Thái hậu vô cùng dung túng Kiến Ninh, mặc cho nàng tùy hứng làm nũng
thế nào, bà cũng chỉ mỉm cười. Mà Kiến Ninh khóc đủ, liền nhìn Tứ gia
đứng ở góc phòng, nói: “Thái hậu, vì sao Tiểu Quế Tử ở đây?”
Thái hậu nói: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Kiến Ninh nói: “A, ta còn tưởng hắn làm sai chuyện gì nên bị người phạt chứ.”
Thái hậu nhìn nàng, hỏi: “Sao, ngươi lo lắng Tiểu Quế Tử bị phạt sao?”
Kiến Ninh cười nói: “Nếu hắn khiến Thái hậu tức giận thì chưa cần Thái hậu động thủ, Kiến Ninh sẽ thay người phạt hắn.”
Thái hậu bật cười: “Ta biết ngươi là đứa nhỏ có hiếu, nhưng cũng phải học theo quy củ dần đi”
Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh còn nhỏ mà, Thái hậu, Hoàng đế ca ca đã đồng ý cho ta học tập với hai người Tây Dương rồi.”
Thái hậu hơi kinh ngạc, suy nghĩ một lát mới nói: “Người Tây Dương, là Thang Nhược Vọng và Nam Hoài Nhân sao?”
Kiến Ninh đáp: “Đúng vậy.”
Thái hậu liếc mắt nhìn Tứ gia, ra lệnh: “Tiểu Quế Tử, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống trước đi.”
Tứ gia nghe lệnh, cúi đầu hành lễ, chậm rãi lui ra.
Thấy Tứ gia khuất bóng rồi, Thái hậu mới quay lại nhìn Kiến Ninh:
“Tại sao Hoàng Thượng đột nhiên cho phép ngươi học tập với người Tây
Dương?”
Kiến Ninh nói: “Là Kiến Ninh cầu xin Hoàng đế ca ca. Kiến Ninh cảm
thấy ở trong cung thật nhàm chán, nên muốn học người Tây Dương làm chút
đồ chơi kì thú. Mẫu hậu, ngươi đồng ý đi.”
Thái hậu thở dài: “Aizz, ngươi cũng đã lớn, bắt đầu có chủ kiến rồi.”
Kiến Ninh thấy bà tuy thở dài, nhưng ánh mắt lại lộ ra vui mừng, liền nói: “Kiến Ninh trước kia không hiểu chuyện, nhất định đã làm sai nhiều chuyện khiến mẫu hậu tức giận rồi!”
Thái hậu cười hiền hòa: “Ngươi nói ngốc nghếch cái gì vậy, ngươi là
đứa nhỏ do ta dứt ruột đẻ ra, chẳng lẽ ta có thể ghét bỏ ngươi sao?”
Kiến Ninh buông tiếng thở dài, lại dựa vào lòng Thái hậu, nói: “Kiến
Ninh thực muốn cả đời đều ở bên cạnh Thái hậu, sống một cuộc sống bình
an…”
Thái hậu trầm ngâm một lát mới nói: “Ừm…Yên tâm đi, ngươi là công
chúa, đương nhiên cả đời này sẽ bình an vô sự, không phải lo cơm áo gạo
tiền.”
Hai mẹ con trò chuyện một lát thì Thái y tới, mang theo thuốc để bôi
lên chỗ vết thương của Kiến Ninh, lại dặn dò nàng phải kiêng một số thứ. Xong xuôi, Kiến Ninh liền cáo từ, rời khỏi Từ Ninh cung.
Nàng mới bước chân ra ngoài, đã thấy Tứ gia đứng ở phía đằng xa chờ
đợi. Kiến Ninh nhẹ nhàng bước qua, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi còn ở đây
làm gì?”
Tứ gia cúi đầu, nghĩ một lát liền hỏi: “Công chúa, tay của người không sao chứ?”
Kiến Ninh đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Sao, ngươi vì chuyện này mà đứng đây đợi ư?”
Tứ gia nói: “Này…”
Kiến Ninh tiến sát gần hắn, hạ giọng nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi đang lo lắng cho ta à?”
Tứ gia ho khan một tiếng: “Công chúa, người tại sao lại không cẩn thận như vậy, để bản thân bị thương rồi.”
