Kiến Ninh vừa trở về Khôn Ninh cung, đã vội vàng thay quần áo thái
giám ra. Mà Tiểu quận chúa đứng một bên lại khờ dại hỏi: “Công chúa, tại sao ngươi lại mặc quần áo thái giám?”
Kiến Ninh đáp: “Cái này ngươi là không biết, đây chính là ham mê đặc thù của bản cung.”
Tiểu quận chúa lại hỏi: “Ham mê đặc thù, ham mê đặc thù là cái gì? Mặc quần áo của thái giám sao?”
Kiến Ninh cảm thấy Tiểu quận chúa quả thực được người nhà bao bọc quá kín, cho nên cái gì cũng không biết, liền thuận miệng bịa chuyện, nói:
“Cái này gọi là cosplay, là một môn nghệ thuật.”
Tiểu quận chúa chần chờ nói: “Cos, cos…play? Nghệ thuật sao…Cái này thật mới mẻ, công chúa, sao ngươi biết nhiều thứ như vậy?”
Kiến Ninh đáp: “Cái này sao? Ừm, là bởi gần đây ta học tập cùng mấy
người Tây Dương, những thứ này ở nước ta còn chưa xuất hiện đâu. Đúng
rồi, hôm nay ngươi có ngoan không, không chạy lung tung chứ? Nếu ngươi
ngoan ngoãn, chờ ta học xong sẽ dạy lại cho ngươi, còn mang ngươi ra
ngoài chơi. Nhất định sẽ có nhiều người hâm mộ ngươi a.”
Tiểu quận chúa vội vàng nói: “Ta thực sự rất ngoan mà, hôm nay ta đã
học xong cách trải giường chiếu, các vị ma ma tổng quản còn khen ngợi ta thông minh nữa.”
Kiến Ninh cười ha ha, nói: “Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Mộc Mộc thực sự
rất ngoan. HIện giờ ta phải đi gặp Hoàng đế ca ca, đợi lát nữa sẽ về
nghe ngươi kể chuyện tiếp.”
Tiểu quận chúa mặt đột nhiên trắng bệch, lí nhí nói: “Công chúa, ta
chưa từng gặp Hoàng đế. Hoàng đế trông thế nào, ta nghe ca ca nói…Hoàng
đế mặt toàn ranh nanh, vô cùng đáng sợ có phải không?”
Kiến Ninh nhớ tới lần trước khi Khang Hy đến thì Tiểu quận chúa không có mặt, liền cười thầm, nói: “Quả thực cũng hơi đáng sợ, nhưng mà cũng
không đến mức vô cùng đáng sợ. Tóm lại, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở đây
không chạy lung tung thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Kiến Ninh thay quần áo công chúa, chạy đi gặp Khang Hy. Thị vệ canh
ngoài Ngự Thư Phòng thấy nàng liền lui ra nhường đường. Kiến Ninh cất
bước đi vào, đã thấy Khang Hy ngồi trên án, hình như đang phê chữa cái
gì. Thái giám bên cạnh hắn thấy nàng đi vào, định bẩm báo thì đã thấy
Kiến Ninh dựng thẳng ngón tay trước miệng, ra dấu bảo im lặng. Tên thái
giám kia hiểu ý, liền lẳng lặng lui ra ngoài.
Kiến Ninh bước nhẹ như mèo tới, khiến Khang Hy không phát hiện ra. Hắn phê phê sửa sửa một lát, liền nói: “Trà.”
Thái giám bưng trà lên, Kiến Ninh đưa tay nhận lấy khay, kính cẩn bưng cho Khang Hy.
Khang Hy đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, tiếp tục phê
duyệt tấu chương. Kiến Ninh thấy hắn chăm chú đến vậy, liền hé miệng
cười.
Khang Hy lúc này mới để ý, phát hiện cánh tay bưng khay dùng vải dành cho công chúa, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn thấy Kiến Ninh, vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Kiến Ninh, ngươi tới
lúc nào mà trẫm không biết? Tại sao không có người nào thông báo cho
trẫm?”
