị nô tài dùng đại hình thẩm tra, nhịn không được liền
khai ra. Ngoài ra, nô tài còn tìm được rất nhiều vật chứng.”
Khang Hy nhướn mày, nói: “A? Bọn họ khai thế nào? Vật chứng là gì?”
Đa Long liền đáp: “Bọn họ tự nhận là…thủ hạ của Bình Tây Vương Ngô
Tam Quế. Hơn nữa, trên quần áo cũng như binh khí đều có dấu của phủ Bình Tây Vương.” Sách Ngạch Đồ đứng bên cạnh cũng nói: “Nô tài cũng đã xem
qua, quả thực trên binh khí đều khắc ‘Đại Minh, Tổng binh Sơn Hải quan’”
Tứ gia vừa nghe, âm thầm kinh ngạc. Nhưng sau đó trong lòng lập tức
hiểu rõ, thì ra nửa đêm nửa hôm, Mộc vương phủ tập kích hoàng cung là vì việc này.