Sách Ngạch Đồ trình báo xong, Khang Hy liền trầm ngâm một lát, rồi
nói: “Đa Long, lúc ngươi dẫn người truy nã thích khách, có để ý chiêu
thức võ công bọn họ sử dụng không?”
Tứ gia đứng bên cạnh nghe, đáy lòng giật thột nhìn về phía Khang Hy.
Đa Long nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, nô tài khi đó có việc bận ra
ngoài. Sau khi nghe được tin có thích khách, thị vệ trong cung đã vô
cùng kịp thời chế ngự chúng, cho nên nô tài vẫn chưa có cơ hội tự mình
động thủ.”
Khang Hy gật đầu, nói: “Ừ, đành vậy…Các ngươi cảm thấy, chuyện này có thể là do Bình Tây Vương Ngô Tam Quế sai người làm không?”
Đa Long đáp: “Bởi vì thích khách không chịu nổi nhục hình mà nhận
tội, hơn nữa còn có vật chứng, cho nên theo ý nô tài, chỉ sợ Bình Tây
Vương không tránh khỏi bị hoài nghi liên quan.”
Sách Ngạch Đồ đứng bên cạnh, đang định phụ họa thì đột nhiên nhìn thấy “Quế công công” nháy mắt với mình.
Sách Ngạch Đồ là người khôn khéo, lại biết rõ “Quế công công” là tâm
phúc của hoàng đế, vô cùng hiểu ý Khang Hy, cho nên lập tức vội vàng
tâu: “Nô tài cảm thấy…Việc này còn cần tra khảo thêm, điều tra làm rõ
rồi hẵng kết luận.”
Quả nhiên, Khang Hy vừa nghe xong, liền mỉm cười: “Vì sao?”
Sách Ngạch Đồ vội nhìn Vi Tiểu Bảo, thấy hắn chỉ vào vạt áo dưới thắt lưng, liền nói: “Là thế này…Nô tài cảm thấy, vật chứng tìm thấy quá đơn giản. Huống chi, quần áo muốn thêu dấu hiệu của Bình Tây Vương, cũng
rất đơn giản, cho nên…”
Đa Long kinh ngạc nhìn Sách Ngạch Đồ, trong khi Khang Hy lại liên tục gật gù: “Lời này rất hay, rất đúng với suy nghĩ của trẫm. Đa Long…”
Đa Long vội vàng chắp tay, nói: “Có nô tài.”
Khang Hy nhàn nhạt nói: “Ngươi nhanh chóng đi tìm tất cả các thị vệ
đã giao đấu với thích khách, hỏi cho rõ chiêu số bọn chúng sử dụng là
gì. Kiến thức của ngươi rất rộng, cho nên, dù đám thị vệ không nhớ rõ
từng chiêu từng thức thì ta tin, ngươi cũng có thể đoán ra đại khái là
công phu của nhà ai.”
Đa Long thấy Khang Hy tin mình như vậy, vội vàng nói: “Xin Hoàng
Thượng yên tâm, việc này cứ giao cho nô tài. Nô tài xin cáo lui.”
Hắn nói xong, liền lui xuống. Khang Hy lúc này mới quay lại nhìn Tứ gia: “Tiểu Quế Tử, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”
Tứ gia nói: “Nô tài vốn ngu dốt. Lúc đầu nghe Tổng quản đại nhân nói
cảm thấy rất có lý…Chẳng qua sau khi Sách đại nhân nói xong, bỗng nhiên
thấy ngài ấy nói cũng có lý a.”
Khang Hy cười: “Đồ giảo hoạt, ai ngươi cũng không muốn làm mất lòng.
Được rồi, hiện tại Đa Long không có ở đây, ngươi thử nói xem vì sao
ngươi cảm thấy Sách Ngạch Đồ nói có lý?”
Sách Ngạch Đồ cũng nhìn Tứ gia, thấy Tứ gia cúi đầu, nói: “Hoàng
thượng, nô tài chỉ cảm thấy…Chuyện ám sát hoàng thượng là đại nghịch bất đạo, tất nhiên càng bí mật càng tốt. Nô tài thường nghe người ta
nói…nói rằng thích khách ngày xưa, thà tự vẫn cũng không chịu tiết lộ
thân phận chủ nhân, chẳng lẽ đám thích khách này lại ngốc như vậy, mặc
quần áo có dấu hiệu rõ ràng mà vào cung?”