Thái giám đứng hầu nghe vậy cuống quít quỳ xuống, khấu đầu nhận tội.
Kiến Ninh vội vàng nói: “Hoàng đế ca ca, là Kiến Ninh bảo bọn họ không
được lên tiếng. Kiến Ninh thấy Hoàng đế ca ca đang bận, cho nên không
đành lòng quấy rầy.”
Khang Hy cười nói: “Ngươi a, lúc còn nhỏ thì luôn làm phiền trẫm…Ngoan nào, đứng đã lâu chưa? Có mệt hay không?”
Kiến Ninh nói: “Không mệt, chỉ cần được ở bên cạnh Hoàng đế ca ca, cho dù có đứng cả đời cũng không mệt.”
Khang Hy cau mày, nói: “Kiến Ninh…aizz, đừng nói ra mấy lời ngu ngốc
như vậy.” Hắn cầm tay nàng, lại nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Kiến Ninh, đăm chiêu thở dài.
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, có chuyện gì vậy?”
Khang Hy hơi lắc đầu, nói: “Không có gì…Trẫm chỉ là, nghĩ tới một chuyện, nhưng cũng còn lâu…tạm thời không cần nghĩ.”
Kiến Ninh nói: “Điều Hoàng đế ca ca đang suy nghĩ nhất định là chuyện đại sự.”
Khang Hy cười: “Sao ngươi biết?”
Kiến Ninh đắc ý: “Ta tất nhiên biết.” Nàng cúi đầu nhìn tấu chương
trên bàn, nói tiếp: “Hoàng đế ca ca đang bận sao? Kiến Ninh có phải tới
không đúng lúc không? Hay là Hoàng đế ca ca cứ coi như ta không tồn tại
đi.”
Khang Hy nói: “Đừng ngốc vậy, trẫm nhớ ngươi, muốn ngươi ở bên cạnh
trẫm nên mới sai người đi tìm ngươi…Vừa rồi thái giám nói ngươi hình như không ở Khôn Ninh cung, lại đi đâu chơi sao?”
Kiến Ninh thấy hắn cưng chiều mình như vậy, bỗng nhiên nghĩ tới
chuyện vừa rồi suýt bị Lưu Nhất Chu làm nhục, nhất thời ấm ức nói:
“Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy thấy nàng như vậy liền căng thẳng, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì? Có phải xảy ra chuyện gì không hay rồi không?”
Kiến Ninh hít hít cái mũi, nói: “Không, không có việc gì.”
Khang Hy nhíu mày hỏi: “Kiến Ninh, không được gạt trẫm.”
Kiến Ninh nhìn ánh mắt lo lắng của Khang Hy, biết rõ nếu mình vẫn
khăng khăng không nói, kiểu gì hắn cũng sẽ truy hỏi tới cùng. Hắn quan
tâm đến nàng như vậy, chỉ sợ nếu không có được đáp án vừa lòng, sẽ âm
thầm sai người điều tra, đến lúc đó nhất định sẽ có thể tra ra được
chuyện nàng đến phòng của Tứ gia.
Vì vậy, Kiến Ninh liền thở dài, nói: “Chuyện này nói ra thật mất mặt, cho nên ta mới không muốn để Hoàng đế ca ca biết. Kiến Ninh vốn định
tương lai sẽ tỷ võ chiêu thân nên lén đi so chiêu với người ta, không
ngờ lại bị thua…” Khang Hy thấy nàng ấp a ấp úng nói ra những lời này
thì suýt bật cười, ngoài miệng lại trách cứ: “Ngươi đúng thật là không
ra thể thống gì cả, đường đường là công chúa, ai cho phép tỷ võ chiêu
thân?”
Kiến Ninh nói: “Ta thấy Hoàng đế ca ca ngày nào cũng luyện võ, ta…ta
cũng muốn học một hai chiêu, nên mới đánh nhau với một tên tiểu thái
giám. Kết quả, kết quả liền thua thảm hại.”
