Cách Vách Công Ty Tổng Tài Địch Nữ Vương Trợ Lý

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4.

Nữ vương thụ ở trong nhà ôn nhu công nửa tháng liền trở về.

Ba mẹ công đều vô cùng luyến tiếc.

Trong lúc này, nữ vương thụ được chăm sóc cẩn thận, cả người đã béo lên một vòng. Đương nhiên, vẫn thuộc phần tử gầy ốm →_→.

Mà ôn nhu công thì, ngày đầu tiên nữ vương thụ vào ở, liền nói với y, “Tắm rửa có gì bất tiện thì cứ nhờ tôi, tôi giúp cậu.”

Nữ vương thụ đỏ mặt đem hắn đuổi ra ngoài.

Ôn nhu công thấy nữ vương thụ đỏ mặt như vậy, vốn dĩ trong tư tưởng vô cùng thuần khiết mong muốn giúp người làm niềm vui liền nảy sinh một ít ý tưởng thiếu nhi không nên biết gì đó, vì thế cũng đỏ mặt thep, mắng một tiếng, “Thèm vào, tôi cũng không phải là sắc lang.”

Bởi vì ở nhà của ôn nhu công mười mấy ngày nay, nữ vương thụ đều được ôn nhu công đưa đi đón về.

Sau đó cũng rất tự nhiên mà trở thành tâm điểm của thông tấn xã vỉa hè.

Mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi:

– Hình như nữ vương thụ đang cặp kè với tổng giám đốc của công ty bên cạnh?

– Cũng được a, nữ vương thụ rất tốt, mà tổng giám đốc công ty kế bên cũng rất được, hai người vô cùng xứng đôi.

– Như vậy cũng tốt, nữ vương thụ cuối cùng cũng không chết theo mối thâm tình với tổng tài của chúng ta, tổng tài của chúng ta vốn không giống người trong hiện thực a!

– A…a… Vì sao nam nhân có bộ dạng đẹp trai đều là đồng tính?

– A, tôi thấy đồng tính cũng tốt.

……… Bên trong, nữ vương thụ cũng lười phản bác, mặc kệ cho bọn họ muốn nói gì thì nói đi.

Bình phàm thụ đương nhiên cũng nghe thấy đề tài nghị luận này, sau đó còn nổi hứng đi làm sớm rình xem, cuối cùng phát hiện đúng là học trưởng của mình đưa nữ vương thụ đi làm.

Bình phàm thụ bị dọa rồi. Chẳng lẽ học trưởng của mình là một người đồng tính sao?

Tổng tài công sủng nịnh vân vê hai má bình phàm thụ nói, “Hóa ra em không biết?” Nhưng mà tổng tài công sẽ không nói cho bình phàm thụ biết chuyện học trưởng của y thích y đâu. Vại dấm chua của tổng tài công chính là vô địch thiên hạ.

Bình phàm thụ lắc đầu không biết. Lại mỉm cười nói, “Như vậy cũng tốt, nữ vương thụ cuối cùng cũng tìm được tình yêu của mình, cũng sẽ không vì thích anh mà khổ sở nữa. Em tin học trưởng chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc đến cho anh ấy! Em cũng không phải lo lắng anh ấy tranh giành anh với em nữa!” Nói xong, bình phàm thụ liền hôn tổng tài công một cái.

Ánh mắt của tổng tài công ngay lập tức liền thay đổi, ban ngày ban mặt trở thành dã thú động dục, nhéo mông bình phàm thụ một cái, nói y là tiểu yêu tinh, sau đó ngay trong văn phòng mà xử lý thứ đã đứng lên, cả văn phòng ngập tràn hơi thở ám muội, có ai đó thuận tiện tiêu hóa cơm trưa.

Sau đó ta có tổng kết bên dưới, qua mười mấy ngày sớm chiều ở chung, kết quả là, thái độ của nữ vương thụ đối với ôn nhu công đã tốt lên rất nhiều, ít nhất xem hắn như là bạn bè chân chính.

Chân của nữ vương thụ đã hoàn toàn khỏi hẳn, ôn nhu công lấy danh nghĩa chúc mừng y mà mời y đi ăn cơm.

Nữ vương thụ không thể từ chối.

Bữa tối dưới ánh nến, không khí mập mờ ái muỗi, có điều cả hai đương sự không nghĩ nhiều như vậy.

Hai người rất bình thường ăn bữa tối, ôn nhu công rót một chén, nữ vương thụ uống một chén.

thế hai người đương nhiên là lại say rượu.

Sau đó bọn họ lại đến nhà của nữ vương thụ. Tuy rằng ôn nhu công chẳng ưa thích chỗ này tý nào, nhưng mà cố gắng ở thôi, thật sự chẳng muốn di chuyển a/

Bất quá lần này ôn nhu công không phải ủy khuất nằm trên sô pha mà ngủ qua đêm, hắn đã có thể leo lên giường của nữ vương thụ, thật đáng mừng.

Vì thế cho nên bọ họ sẽ say rượu loạn tính sao? Đáp án……Không có loạn tính ở đây.

Ôn nhu công hôn rồi sờ soạng nữ vương thụ một phen, để lại ở trên cổ, trên xương quai xanh vài cái ô mai, rồi mới thỏa mãn ngủ.

Mà nữ vương thụ so với hắn nhỏ bé hơn, cho nên đành thuận theo như vậy.