Sách Ngạch Đồ nghe Tứ gia nói, gật đầu liên tục. Ý cười trong mắt
Khang Hy càng đậm, hắn nhướn mày nhìn Tứ gia, vỗ mạnh vai hắn, cười to:
“Khá lắm, Tiểu Quế Tử, trẫm cứ nghĩ hôm nay ngươi bị thích khách dọa
khiếp đảm không nói nên lời cơ. Không ngờ ngươi lại thông minh như vậy,
nghĩ rất giống trẫm, tốt lắm!”
Sách Ngạch Đồ thấy anh em kết nghĩa với mình được Hoàng thượng khen,
cũng đắc ý gật gù. Vừa rồi, suýt chút nữa hắn đã phụ họa theo Đa Long,
cũng may nhờ có “Quế công công” chỉ điểm mới thay đổi. Nói cách khác,
Hoàng thượng vốn không cùng ý kiến với hắn và Đa Long, chê bọn họ suy
nghĩ thiển cận. Nghĩ như vậy, trong lòng Sách Ngạch Đồ âm thầm vui mừng, tự cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình không tồi chút nào, lúc trước
kết bái với “Quế công công”, quả nhiên vô cùng có lợi.
Tứ gia cúi đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi, nô tài chỉ là lặp lại lời người xưa, làm sao dám so với Hoàng thượng.”
Một lát sau, Đa Long vội vàng quay lại. Hắn quỳ xuống đất, dập đầu: “Nô tài đáng chết, quả nhiên Hoàng thượng dự liệu như thần!”
Khang Hy nói: “Đứng dậy bẩm báo đi!”
Đa Long đứng dậy: “Nô tài vừa mới đi hỏi mấy thị vệ khi nãy giao đấu
với thích khách, xem bọn họ biểu diễn lại võ công, trong đó nô tài nhận
ra được một hai chiêu, chính là ‘Hoành tảo thiên quân’ và ‘Cao sơn lưu
thủy’ nổi tiếng của Mộc vương phủ ở Vân Nam. Nô tài đã kiểm tra mấy
người, nhất định không thể nhầm được.”
Khang Hy cười nhạt: “Quả nhiên.” Sau đó, hắn nói thêm, “Vũ khi và
quần áo đều có thể làm giả, nhưng bọn họ giao đấu với thị vệ, tính mạng
vô cùng nguy hiểm, tất nhiên sẽ dùng võ công bản môn. Hừ, không ngờ vì
thế lại để lộ thân phận.”
Sách Ngạch Đồ cả kinh: “Chẳng lẽ thích khách là do Mộc vương phủ ở
Vân Nam phái tới? Tại sao bọn chúng lại phải mạo danh Bình Tây Vương?”
Khang Hy mỉm cười: “Năm xưa, lúc Ngô Tam Quế đầu hàng Đại Thanh, đã
giết chết Mộc Thiên Ba, cho nên người của Mộc vương phủ làm sao có thể
tha cho hắn được. Mạo hiểm vào cung ám sát, chính là một mũi tên trúng
hai đích, cho dù không tổn thương được trẫm, cũng muốn giá họa cho Bình
Tây Vương Ngô Tam Quế.”
Sách Ngạch Đồ và Đa Long nghe Khang Hy phân tích rõ ràng như thế,
không khỏi bội phục vạn phần. Chỉ có Tứ gia đã sớm hiểu rõ, khóe miệng
lộ ra nét cười.
Khang Hy vừa dứt lời, liền quay đầu nhìn về phía Tứ gia, hỏi: “Tiểu Quế Tử, ngươi nghe có hiểu không?”
