Trần Cận Nam và Mộc Kiếm Thanh bàn xong chuyện cảm tạ “Vi Tiểu Bảo”
liền chuyển tới vấn đề tranh giành giữa Đường vương và Quế vương.
Chuyện phải kể từ sau triều Minh sụp đổ. Lúc đó, các cựu thần trung
thành chia phe phái ủng hộ Chu Tam thái tử và Chu Ngũ thái tử. Đám người Mộc vương phủ thuộc dòng của Vĩnh Lịch đế, ủng hộ Chu Tam thái tử, hay
chính là Quế vương. Mà Thiên Địa hội lại theo dòng Long Võ đế, ủng hộ
Chu Ngũ thái tử, tức Đường vương.
Cũng chính vì chuyện này mà Từ Thiên Xuyên vốn đang hòa hợp với anh
em Bạch thị song Mộc lại đột nhiên trở mặt, cuối cùng dẫn tới đánh nhau
ngươi chết ta sống.
Vì thế, nhất thời, cả sảnh đang vui vẻ hòa thuận trở nên cứng ngắc, lại ẩn ẩn lộ ra sát khí.
Tứ gia đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt. Hắn là đế vương, con mắt nhìn
những chuyện chính trị tất nhiên vô cùng tinh nhạy, trong lòng thầm nói: “Hai mối họa này đều là hiểm nguy cho xã tắc, nhưng bọn chúng lại có
chủ riêng, hơn nữa còn vì thế mà nảy sinh đấu đá nội bộ. Thật là đáng
cười,…nói cái gì ‘phản Thanh phục Minh’ chứ? Còn chưa đấu được Hoàng A
Mã đã nghĩ đến chuyện Đường Quế phân tranh, đáng cười, đáng cười. Vừa đề cập tới thì một tên họ Bạch đã chết, vậy chỉ cần đề cập thêm vài lần
thì bọn chúng đã tự giết lẫn nhau hết rồi. Đám người ô hợp này, lòng có
dã tâm mà tầm nhìn lại hạn hẹp.”
Tứ gia cười lạnh, tận hưởng cảm giác căng thẳng đang lan tỏa ở từng
ngõ ngách trong không khí. Lại nghe Trần Cận Nam quát to: “Hiện giờ
người Mãn đang thống trị, vậy mà chúng ta không những không cùng nhau
đối phó kẻ thù chung, lại còn tự tranh giành địa bàn. Các vị, chẳng lẽ
không ai cảm thấy…bản thân đã làm liệt tổ liệt tông Đại Minh thất vọng
hay sao?”
Giọng ông sang sảng như chuông đồng, một câu liền khiến tất cả sát khí tan biến.
Trần Cận Nam khẳng khái nói tiếp: “Nói đến căn nguyên của họa người
Mãn vào Trung Thổ thì chính là tội của tên Hán gian Ngô Tam Quế kia. Nếu không phải hắn đầu hàng quân Thanh, cõng rắn cắn gà nhà thì Đại Minh
chúng ta đã không tiêu vong nhanh đến vậy. Theo ta thấy, việc cấp bách
trước mắt chính là phải tìm cách diệt trừ tên Hán gian này. Trần mỗ có
một đề nghị: các vị anh hùng hào kiệt, trong chúng ta ai giết được Ngô
Tam Quế thì sẽ tôn chủ của người đó lên làm vua, có được hay không?”
Mộc Kiếm Thanh cao giọng đáp: “Trần Tổng đà chủ nói thật hay. Hừ, nếu như người của Mộc vương phủ ta giết được Ngô Tam Quế, liệu Thiên Địa
hội có chịu nghe hiệu lệnh của chúng ta không?”
Trần Cận Nam nói: “Tất nhiên sẽ nghe!”
Mộc Kiếm Thanh lại nói: “Được! Trần Tổng đà chủ quả nhiên có khí
phách. Một khi đã như vậy, Mộc Kiếm Thanh ta xin thề, nếu như Thiên Địa
hội giết được Ngô Tam Quế, Mộc vương phủ chúng ta sẽ nguyện nghe hiệu
lệnh của các người!”
Hai vị thủ lĩnh đã đi tới thống nhất, cho nên những người khác không
còn ý kiến gì nữa, lập tức theo sau Trần Cận Nam, Mộc Kiếm Thanh nhắc
lại lời thề. Chuyện tranh chấp “Đường Quế” cứ như vậy được giải quyết
xong.
Tứ gia khoanh tay đứng nhìn, trong lòng đối với Trần Cận Nam có thêm một phần kính trọng.