Khang Hy thấy nàng tỏ ra không cam lòng, vốn lúc đầu còn lo lắng nàng có bị thương không, lại cảm thấy mục đích nàng học võ để “kén chồng” là không thể chấp nhận đối với hoàng tộc, vì thế liền nói: “Ngươi thân là
công chúa, phải biết giữ phép tắc, đừng học theo đám con gái dân gian
kia, vung gươm múa kiếm mà làm gì. Ngộ nhỡ tự làm bản thân bị thương thì phải làm sao? Hừ, tên cẩu nô tài nào dám động thủ với ngươi, trẫm nhất
định…” Nói tới đây, hàng mi của Khang Hy cau lại, lộ ra vẻ uy phong
nghiêm túc vô cùng.
Kiến Ninh vội vàng kêu lên: “Hoàng đế ca ca, là Kiến Ninh ép hắn mà,
không phải lỗi của hắn. Hoàng đế ca ca, người đừng giận, nếu người giận
thì cứ phạt Kiến Ninh đi. Hoàng đế ca ca là minh quân, không thể vì một
chuyện cỏn con của Kiến Ninh mà làm tổn hại thanh danh của mình được.”
Khang Hy thấy nàng sốt sắng giải thích, liền cười nói: “Ngươi nếu như sợ thanh danh của trẫm bị tổn hại thì ngoan ngoãn cho trẫm, đừng có làm mấy chuyện nguy hiểm khiến trẫm tức giận.”
Kiến Ninh bĩu môi, thở dài: “Ta…ta chỉ cảm thấy bản thân thực vô
dụng…nếu…Nếu như có người xấu muốn đánh ta thì ta không đánh lại được,
như vậy sẽ bị chúng bắt nạt.” Nghĩ tới chuyện mình không thể chống trả
khi bị Lưu Nhất Chu điểm huyệt, Kiến Ninh vạn phần không cam lòng.
Nếu như ở hiện đại thì cũng đành cam phận, nhưng mà đây lại là cổ đại a, nếu như có thể học “Hàng Long Thập Bát Chưởng”, “Cửu Dương thần
công”, vân vân và vân vân, vậy thì…Ha ha ha ha…
Trong khi Kiến Ninh đang đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ thì Khang Hy
lại nói: “Ngươi thật là, không biết trong đầu suốt ngày nghĩ lung tung
gì nữa? Ngươi là công chúa, ở trong cung làm sao có người xấu muốn hại
ngươi được? Huống hồ còn có trẫm, chỉ cần ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ che chở cho ngươi.”
Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn Khang Hy, giương mắt to trông mong nhìn hắn, nũng nịu nói: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy đối với những hành động kỳ quặc của muội muội mình, không
những không tức giận mà lại còn cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn thấy Kiến Ninh làm nũng, liền dỗ dành: “Được rồi, ngươi đừng nghĩ lung tung, nghe lời trẫm.”
Kiến Ninh ừ một tiếng, rồi lại nói: “Đúng rồi, Hoàng đế ca ca, người có biết võ công không?”
Khang Hy đáp: “Trẫm cũng chỉ học được mấy chiêu.” Tuy lời nói hết sức bâng quơ, nhưng khóe miệng của hắn lại mang theo một nét cười đắc ý.
Trước đây, bởi vì có “Tiểu Quế Tử” cùng so chiêu nên võ công của hắn đã
tiến bộ không ít. Huống chi, nơi này không phải chốn giang hồ, cho nên
hắn nghĩ võ công của bản thân được như vậy đã là rất tốt rồi.
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, không bằng người dạy ta võ công đi?”
Khang Hy giật mình, kinh hãi nói: “Ngươi nói lung tung gì vậy, làm sao như vậy được?”
Kiến Ninh ánh mắt sáng lấp lánh: “Nếu như để người khác dạy ta, bọn
họ nhất định sẽ thừa cơ phi lễ ta. Nhưng mà nếu là Hoàng đế ca ca thì
tốt rồi! Hoàng đế ca ca!” Nàng nói xong, liền không ngừng lay lay bàn
tay của Khang Hy.