Kiến Ninh nói: “Bản cung vốn dĩ đang yên đang lành, đột nhiên nghĩ
tới một tên khốn nào đó, trong lòng không khỏi bất an, vì vậy, aizz, mới chạm tay vào một bụi cây…”
Tứ gia nghe giọng ai oán của Kiến Ninh, lại nói: “Công chúa, sao người lại chạy tới chỗ Thái hậu?”
Kiến Ninh đáp: “Bởi vì gần chỗ ta bị thương nhất chính là tẩm cung của Thái hậu. Sao, ngươi muốn hỏi cái gì?”
Tứ gia nói: “Không có gì, chỉ là thuận miệng thôi.”
Kiến Ninh hừ một tiếng, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, mới huých nhẹ tay Tứ gia, hỏi: “Mẫu hậu gọi ngươi tới làm gì?”
Tứ gia nói: “Ta làm sai một chuyện, đắc tội Thái hậu.”
Kiến Ninh lại hỏi: “Chuyện gì?”
Tứ gia do dự một lát, rốt cục cũng nói ra: “Hôm trước, ta phụng mệnh
Hoàng thượng đi làm một chuyện, sau đó không may ngộ thương người của
Thái hậu.”
Kiến Ninh à một tiếng, tỏ ra hiểu rõ: “Thì ra là vậy, chả trách Thái
hậu không vui. Ngươi về sau tốt nhất nên thông minh một chút, nếu khiến
Thái hậu mất hứng thì Hoàng thượng cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
Tứ gia nói: “Đa tạ công chúa.”
Kiến Ninh hỏi: “Đa tạ ta chuyện gì?”
Tứ gia liền nói: “Tạ ơn công chúa chỉ bảo.”
Kiến Ninh hừ một tiếng: “Ngươi chỉ cần nhớ rõ bản cung là người tốt
nhất với ngươi là được. Đúng rồi, khi nãy ta nghe nói, người của Ngự
Thiện Phòng đang đợi ngươi đó.”
Tứ gia nói: “Nô tài phải đi rồi.”
Kiến Ninh cười: “Xem ngươi vội vàng chưa kìa, mau đi đi, đi đi.” Nàng nhìn bóng Tứ gia quay đi, trong mắt mới lộ ra một tia lo lắng.
Tứ gia đi được nửa đường, liền gặp Tổng quản thị vệ Đa Long đang dẫn người đi ngược lại.
Tứ gia thấy hắn vội vàng, liền kêu to: “Đa ca.”
Đa Long nghe được, liền ngừng bước chân: “Quế công công.”
Tứ gia nói: “Đa ca đang vội gì sao?”
Đa Long đáp: “Quế công công, ngươi có lẽ là không biết rồi, khi nãy
chúng ta đi theo thích khách thám thính tình hình, phát hiện ra nơi trốn của bọn chúng, nên đã quay lại báo cáo Hoàng thượng. Hoàng thượng liền
bảo ta dẫn theo thị vệ, tiến vào đại bản doanh của thích khách, tranh
thủ quăng lưới bắt sạch phản tặc.” Quan hệ giữa Đa Long và Vi Tiểu Bảo
rất tốt, hơn nữa Đa Long là người trọng tình cảm, hắn đối đãi với Vi
Tiểu Bảo như người trong nhà, cho nên biết cái gì liền nói ra bằng hết.
Tứ gia lộ ra vẻ vui sướng: “Hoàng thượng anh minh, quả nhiên kế sách
do Người nghĩ ra thật chu toàn. Một khi đã như vậy, Đa ca, ngươi mau đi
thôi, không nên để lỡ thời cơ. Chỉ cần bắt gọn đám thích khách này, công lớn nhất chắc chắn thuộc về ngươi rồi.”
Đa Long cũng vui mừng khôn xiết, nói: “Thật sự ta cũng biết, việc này có được ít nhiều là nhờ Quế công công ngươi…”
Tứ gia vỗ bả vai hắn: “Chúng ta là huynh đệ một nhà, việc gì phải khách khí như vậy, ta chúc Đa ca lần này thuận buồm xuôi gió.”
Đa Long cười ha ha: “Đa tạ ý tốt của ngươi, sau khi thành công ta nhất định sẽ không quên ơn đức của Quế công công.”
Nói xong, Đa Long vội vàng dẫn người đi. Tứ gia nhìn theo bọn họ, lát sau mới chạy tới Ngự Thiện Phòng. Vừa bước vào, người bên trong đang
chờ quả nhiên chính là Tiền lão bản của Thiên Địa hội.