Tứ gia khom người, trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã hiểu rất rõ. Hoàng thượng quả thực trí tuệ hơn người, thật sự là bậc đế vương
tài ba…” Lúc nãy, Khang Hy gọi hắn là “đồ giảo hoạt”, còn nói thường
ngày hắn là kẻ lắm lời. Hơn nữa, trước kia Kiến Ninh cũng đã nhắc nhở
nhiều lần, cho nên Ung Chính đế cũng đoán được vài phần tính cách của Vi Tiểu Bảo chân chính.
Khang Hy nghe hắn nịnh nọt, trong lòng đắc ý vô cùng, vốn định đùa
giỡn lại vài câu, nhưng ngại đại thần còn đang ở bên, cho nên chỉ cười:
“Được rồi, để tưởng thưởng cho đêm nay ngươi anh dũng đấu thích khách,
trẫm liền tặng ngươi một cơ hội phát tài.”
Tứ gia nghĩ một lát, cũng đoán được vài phần, liền nói: “Không biết Hoàng Thượng có gì muốn sai nô tài làm?”
Khang Hy nói: “Ngươi cầm mấy thứ này, mang đến quý phủ của thế tử
Bình Tây Vương, Ngô Ứng Hùng. Nói với hắn như thế như thế, lại như vậy
như vậy, để xem hắn có sợ không?”
Tứ gia cười to: “Chỉ sợ nô tài vừa tới, Ngô thế tử liền sợ tới mức…tiểu ra quần, quỳ xuống đất xin tha không ngừng a!”
Khang Hy thấy Tiểu Quế Tử ăn nói thô tục cũng có phần đáng yêu, bèn
bật cười ha hả. Mà Sách Ngạch Đồ và Đa Long, hai người lén lút nhìn
nhau, trong lòng đều tự cảm thấy Quế công công quả nhiên chính là tâm
phúc của bệ hạ. Những lời vừa rồi, ai dám trực tiếp nói trước mặt Hoàng
đế đây? Cũng chỉ có Quế công công dám nói, hơn nữa, hoàng đế không những không giận, lại còn vô cùng cao hứng.
Tứ gia rời khỏi cung Càn Thanh, ôm một đống “vật chứng” lớn mang về
phòng. Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra, bất tri bất giác
mà về tới trong sân. Ung Chính đế đẩy cửa đi vào phòng, vừa muốn quay
đầu khép cửa lại, bỗng nhiên cảm thấy không khí không ổn.
Hắn cả kinh, vật chứng trong tay đánh rơi xuống đất, chân cũng lảo
đảo một cái, mũi chân giẫm phải một thanh đao, suýt trượt ngã. Ngay lúc
này, một thanh âm mềm mại vang lên: “Tiểu Quế Tử, sao bây giờ ngươi mới
về a?”
Tứ gia kinh ngạc nhảy dựng lên, đã thấy trước mặt, một mỹ nhân đang
cười duyên. Ung Chính đế, đời này trời không sợ đất không sợ, chỉ duy
nhất mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng liền khó chịu vô cùng.
Hắn nhịn không được lùi ra xa mấy bước: “Công chúa…Nô tài không biết
công chúa…” Bỗng nhiên, hắn giật mình nhận ra một điều, Kiến Ninh công
chúa tại sao lại ở đây? Còn nữa, Tiểu quận chúa của Mộc vương phủ đâu?
Trong nháy mắt, Tứ gia hối hận vô cùng, sớm biết có ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ giết đứa con gái kia để trừ hậu họa. Nếu để Kiến Ninh công chúa phát hiện ra thân phận của Tiểu quận chúa, chẳng phải hắn sẽ gặp
họa lớn sao?
“Tiểu Quế Tử” nơm nớp lo sợ, âm thầm cảnh giác. Lại nghe Kiến Ninh
đắc ý cười: “Không cần khách khí, đêm nay bản cung ngủ không an giấc,
đến nửa đêm nghe nói có thích khách đột nhập hoàng cung, vì vậy muốn đi
xem náo nhiệt…”
Tứ gia đen mặt, làm gì có công chúa nào nghe nói có thích khách mà
không sợ hãi trốn đi, ngược lại còn muốn chạy ra xem náo nhiệt? Hắn
giương mặt bình tĩnh nhìn Kiến Ninh, lại nghe nàng nói: “Quả nhiên bản
cung nghe được tin hay. Nghe nói ngươi đã giết chết hai tên thích khách, thật sự là dũng mãnh phi thường a!”