Khang Hy nhẹ nhàng rút tay áo ra, nói: “Không được, như vậy không đúng quy củ, nếu để thái hậu biết được…”
Kiến Ninh nói: “Thái hậu thông tuệ như vậy, nếu biết ta học chút võ
phòng thân sẽ không phản đối đâu. Hoàng đế ca ca, người dạy ta đi, ta
bái người làm sư phụ a.”
Khang Hy bị hai chữ “sư phụ” làm động lòng, không khỏi liếc mắt nhìn
Kiến Ninh, chỉ thấy hai mắt nàng đầy trông mong nhìn mình, khiến hắn
không khỏi mãi mới nói được nên lời: “Không được…Trẫm là Hoàng đế, không thể phá vỡ quy củ của tổ tiên.”
Kiến Ninh hừ một tiếng, nghiêng đầu thì thầm vào tai Khang Hy:
“Chuyện người lén lút đánh nhau với Tiểu Quế Tử trước đây thì sao? Có
tuân theo cung quy đâu.”
Khang Hy nghe nàng nói vậy, liền cố ý nhìn đi nơi khác, cố gắng tỏ ra không hề chột dạ: “Cái đó gọi là trao đổi võ nghệ, điều này rất bình
thường.”
Kiến Ninh lại hừ tiếp: “Người không nói ta cũng biết, hừ, lúc hai
người trao đổi võ nghệ, Tiểu Quế Tử còn đánh Hoàng đế ca ca bị thương!
Cái đó chính là đại nghịch bất đạo, nếu như theo quy củ để xử lý thì
Tiểu Quế Tử kia đã sớm mất đầu lâu rồi.”
Khang Hy thấy nàng giở giọng vô lại, liền thở dài một hơi, lại nhìn
khuôn mặt tươi cười đểu giả của Kiến Ninh, nói: “Aizz…Ngươi trở nên thật xấu xa rồi a, dám lấy chuyện này để đe dọa trẫm.”
Kiến Ninh lại một lần nữa ôm cánh tay hắn, nói: “Hoàng đế ca ca,
người đồng ý với Kiến Ninh đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu…”
Khang Hy thấy nàng bám riết không buông thì đau đầu không thôi. Nhưng hắn vốn yêu thương nàng hết mực, cho nên chẳng còn cách nào khác, liền
nói: “Này…Được rồi, nhưng mà ngươi phải nhớ không được nói với người
khác, cho dù là Thái hậu cũng không thể nói.”
Kiến Ninh cười to: “Ta biết rồi! Kiến Ninh tham kiến sư phụ Hoàng đế ca ca!”
Khang Hy thấy nàng cười tươi như hoa, xưng hô lung tung lộn xộn, chỉ biết lắc đầu cười: “Ngươi a…”
Khang Hy đế quyền uy thiên hạ, triều thần không kẻ nào dám trái ý, vậy mà cuối cùng lại phải chịu thua một tiểu nha đầu.
Quyết định xong chuyện này, Khang Hy liền sực nhớ ra một chuyện khác: “Đúng rồi, hôm trước ngươi nói muốn gặp Thang Vọng Nhược và Nam Hoài
Nhân. Trẫm đã hẹn với hai người đó rồi đấy.”
Kiến Ninh lần này gặp Khang Hy thấy vui mừng không thôi, lập tức tuôn ra nhiều lời đường mật ngọt ngọt ngào ngào, mãi sau mới cáo lui.