Hai người ánh mắt vừa chạm nhau, Tứ gia đã tỏ ra tức giận vô cùng,
quát to: “Tiền lão bản, ngươi lại có chuyện gì? Ta hiện tại rất vội,
Hoàng thượng đang gọi, nếu có chuyện gì thì nói mau. Nếu như không có
thì đi về đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Tiền lão bản thấy hắn làm bộ làm tịch, liền nói: “Công công, không
biết con heo Phục Linh Hoa Điêu hôm trước ta mang vào công công đã ăn
chưa, mùi vị thế nào?”
Tứ gia trong lòng hiểu rõ Tiền lão bản đang muốn hỏi tình hình Tiểu
quận chúa, liền đáp: “Con heo kia ăn cũng được…nhưng mà vẫn hơi mỡ. Hừ,
nhắc tới lại khiến ta không thoải mái, lần sau đừng cho heo ăn nhiều như vậy.”
Tiền lão bản nghe câu trả lời của Tứ gia, cái hiểu cái không, đành phải nói: “Tiểu nhân xin ghi tạc lời dạy bảo của công công…”
Tứ gia nhìn trái phải, thấy không ai để ý, liền nháy mắt ra dấu với
Tiền lão bản. Tiền lão bản hiểu ý, liền bám theo hắn. Hai người đi tới
một chỗ vắng người, Tứ gia mới nhíu mày, nói: “Chuyện của Tiểu quận chúa trước đừng bàn tới. Vừa rồi ta nghe nói Hoàng thượng đã tra được chỗ ở
của đám người Mộc vương phủ, cho nên sau khi ra khỏi cung, ngươi mau
triệu tập huynh đệ đi. Nếu như có thể cứu bọn họ thì chúng ta ra tay
tương trợ, còn nếu như không thể cứu thì phải mau chóng thoát thân, đừng để huynh đệ trong hội bị thương.”
Tiền lão bản thấy tình hình nguy cấp, lập tức nói: “Thuộc hạ lần này
tới đây, một phần muốn hỏi thăm Tiểu quận chúa, phần khác chính là muốn
mời hương chủ mau chóng ra khỏi cung một chuyến.”
Tứ gia hỏi: “Chuyện gì?”
Tiền lão bản trên mặt hoan hỉ vô cùng: “Tổng đà chủ đã quay về, lần
này Người ở Kinh thành không lâu, muốn gặp Hương chủ một lát.”
Tứ gia trong lòng kinh hãi, không biết “Tổng đà chủ” của Thiên địa
hội là người thế nào, nhưng cũng không thể từ chối, chỉ đành nói: “Được
rồi, nếu là như vậy, ta sẽ mau chóng tìm cơ hội ra ngoài.”
Tiền lão bản lại nói: “Hương chủ, ngươi ở trong cung làm việc cũng
phải cẩn thận một chút. Sau khi ra khỏi đây sẽ có huynh đệ đưa ngươi đi
gặp Tổng đà chủ.”
Tứ gia gật đầu: “An bài như vậy là được.”
Bàn chuyện xong, hai người lập tức đi ra. Tứ gia lại quát to: “Được
rồi, không còn chuyện gì nữa thì mau đi đi, đừng chậm trễ việc của ta.
Lần sau nhớ mang tới mặt hàng tươi ngon một chút.” Tiền lão bản cúi đầu
khom lưng, không dám nhiều lời mà cáo lui.
Đám người Ngự Thiện Phòng thấy Tiền lão bản bị mắng thảm như vậy,
liền thầm tự cho rằng nguyên nhân là do người kia dâng lễ không đủ dày
khiến Quế công công tức giận, có ai ngờ đâu đây chỉ là màn che mắt để
hai người họ ngầm bàn chuyện quan trọng.
Tứ gia từ Ngự Thiện Phòng ra, quay trở về phòng, lục tung ngăn tủ
ngầm trong tường một lúc mới moi ra được một quyển sách. Quyển sách này
hắn phát hiện ra từ sớm, nhưng xem qua chỉ thấy nội dung bên trong là
một ít khẩu quyết luyện võ công linh tinh. Tứ gia trước giờ không có
lòng muốn “nhất thống giang hồ”, vì thế lúc đầu không hề để ý, chỉ ném
trở lại chỗ cũ. Nhưng hiện giờ suy nghĩ lại, trong lòng Tứ gia không
khỏi thầm kêu may mắn, may mắn là cuốn sách này không bị Kiến Ninh đóng
góp đem đi.