Ban đầu còn tưởng rằng người kia chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, không ngờ vào lúc nguy cấp lại có thể trấn áp quần hùng, sau đó đưa ra một đề
nghị hợp tình hợp lý như vậy. Không những cởi bỏ được khúc mắc, lại còn
tập hợp được lòng người…Quả nhiên có thể lên làm Tổng đà chủ của Thiên
địa hội thì không phải kẻ tầm thường, đáng tiếc thảo khấu vẫn là thảo
khấu, không thể biến thành lương dân.
Tứ gia lại nhìn Trần Cận Nam, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc cho người này.
Mọi người thề xong, Mộc Kiếm Thanh liền nói: “Trách không được mọi
người trên giang hồ đều nói: ‘Bình sinh chưa ra mắt Trần Cận Nam, có là
anh hùng cũng uổng mà thôi’…Trăm nghe không bằng một thấy, Mộc Kiếm
Thanh bội phục!”
Trần Cận Nam chắp tay, khiêm nhường nói: “Cái này chỉ là sự ưu ái của đồng đạo giang hồ mà thôi, Mộc Tiểu công gia quá khen!”
Mãi cho đến lúc này, Tứ gia mới biết “sư phụ” mình tên là Trần Cận
Nam. Mà nghe Mộc Tiểu công gia đọc câu kia, trong lòng thầm nghĩ: “‘Bình sinh chưa ra mắt Trần Cận Nam, có là anh hùng cũng uổng mà thôi’, thơ
hay, xem ra Trần Cận Nam này quả là con người phi thường? Ừm, tuy rằng
chưa biết võ công của hắn nông sâu thế nào, nhưng chỉ qua cách hành xử
vừa rồi, có thể thấy không thể coi thường người này…Người này mới thực
là cường địch với Mãn Thanh ta, nếu tiếp tục để cho hắn mở rộng uy danh, e rằng hiểm họa khôn cùng…hơn nữa, ta cũng không thể sử dụng hắn được…” Tứ gia quan sát Trần Cận Nam chỉ huy quần hùng vô cùng thành thạo,
trong lòng vô cùng kiêng dè.
Người của Mộc vương phủ và Thiên Địa hội trò chuyện vui vẻ một hồi
thì giải tán. Sau đó Trần Cận Nam bắt tay vào xử lý công việc trong
Thiên Địa hội, lại gọi Tứ gia đến, hỏi kĩ chuyện hắn cứu người của Mộc
vương phủ ra sao. Nghe xong, Trần Cận Nam liền nói: “Tiểu Bảo, chuyện
này ngươi làm rất tốt, chỉ là nếu chẳng may bị người khác phát hiện ra
thì rất nguy hiểm cho ngươi.”
Tứ gia cười nói: “Sư phụ xin cứ an tâm, lời sư phụ dạy con ghi lòng tạc
dạ, làm gì cũng rất cẩn thận, không để bị ai phát hiện đâu.”
Trần Cận Nam thở dài: “Tiểu Bảo, ngươi tuy rằng thông minh, nhưng vẫn còn nhỏ…Vi sư lần này quay về kinh, sẽ không ở lại lâu, cho nên mới
muốn gặp ngươi, thứ nhất là vì lo lắng, nhưng thấy ngươi bình an vô sự
thì ta cũng yên tâm. Nhưng mà, ngươi phải nhớ kĩ, bản thân mình đang ở
nơi đầm rồng hang hổ, cho nên làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau cẩn
thận, hơn nữa, nhớ tập trung luyện tập võ công…” Ông không ngừng dặn dò
lo lắng, khiến Tứ gia không khỏi cảm thấy “Ông ta coi trọng tên côn đồ
này hay sao? Tự mình dạy dỗ, căn dặn đủ điều, thật giống như bà mẹ nuôi
con a.” Nhưng ngoài mặt, “Vi Tiểu Bảo” vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Cận Nam nói một lát, lại thở dài: “Lần trước ngươi đánh bậy đánh bạ mà giết được Ngao Bái, bị huynh đệ trong hội cướp về…Chỉ vì trước đó hội đã từng thề, ai giết được Ngao Bái sẽ được kế thừa chức Hương chủ,
mà Thanh Mộc Đường huynh đệ không ai phục ai, vi sư sợ sẽ xảy ra nội
chiến nên mới đành mạo hiểm để ngươi đảm nhiệm chức vị này. Lúc ấy, vi
sư thấy ngươi lưu manh vô lại, còn tưởng rằng tương lai mình nhất định
sẽ hối hận vì quyết định này. Không ngờ hôm nay ngươi lập công lớn, hơn
nữa nghe huynh đệ trong đường đánh giá tốt, vi sư mới cảm thấy quyết
định của mình là đúng đắn.”