Từ Ngự Thư Phòng ra, nàng liền thẳng hướng về Khôn Ninh cung, nhưng
đi được nửa đường lại cảm thấy tâm thần bất an, trong lòng bứt rứt khó
chịu vô cùng. Nghĩ rằng có thể là di chứng lúc Lưu Nhất Chu điểm huyệt
để lại, Kiến Ninh liền quyết định ngồi nghỉ một lát. Nàng nghĩ lung tung một hồi, lại miên man nhớ đến Tứ gia: “Lúc ấy ta ở trong màn nhìn không được cái gì, chỉ nghe thấy có tiếng động. Lão Tứ thân là hoàng đế, nói
như vậy võ công hẳn cũng không phải là loại cao thủ võ lâm, liệu có thể
cũng bị Lưu Nhất Chu kia đánh bị thương không? Nhưng sao không thấy hắn
kêu ca gì nhỉ?” Nghĩ đến người kia ngoài mặt chất phác thật thà, trong
bụng lại là cả một bồ quỷ kế đa đoan, nàng không khỏi che miệng cười
khúc khích.
Đang ngồi ở trong hòn giả sơn, Kiến Ninh lại thấy có hai thái giám đi ngang qua, vừa đi vừa trò chuyện: “Quế công công không ở trong phòng,
nghe các thị vệ đại ca nói thì hắn bị Thái hậu gọi tới. Ngươi nói xem,
liệu có phải là chuyện tốt gì không? Aizz, chỉ khổ cho cái tên kia, xem
ra còn phải chờ lâu.”
Người kia liền nói: “Đành phải đợi thôi, chẳng lẽ chúng ta lại đi gặp Thái hậu đòi người sao? Ngươi có muốn sống nữa không? Cứ đứng ngoài tẩm cung của Thái hậu chờ đi, khi nào Quế công công ra thì bẩm báo.”
Kiến Ninh đang lấy khăn lau mồ hôi trên trán, nghe câu được câu không liền giật mình, mãi sau mới kịp phản ứng.
Nàng nhảy dựng lên, từ trong hòn giả sơn chạy vọt ra, lao thẳng về
hướng Từ Ninh cung. Mà hai thái giám kia thấy công chúa cắm đầu chạy như điên về phía mình thì sợ hãi tránh đường, vội vàng cúi đầu thỉnh an,
đến lúc ngẩng lên đã không còn thấy bóng người nữa.
Các ngươi hỏi tại sao Kiến Ninh lại sợ như thế ư? Bởi vì nàng vừa
nghĩ tới một việc hết sức nghiêm trọng: khi Thái hậu và Hải Đại Phú
quyết chiến với nhau, đã từng nói tới rất nhiều chuyện cơ mật trong
cung, như là chuyện mẹ đẻ của Khang Hy, lại như là chuyện của lão hoàng
đế Thuận Trị…Mà tất cả những chuyện đó tên “Tiểu Quế Tử” kia lại nghe
không sót một chữ nào, cho nên, trong lòng Thái hậu, hắn đã trở thành
một mối hiểm họa khôn cùng. Lúc trước bà còn chưa ra tay với Tứ gia, một phần là bởi sau khi giao đấu với Hải Đại Phú, Thái hậu bị trọng thương, mà phần khác chính là bởi lời can ngăn của Kiến Ninh.
Hiện giờ Thái hậu đã khỏi hẳn, việc đầu tiên muốn làm đương nhiên
chính là tính sổ với “Tiểu Quế Tử”. Nghĩ đến Tứ gia thất khiếu chảy máu
ròng ròng, Kiến Ninh sợ đến nỗi suýt hét lên.
Nàng chạy như bay tới Từ Ninh cung, tốc độ y như một vận động viên
điền kinh chuyên nghiệp. Nàng nghĩ, nếu như Lưu Tường nhìn thấy cảnh này chắc hẳn phải hô to: “Sư muội đồng môn.”
Kiến Ninh thấy một đám thị vệ đứng lố nhố trước cửa Từ Ninh cung,
liền biết Tứ gia vẫn còn đang ở bên trong. Vì vậy, nàng mới cố hét to
một tiếng, hy vọng Thái hậu nếu như chưa giết Tứ gia thì có thể sẽ kìm
sát tâm của mình lại.
Một cử chỉ nhỏ này của Kiến Ninh, chính là tấm bùa hộ mạng cho Tứ gia.