Hắn lật giở sách liên hồi, cẩn thận đọc từng câu từng chữ, cảm thấy
cuốn sách này cũng không hoàn toàn giống như bí kíp võ công phổ thông mà hết sức tinh diệu. Hơn nữa, một số chỗ còn có bút tích chú thích linh
tinh. Tứ gia nhìn chữ viết mạnh mẽ cứng cáp kia, thầm nghĩ: “Tên tiểu
thái giám này vốn không biết chữ, làm sao có thể hiểu được sách viết cái gì? Như vậy, tại sao hắn lại có cuốn sách này đây? Chẳng lẽ là tên Tổng đà chủ kia giao cho hắn? Như vậy cũng thật kì quái…Thiên Địa hội nói
thế nào cũng là một tổ chức có quy củ, tại sao tự nhiên lại túm một tên
thái giảm giả đảm nhận vị trí Hương chủ Thanh Mộc Đường nhỉ?” Hắn nghĩ
tới nghĩ lui, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời thích hợp, chỉ đành
gấp sách lại.
Chiều hôm đó, hắn kiếm thời gian rảnh thay trang phục đi ra khỏi
cung. Lúc thay quần áo, Tứ gia cảm thấy nửa người trên đau nhói không
thôi, nhưng hắn cũng không quá lưu tâm mà chỉ vội vàng chạy ra cửa Thần
Võ.
Lúc tới quán trà Cao Thăng, chỉ thấy rất nhiều những khuôn mặt xa lạ
không ngừng nhìn hắn. Tứ gia không phân biệt được ai vào ai, đành dựa
vào trí nhớ đi đến tổng đà của Thiên Địa hội. Càng đi hắn lại càng nhìn
thấy thêm nhiều người, đến tận lúc tới trước cửa tòa nhà, mới thấy có
người quen chờ ở đó. Người kia nhìn thấy Tứ gia, liền đứng dậy hành lễ.
Tứ gia còn chưa bước vào cửa thì chúng huynh đệ trong Thanh Mộc Đường đã ùa ra đón, sau đó mọi người cùng nhau đi vào trong. Vào đến sảnh
chính, đã thấy một người cao lớn, khí thế hiên ngang đang khoanh tay
đứng chờ.
Tứ gia cảm thấy chín phần mười đây chính là Tổng đà chủ của Thiên Địa hội. Vì thế, trong lòng liền do dự, dù sao hắn đường đường là Hoàng đế
Đại Thanh, chẳng lẽ hôm nay lại phải hành lễ với thủ lĩnh đám phản tặc
sao?
Người nọ nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng đến, liền từ từ xoay người lại, đôi mắt sáng quắc nhìn Tứ gia.
Tứ gia bất đắc dĩ, đành tiến lên vài bước, nói: “Thanh Mộc Đường Vi
Tiểu Bảo tham kiến Tổng đà chủ…” Vốn hắn chỉ định chắp tay cho qua,
nhưng không ngờ vị Tổng đà chủ kia chỉ nhướn mày một cái, đã khiến Tứ
gia toàn thân chấn động, khuỷu chân không tự chủ được nhũn cả ra, biến
thành một cái quỳ hành lễ đúng tiêu chuẩn.
Trần Cận Nam lúc này mới nở nụ cười, bước lên hơi khom người nâng hắn dậy, nói: “Tiểu Bảo, không cần đa lễ, vi sư lâu ngày không thấy ngươi,
thật cũng có chút nhớ nhung…” Tứ gia mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ vừa rồi
thật quá mức nguy hiểm, may mắn cái tên Vi Tiểu Bảo trước kia cũng không hiểu phép tắc. Chuyện này nói rõ ra thì chính là bởi Tứ gia không hề
biết Vi Tiểu Bảo chính là đồ đệ của “Tổng đà chủ”, cho nên chỉ hành lễ
như bạn bè với nhau.
Nhưng cũng qua chuyện này, khiến Tứ gia tự giải thích được nghi vấn
bấy lâu: cái tên côn đồ dâm tặc vô sỉ kia lên được ngôi Hương chủ Thanh
Mộc Đường, có lẽ quá nửa vì hắn là đồ đệ của Tổng đà chủ Thiên Địa hội
mà thôi.