Nghe ông cảm thán như vậy, Tứ gia mới hiểu được lí do chân chính đưa tiểu thái giám kia lên làm Hương chủ.
Tứ gia lấy lại tinh thần, liền nói: “Lúc trước con chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng sau khi sư phụ bảo con làm Hương chủ, đã liền
cảm thấy không thể tùy hứng như trước kia nữa. Tất cả đều là nhờ công
lao dạy bảo của người.”
Sau một thời gian sắm vai Vi Tiểu Bảo, Tứ gia đã thuần thục thủ pháp
nịnh nọt, khiến Trần Cận Nam cảm thấy hưởng thụ vô cùng: “Tốt lắm, tốt
lắm, sư phụ nhìn thấy ngươi bây giờ khôn lớn, rất là vui mừng.” Ông ha
hả cười, định đưa tay với chén trà, không ngờ bị Tứ gia ra tay đoạt
trước dâng lên.
Trần Cận Nam thấy đồ đệ hiểu đạo lễ, lại càng cao hứng hơn, vừa muốn
giơ tay đón lấy chén trà, đã thấy chén trà kia rơi thẳng tắp xuống đất,
vỡ ra từng mảnh nhỏ. Mà đồ đệ của mình thì ôm chặt đầu vai, vẻ mặt đầy
đau đớn.
Tứ gia kêu lên đau đớn, cảm thấy bả vai tê dại đau đớn, ngón tay hoàn toàn không thể cử động được thì sợ hãi rút lui từng bước. Trần Cận Nam
kinh ngạc, lập tức chạy tới, đỡ lấy Tứ gia, nói: “Tiểu Bảo, ngươi sao
vậy?”
Tứ gia đau đến run rẩy toàn thân, đáp: “Con…không biết tại sao, nửa người, đau quá.”
Trần Cận Nam nửa ôm nửa dìu đồ đệ đỡ lên ghế: “Tiểu Bảo, ngươi cố ngồi vững một lát, vi sư bắt mạch cho ngươi.”
Tứ gia miễn cưỡng ngồi thẳng lưng, trong lòng hoang mang không biết
mình bị làm sao, mồ hôi trên trán chảy xuống thành từng dòng. Trần Cận
Nam đặt tay lên cổ tay của Tứ gia, một lát sau, sắc mặt liền thay đổi.
Tứ gia hỏi: “Tổng đà chủ…Con…Con làm sao vậy?”
Trần Cận Nam vẻ mặt nghiêm trọng, không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Tiểu Bảo, gần đây người nào động võ với ngươi?”
Tứ gia suy nghĩ rất nhanh rồi lắc đầu: “Con không đánh nhau với ai cả.”
Trần Cận Nam nhíu chặt hàng mi, ngẫm nghĩ một lát lại hỏi: “Như
vậy…Ngươi cố nhớ xem có ai từng đánh ngươi…hay đại loại như vậy không?”
Tứ gia nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lắc đầu, hỏi: “Tổng đà chủ, con rốt cuộc
bị làm sao vậy? Vì sao sắc mặt của ngươi như thế gặp kẻ thù thế?”
Trần Cận Nam nói: “Mạch của ngươi rất cổ quái. Ta nghi ngờ ngươi bị
trúng một loại chưởng pháp cực kì âm độc. Chẳng qua, người ra tay có thể chưa luyện thành công, hoặc giả trong lúc đó có người ngăn cản nên
không thể ra chiêu trọn vẹn…Cho nên độc trên người ngươi đến tận bây giờ mới phát tác.”
Ông dừng lời một lát, lại nói tiếp: “Tiểu Bảo, cố gắng đừng cử động, ta cần cởi quần áo của ngươi.”
Tứ gia cảm thấy trên người mình không có dấu hiệu gì để lộ thân phận
liền gật đầu, mặc cho Trần Cận Nam cởi quần áo của hắn ra. Đến lúc ông
ấy dừng tay lùi ra xa, Tứ gia mới hơi cúi đầu nhìn xuống, mà vừa nhìn
thì sắc mặt cũng tái đi.
Ngay trên ngực hắn, một dấu bàn tay mờ mờ, nhưng lại vô cùng quỷ dị bởi kinh mạch gần như bị lộ ra hoàn toàn.