Lúc nàng vọt vào trong Từ Ninh cung, nhìn thấy Tứ gia vẫn còn sống
mới thả lỏng tâm tình. Mà Thái hậu thấy nàng đi vào, sắc mặt đang lạnh
lùng bỗng trở nên hiền hòa, bà lùi lại vài bước, mà Tứ gia cũng thuận
thế lui lại, cúi đầu thỉnh an công chúa.
Nhìn thấy Thái hậu, Kiến Ninh mới sực nhớ tới cung quy. Nàng vội vã
giảm tốc độ lại, cố làm ra điệu bộ khoan thai. Nhưng bởi vì lúc nãy chạy quá nhanh, cho nên theo quán tính, Kiến Ninh không kịp thắng lại, lảo
đảo suýt ngã trước mặt Tứ gia.
Tứ gia nhanh tay lẹ mắt, không chút nghĩ ngợi liền đỡ lấy Kiến Ninh.
Mà đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên, hắn mới giật mình phát hiện ra hai
mắt nàng hơi đỏ lên, lại ươn ướt nước.
Tứ gia đỡ Kiến Ninh đứng thẳng dậy mới chậm rãi buông tay, cúi đầu nói: “Công chúa xin cẩn thận ngọc thể.”
Kiến Ninh hít sâu một hơi, mỉm cười: “Bản công chúa đương nhiên biết phải làm gì, không cần tên nô tài như ngươi phải dạy!”
Tứ gia nghe nàng nói lời chua ngoa, nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa tươi cười thật lòng, lộ ra cảm giác thoải mái.
Vì thế, hắn ngước mắt lên nhìn lén nàng một cái, sau đó quy củ khom
người lùi ra xa hơn, giống như một tên nô tài bình thường thấy chủ nhân
nổi giận mà sợ hãi.
Thái hậu thấy Kiến Ninh vội vàng chạy vào, trong lòng vừa sợ hãi lại
vừa nghi hoặc, hơi hơi lo lắng Kiến Ninh gấp gáp như vậy, liệu có phải
vì tên Tiểu Quế Tử này hay không? Cho đến lúc bà nghe được Kiến Ninh
quát Tứ gia, bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo phách lối giống như đối với
những tên nô tài cung nữ khác, mới quên đi ý nghĩ này, mỉm cười ôn hòa:
“Kiến Ninh, sao vừa rồi lại chạy nhanh như vậy? Xảy ra chuyện gì hay
sao?”
Kiến Ninh đi tới bên cạnh Thái hậu, rút khăn tay ra lau mắt, ảm đạm nói: “Thái hậu, Kiến Ninh bị bắt nạt.”
Thái hậu cả kinh, giọng nói đang từ ôn hòa cũng trở nên gay gắt: “Cái gì? Ai dám bắt nạt ngươi?”
Kiến Ninh nói: “Thái hậu, người xem…” Nàng chìa tay ra, Thái hậu cúi
đầu nhìn xuống, liền thấy trên cổ tay trắng nõn như ngọc của con gái nổi bật một lằn máu, nói sâu không sâu, nói nông không nông, nhưng cũng đủ
khiến bà cả giận: “Cái này…Là kẻ nào?”
Kiến Ninh dậm chân, ấm ức kêu than: “Kiến Ninh khi nãy chạy chơi
ngoài Ngự Hoa Viên…Là cái cây hoa chết tiệt đó, con chỉ chọc chọc một
chút, nó liền lấy gai đâm con…Hu hu, đau quá a, Thái hậu, người phải làm chủ cho con, người mau sai người tróc rễ cái cây đó lên đi.” Nàng vừa
khóc, vừa vùi đầu vào trong lòng Thái hậu.
Thái hậu nghe xong thì bình tâm lại, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Kiến
Ninh, cười nói: “Ngươi…Aizz, đứa nhỏ này, thì ra là như thế, ngươi a,
suýt nữa hù chết mẫu hậu rồi…”
Tứ gia đứng một bên lắng nghe, khóe mắt liếc nhìn Thái hậu, lại nhìn
người đang làm nũng trong lòng bà, trong lòng nảy sinh muôn vàn cảm xúc.