Chỉ là lần này Tứ gia đã đoán sai. Thực ra cũng không thể trách Tứ
gia, bởi vì dù hắn có tài thánh cũng không đoán ra được chuyện Vi Tiểu
Bảo giết chết Ngao Bái, mà trùng hợp là Thiên địa hội lại từng thề ai
trả thù được cho Hương chủ trước kia của Thanh Mộc Đường thì sẽ tôn xưng làm Hương chủ mới.
Trần Cận Nam đối với “Vi Tiểu Bảo” vô cùng thân thiết, nắm tay hắn
dẫn vào trong, nói: “Tiểu Bảo, con ở trong cung dạo này thế nào?”
Tứ gia: “Sư phụ đừng có lo, đồ nhi ở đó ăn sung mặc sướng, chả phải
lo lắng gì.” Hắn biết người trước mặt này là kẻ từng trải, lại là sư phụ của Vi Tiểu Bảo, cho nên tận lực giả giọng vô lại, không dám lộ ra sơ
hở gì.
Trần Cận Nam gật đầu, thở dài: “Trong cung là chốn thị phi, lừa lừa
gạt gạt. Vi sư thật sự không muốn ngươi ở đó lâu, chẳng qua vì nghiệp
lớn phản Thanh phục Minh, đành phải để ngươi chịu ấm ức rồi.”
Tứ gia cũng gật đầu không thôi, chẳng qua cái “ấm ức” của hắn và “ấm
ức” trong lời nói của Trần Cận Nam một chút cũng không giống nhau. Hắn
“ấm ức” chính là vì bản thân vốn đường đường là con cháu Thanh triều,
vậy mà bây giờ lại đứng dưới lá cờ “phản Thanh phục minh”. Nỗi ấm ức này quả thực là cao như núi, dài như sông, đau xót không biết chia sẻ cùng
ai.
Trần Cận Nam đương nhiên không biết suy nghĩ thật của Tứ gia, chỉ
nghe “Vi Tiểu Bảo” nói: “Vì sự nghiệp phản Thanh phục Minh mà nỗ lực,
cho dù đồ nhi có phải chịu ấm ức nữa cũng không sao. Nhưng sư phụ thì
khác, người quanh năm hành tẩu bên ngoài, cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Con nghe nói gần đây triều đình tăng cường thị vệ truy bắt chúng ta.”
Trần Cận Nam gật gù: “Ngươi yên tâm, vi sư há phải là kẻ tầm thường,
đám chó săn nhà Thanh đó không làm gì được ta đâu.” Lúc hắn nói ra lời
này, hơi lộ ra chút kiêu ngạo, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói: “Đúng rồi, gần đây ngươi luyện võ công tiến bộ đến mức nào?”
Tứ gia bị hỏi như vậy, đầu đầy mồ hôi, lí nhí đáp: “Sư phụ nói làm đồ nhi hổ thẹn. Gần đây quá mức bận rộn, cho nên…không còn thời gian luyện công.”
Trần Cận Nam thấy hắn thành thật như vậy, liền vỗ vai trấn an: “Cũng
không còn cách nào khác. Võ công cũng không thể ngày một ngày hai mà
thành, mà chỉ có người kiên trì bền bỉ, đam mê võ học mới biến cao thủ
được. Vi sư chỉ là sợ ngươi tuổi còn nhỏ, trên vai lại phải gánh trọng
trách lớn lao, cho nên mới muốn ép ngươi học võ công. Ít nhất cũng là để ngươi có thể tự bảo vệ mình. Bản bí kíp kia ngươi cứ xem đi, nhân lúc
vi sư còn nán lại đây, nếu có chỗ nào không hiểu, vi sư sẽ chỉ dạy cho.”
Quả nhiên bí kíp đó là của Trần Cận Nam! Tứ gia nghĩ vậy, lập tức
nói: “Sư phụ quả thực đã lao tâm khổ tứ vì đồ nhi. Ân tình này đồ nhi
xin ghi lòng tạc dạ, nhất định sẽ cố gắng không phụ sự dạy bảo của
người.” Thời điểm nói ra những lời này, Tứ gia đã hạ quyết tâm phải học
võ cho thật giỏi. Bởi nói cho cùng, kiếp trước hắn là đế vương, đi đến
đâu cũng có thị vệ bảo hộ, hô phong hoán vũ không gì không làm được,
nhưng kiếp này hắn chỉ là một tiểu thiếu niên trói gà không chặt, tuy
mang danh Hương chủ của Thiên Địa hội nhưng sự thực lại rất dễ gặp nguy
hiểm đến tính mạng. Hơn nữa trước mặt chẳng phải có sẵn một vị Tổng đà
chủ võ công phi phàm tự dâng lên cho hắn dùng sao. Tứ gia nhẩm tính:
“Nếu ta có thể hiểu được hết bản bí kíp kia, luyện thành một thân võ
công cao cường cũng là chuyện rất tốt.