Tứ gia không biết nàng rốt cục có phát hiện ra Tiểu quận chúa hay
không, lời khen kia lại là thật hay là giả. Hắn cố căng mắt ra nhìn
quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Tiểu quận chúa, trong lòng
càng thêm sợ hãi, nghĩ thầm: “Hay là Tiểu quận chúa đã bỏ đi rồi? Nếu
quả thực như vậy, còn tốt hơn là bị công chúa phát hiện ra…”
Kiến Ninh thấy hắn trầm ngâm không nói, liền chạy tới trước mặt Tứ
gia: “Sao vậy, bản cung nghe nói ngươi lập công lớn, sợ ngươi bị thương
cho nên mới đến hỏi thăm tình hình của ngươi. Ai ngờ ngươi lại đi tới
chỗ hoàng đế ca ca…Thấy bản cung ở đây, ngươi một chút cũng không vui
mừng sao?”
Tứ gia vội ho khan một tiếng, nhìn trộm sắc mặt của Kiến Ninh, thấy
nàng không có biểu hiện gì, đành phải nghĩ cách tạm thời ứng phó: “Nô
tài…Chỉ là nhất thời quá mức cao hứng, không biết nên làm gì…”
Kiến Ninh cười hì hì nhìn hắn. Tứ gia cũng nhìn vào đôi mắt của Kiến
Ninh, hai tròng mắt trong sáng, không ngừng loạn chuyển trong hốc mắt,
tinh quái vô cùng, khiến hắn không thể nhìn thấu lòng nàng. Tứ gia chưa
bao giờ nghĩ tới mình sẽ sinh ra cảm giác như vậy với một cô gái, vì vậy không khỏi giật mình ngẩn ra.
Kiến Ninh nói tiếp: “Ngươi thật sự cao hứng sao? Bản cung còn tưởng
rằng ngươi đang vui đến quên cả trời đất rồi…Hừ, thế nhưng dám giấu
người trong phòng, ngươi quả thực quá to gan a!”
Tứ gia nghe xong, lập tức biến sắc, thầm nghĩ nàng quả nhiên đã biết. Hắn nhất thời lùi lại một bước, lưng chạm vào cánh cửa, hai mắt nhìn
chòng chọc Kiến Ninh, trong lòng âm thầm dâng lên sát ý: tuy rằng nàng
là người trong hoàng tộc, hắn cũng không muốn “gà cùng một mẹ lại đá
nhau”, nhưng nếu là vì để giữ mạng, như vậy cũng…
Kiến Ninh thấy hắn đằng đằng sát khí, trong lòng chấn động, nhưng
ngoài miệng vẫn cố gượng cười: “Làm sao vậy, bí mật bị bản cung phát
hiện, ngươi sợ hãi sao? Yên tâm, tuy rằng ngươi thật sự to gan lớn mật,
nhưng ‘làm người mà không phong lưu há chẳng phải sẽ uổng đời thiếu
niên’ sao…Bản cung cũng không trách ngươi, chỉ hận con cung nữ kia dám
dụ dỗ người của ta, hừ!”
Tứ gia lúc nghe được Kiến Ninh nói hai chữ “cung nữ”, bị bất ngờ không nhỏ, chần chừ nhắc lại: “Cung…nữ?”
Kiến Ninh giống như không phát hiện ra sự ngập ngừng của hắn, hờn
giận nói: “Cung nữ kia quả thực xinh đẹp…cũng khó trách ngươi lại động
lòng…Chẳng qua, cho dù nàng ta có xinh đẹp bao nhiêu, thì đẹp được hơn
bản cung sao? Ngươi về sau còn dám đứng núi này trông núi nọ nữa, cẩn
thận cơn giận của bản cung!”
Thấy nàng ghen tuông như vậy, gánh nặng trong lòng Tứ gia liền rơi
xuống. Hắn lẳng lặng mở hai bàn tay đang nắm chặt ra, cảm thấy lòng bàn
tay ướt đẫm mồ hôi.