Trận Cận Nam nói: “Tiểu Bảo, cái này xuất hiện từ lúc nào, là người nào làm?”
Tứ gia tâm loạn như ma, mơ hồ nghĩ tới một chuyện, nhưng ngay sau đó, hắn cắn chặt răng nhịn xuống, chỉ nói: “Con…Con thực sự không biết…Thứ
này xuất hiện lúc nào.”
Trần Cận Nam nhíu mày, gật nhẹ đầu, có chút đăm chiêu nói: “Ngươi này xuống tay rất bí ẩn, chẳng trách ngươi cũng không biết. Ta đoán có lẽ
là do lúc ngươi đi trên đường hắn giả bộ vô tình đụng phải ngươi, bởi vì hắn không dùng hết sức…Chỉ là…Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai mà người đó lại nhẫn tâm muốn đoạt mạng ngươi như vậy?”
Tứ gia nghe lời nói nghiêm trọng như vậy thì hoảng sợ, run giọng hỏi: “Giết…giết con?”
Trần Cận Nam nói: “Mấy năm gần đây vi sư hành tẩu giang hồ, đã chứng
kiến không ít loại võ công kì quái. Trong đó, có một đám người tự xưng
là người của Thần Long giáo trên Thần Long đảo, bọn họ nổi danh với một
môn võ công âm độc gọi là ‘Hóa cốt miên chưởng’. Nếu như nạn nhân bị
trúng loại chưởng pháp này, ban đầu sẽ không biểu lộ ra dấu hiệu gì, mãi cho đến hai canh giờ sau, người này mới bắt đầu đau đớn toàn thân, cho
tới tận lúc xương cốt vỡ nát thành bột phấn thì chết. Vì thế mới có tên
là hóa cốt miên chưởng.”
Ngay cả Tứ gia tự nhận kiến thức rộng rãi cũng không biết đến chuyện
kì lạ bậc này. Hắn nghẹn họng nhìn trân trối Trần Cận Nam, thì thào:
“Thế gian sao lại có loại võ công thần kỳ mà lại thâm độc nhường ấy?
Thần Long đảo…Thần Long đảo…Rốt cuộc là thế lực nào?” Đang miên man, hắn đột nhiên rùng mình: “Con bị trúng loại võ công này? Như vậy…Tổng đà
chủ, con sẽ…chết ư?”
Trần Cận Nam trấn an: “Yên tâm, may mắn cho ngươi là người hạ thủ mới chỉ dùng hai phần ba chưởng lực, cho nên ngươi bị thương không quá
nặng. Lại thêm được phát hiện sớm, cho nên vi sư tất nhiên có cách để
cứu ngươi.”
Tứ gia nghe vậy mới hết lo lắng: “May mắn Tổng đà chủ kiến thức sâu
sắc lại tinh tế cẩn thận, nếu không…” Hậu quả thế nào không cần nói cũng biết.
Trần Cận Nam lại nói: “Tiểu Bảo, vi sư ở đây, ngươi đừng kích động…”
Ông nâng tay áo lên, lấy ra một viên thuốc đưa cho Vi Tiểu Bảo, “Trước
tiên uống viên thuốc này vào.”
Tứ gia hỏi: “Tổng đà chủ, đây là thuốc gì?”
Trần Cận Nam đáp: “Đây là thuốc giải do ta luyện chế, sau khi ngươi
ăn vào, không những sau này luyện công sẽ đạt được thành tựu hơn, mà
hiện sẽ khắc chế được độc của hóa cốt miên chưởng. Ngươi cứ tự điều tức
kinh mạch một lát trước, sau đó vi sư sẽ vận công thay ngươi chữa
thương.”
Tứ gia nhìn viên thuốc trong tay, nói: “Đồ nhi ăn viên thuốc này rồi thì sư phụ, người phải làm sao?”
Trần Cận Nam nói: “Con đừng lo, võ công của vi sư đủ để bảo vệ bản
thân, thuốc này có giữ lại cũng vô dụng. Nay nếu nó đã có tác dụng với
ngươi thì ngươi cứ dùng đi.”
Tứ gia gật gật đầu, trong lòng nén một tiếng thở dài, nuốt thuốc xuống.
Trần Cận Nam còn nói thêm: “Chỉ là vi sư không rõ, tại sao ngươi lại bị người của Thần Long đảo truy sát?”
Tứ gia cũng không rõ chuyện này là sao, liền hỏi: “Sư phụ, Thần Long đảo là nơi nào?”