Trần Cận Nam còn muốn nói nữa, lại đột nhiên nghe người bên ngoài bẩm báo, nói Mộc Tiểu công gia của Vân Nam Mộc vương phủ tới, vì vậy liền
dừng lời.
Một lát sau, Mộc Kiếm Thanh và hai người khác bước vào. Tứ gia nhận
ra một người trong số đó chính là kẻ hắn đã thả ra khỏi cung, Ngô Lập
Thân.
Hai bên gặp nhau thì vái chào, sau đó Mộc Kiếm Thanh nói: “Lần này
tại hạ tới, chính là muốn tự thân nói lời cảm tạ với Vi Hương chủ của
Quý hội.”
Trần Cận Nam giật mình, hỏi: “A? Không biết tiểu đồ nhi của ta đã làm gì?”
Mộc Kiếm Thanh lại nói: “Thì ra Vi Hương chủ là đồ đệ của Trần Tổng
đà chủ, quả thực là thầy hay tất sinh trò giỏi. Vi Hương chủ tài năng
hơn người, không những cứu được huynh đệ chúng ta từ trong lao ra, lại
còn phái người của Thiên Địa hội đến giúp sức khi chúng ta bị quân Thanh tróc nã. Nhờ vậy mà chúng ta mới thoát được một kiếp, không đến mức
toàn quân bị diệt.”
Chuyện Tứ gia cứu ba người Ngô Lập Thân cả Thanh Mộc Đường không ai
hay biết. Trần Cận Nam hơi kinh hãi, liếc mắt nhìn Tứ gia: “Tiểu Bảo,
đầu đuôi là thế nào?”
Tứ gia liền đáp: “Chuyện là thế này, Tổng đà chủ…Sư phụ, trong lúc vô ý con biết được vài vị anh hùng của Mộc vương phủ bị thị vệ trong cung
bắt được, nên mới nảy sinh ý định ứng cứu…Cũng may thiên thời địa lợi
nhân hòa nên không xảy ra chuyện bất trắc gì.”
Tứ gia sớm đã tính toán kĩ phải làm như thế nào. Ngay từ lúc Khang Hy lệnh cho hắn lén thả ba người của Mộc vương phủ ra, hắn đã nghĩ tới
chuyện Khang Hy muốn truy ra tận đại bản doanh của phản tặc. Quả nhiên,
Ngô Lập Thân và sư đệ của hắn vừa về tới Mộc vương phủ thì Khang Hy đã
phái thị vệ đến. Cho nên, trong chuyện này, hắn nhất định sẽ bị Thiên
Địa hội nghi ngờ là nội gián.
Đó chính là lí do vì sao khi Tứ gia nhìn thấy Đa Long dẫn binh tới Mộc vương phủ thì quay đi tìm Tiền lão bản.
Hành động này của Tứ gia tựu trung là nhằm ba mục đích. Thứ nhất là
cứu hai người Ngô Lập Thân, để Mộc vương phủ phải chịu ơn, qua đó giải
quyết êm xuôi khúc mắc giữa Từ Thiên Xuyên và hai anh em Bạch Hàn Phong, Bạch Hàn Tùng. Thứ hai, để cho Khang Hy tìm ra được chỗ của phản tặc
thì Khang Hy sẽ cao hứng. Thứ ba, hắn bảo Tiền lão bản mang anh em đến
cứu người sau lúc Đa Long xuất phát, chính là vì muốn sau khi Tiền lão
bản đến, người của Đa Long đã giết xong phản tặc. Ai ngờ tên Mộc Kiếm
Thanh này võ công lại tốt như vậy. Nhưng cũng không sao, chẳng phải bây
giờ Mộc vương phủ đã thiếu nợ ân tình của hắn ư?
Quả nhiên Mộc Kiếm Thanh đối với “Vi Tiểu Bảo” khen không dứt lời,
khiến cho Trần Cận Nam và huynh đệ Thiên Địa hội cũng được thơm lây. Mà
qua chuyện này, cái nhìn của Trần Cận Nam dành cho Tứ gia cũng có chút
thay đổi.