Trần Cận Nam nói: “Thần Long đảo là một đảo ở ngoài khơi, Thần Long
giáo lập nghiệp ở đó. Ngươi tuổi còn nhỏ, chưa trải giang hồ nên nhất
định không biết Thần Long giáo phải không? Đó là một tổ chức rất thần bí trong giang hồ, chuyên luyện võ công bàng môn tà môn. Aizz, ngươi tại
sao lại chọc phải bọn chúng chứ?”
Tứ gia mờ mịt nói: “Đồ nhi chưa từng gặp người của Thần Long giáo. Chỉ e chuyện này có chút kì quái.”
Trần Cận Nam nói: “Người của Thần Long giáo hành tung bí ẩn, chỉ sợ cho dù ngươi đắc tội với bọn họ cũng không biết.”
Tứ gia trong lòng chấn động, gật gật đầu: “Môn võ công này thực âm
hiểm. Sư phụ, nếu như gặp phải đám người đó, người liệu có thể thắng
được không?”
Trần Cận Nam cười: “Võ công trên giang hồ, rất nhiều loại kì bí.
Không giấu gì con, ‘Ngưng huyết thần trảo’ của sư phụ cũng không phải là loại võ công chính tông. Nếu như người nào bị trúng ‘ngưng huyết thần
trảo’, sớm muộn gì máu trong cơ thể cũng bị đông đặc lại rồi chết mà
thôi.”
Tứ gia kinh hãi, ngờ vực vô cùng. Tuy rằng những chuyện như thế này
vô cùng khó tin, nhưng hắn cũng biết cái gì mình không thấy, cũng không
có nghĩa đó không phải sự thực. Huống chi, Trần Cận Nam thân là Tổng đà
chủ của Thiên Địa hội, nếu như không có võ công kinh hãi thế tục mới là
lạ.
Cảm thấy tính mạng không còn bị đe dọa nữa, Tứ gia liền thả lỏng tâm
tình, nhìn Trần Cận Nam: “Sư phụ, vậy đồ nhi…Nếu luyện theo bí kíp của
người, có thể trở nên lợi hại như sư phụ được không?”
Trần Cận Nam cười: “Luyện công là việc không phải một sớm một chiều
là có thể thành công. Nhưng nếu ngươi kiên trì bền bỉ, lại có thêm sự
chỉ bảo của vi sư, tin rằng cho dù không thể sánh bằng ta cũng đạt được
sáu bảy phần. Đến lúc đó, phần đông kẻ trên giang hồ sẽ không địch nổi
ngươi.”
Tứ gia gật gù, do dự một lát lại hỏi: “Sư phụ, con…muốn hỏi một chút, người ra tay ám hại này, sư phụ có nhìn ra được là nam hay nữ không?”
Trần Cận Nam trầm ngâm một lát mới trả lời: “Cái này ta cũng không
biết. Nam hay nữ, già hay trẻ, tất cả ai học môn võ công này đều có thể
tạo ra chưởng ấn như vậy. Tiểu Bảo, sau này ngươi có làm việc gì, nhất
định phải vô cùng cẩn thận.”
Tứ gia gật đầu, trong lòng trầm tư.
Trần Cận Nam hướng dẫn Tứ gia cách học võ trong bí kíp, lại không ngừng
dặn dò phải luyện vào thời gian nào, sau đó mới bảo Tứ gia ngồi khoanh
chân lên giường, chính mình vận công thay hắn chữa thương. Ước chừng nửa canh giờ sau, ông thu tay về. Mà Tứ gia thì thử cử động bả vai, cảm
thấy dễ chịu hơn nhiều, ngón tay cũng bắt đầu có lại cảm giác.
Tứ gia từ biệt Trần Cận Nam quay về cung, sau đó trực tiếp tới gặp
Khang Hy. Khang Hy vừa thấy hắn bước vào, liền buông bút xuống, mỉm
cười: “Tiểu Quế Tử, lần này ra ngoài thám thính được gì?”
Tứ gia liền nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, cũng không tra ra chuyện gì quan trọng…”
Khang Hy nhíu mày: “Không sao, ngươi cứ thường xuyên ra ngoài, nhất
định sẽ có ngày thám thính được tin tốt, không cần gấp…Đúng rồi…” Khang
Hy đế chà xát hai tay, đứng dậy: “lâu lắm chúng ta không so chiêu…Không
bằng hôm nay thử vận động một chút?” Nói xong, Tiểu Huyền Tử liền cười
to, nháy mắt bỡn cợt với Tứ gia.