Sau đó ngày hôm sau đi làm, nữ vương thụ phát hiên mọi người nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, đến WC nhìn một chút, phát hiện trên cổ mình có cả đống ô mai, nhất thời đen mặt.

Bình phàm thụ càng ngày càng có vẻ bà tám. Giữa trưa, khi đi lên văn phòng tổng tài tìm tổng tài công ăn cơm, khi đi ngang qua bàn công  tác của nữ vương thụ nhìn thấy trên cổ y có một khối hồng ngân, ánh mắt tái đi, vọt lẹ vào văn phòng tìm tổng tài công tám chuyện – kinh thiên động địa! Nữ vương thụ rốt cuộc đã bị ăn rồi sao?!

Mà ở bên kia, ôn nhu công nghiễm nhiên không biết bởi vì đêm qua nhất thời quật khởi, làm hại nữ vương thụ trở thành trung tâm bát quái, còn đang nghĩ, đêm nay sẽ mang nữ vương thụ đi đâu ăn cơm.

Sau đó, hắn phát hiện nữ vương thụ tức giận không thèm nhìn mặt hắn đã là thời điểm tan tầm.

Ôn nhu công tìm đến nữ vương thụ muốn mời y đi ăn cơm, nữ vương thụ rất chi là cao quý và lãnh diễm cự tuyệt, nói không cần, thái độ cũng không tốt cho lắm.

Ôn nhu công liền buồn thiu, người này lại làm sao thế, tự nhiên lại nói chuyện không được tự nhiên như vậy?

Sau đó liền nhìn chằm chằm vào nữ vương thụ, nhìn xem hôm nay có phải bị quỷ bám đuôi. Vì thế cũng rất tự nhiên thấy được chứng cứ chuyện xấu tôi hôm qua mình lưu lại.

Ôn nhu công sờ lên cổ của nữ vương thụ, có điểm nghi hoặc nói, “Nơi này…….”

Ôn nhu công đã không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới, nữ vương thụ nay lập tức phát hỏa, đánh bốp vào hàm trư trảo của ôn nhu công, xoay người bước đi.

Để lại chỗ đó ôn nhu công đang ngẩn người.

Lúc này bình phàm thụ vừa đi qua, phát hiện học trưởng của mình, lại thấy phía xa là nữ vương thụ, vẻ mặt đồng tình nói, “Sư huynh, chắc chắn bởi vì tối hôm qua anh rất không ôn nhu, cho nên anh ấy mới có thể tức giận, anh tự giải quyết cho tốt đi!”

Sau đó liền lên xe của tổng tài công.

Tổng tài công liếc nhìn ôn nhu công một cái, cười tà mị, tựa hồ như muốn nói, đồ ngốc nhà ngươi, trách không được người ta chạy mất.

Ôn nhu công cảm thấy vô cùng căm tức.

Vì thế nữ vương thụ tự nhiên lại thấy rùng mình.

Trong công ty của nữ vương thụ hiện nay đề tài bát quái hot nhất chính là – nhất định tổng giám đốc công ty bên cạnh kia chẳng chút nào ôn nhu, cho nên mới khiến nữ vương thụ mấy ngày hôm nay mới đáng sợ giống như phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh, chậc chậc, thật không ngờ a, tổng giám đốc kia nhìn qua vô cùng thanh nhã lịch sự, không nghĩ đến khi trên giường lại có thể mặt người dạ thú, bá dạo, quỷ súc như vậy.

Lọt vào tai của nữ vương thụ, sau vài lần hít sâu sau đó tỉnh táo lại, nói, “Mấy người nhàn hạ quá rồi phải không? Đi làm báo cáo tiêu thụ đi! Nói xong tiêu sái rời đi.

Mấy người đồng nghiệp vừa nói huyên thuyên nhất thời lệ rơi đầy mặt, “Ai bảo cậu lắm mồm a, hu hu hu… lại phải tăng ca thêm mấy tiếng đồng hồ… hu hu hu… Nhưng mà người ta chỉ nói thật tôi mà… hu hu hu”

Lại một bước chuyển biến mới, đó là nữ vương thụ lại phải chịu khổ mà thẳng tiến đến bệnh viện.

Bởi vì thói quen xấu của nữ vương thụ là không ăn sáng, cho nên dẫn đến thiếu máu và tụt huyết áp, sau đó rất không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà té xỉu, sau đó được đưa đi bệnh viện.

Kỳ thật thì chỉ là té xỉu thôi, có gì lớn lao đâu! Cho ăn chút đường gluco, uống chút thuốc điều trị là OK, nhưng mà tình huống té xỉu của nữ vương thụ không giống như vậy, không phải kiểu “Ôi, người ta muốn ngất xỉu” sau đó dịu dàng nhẹ nhàng nằm ra đất, mà là “rầm” một tiếng, đầu va vào góc bàn thủng một lỗ, chảy bao nhiêu là máu! – Bình phàm thụ đã miêu tả qua điện thoại cho ôn nhu công như thế.

Ôn nhu công gấp đến mức không kịp hỏi y té xỉu sao lại gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không phải là gì của y, liền thốt ra hỏi, “Bệnh viện nào vậy?”

Sau đó ôn nhu công liền cấp tốc chạy đến bệnh viện, vọt vào phòng bệnh, sau đó liền thấy nữ vương thụ trên đầu có một vòng băng gạc, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, ôn nhu công thấy thế vô cùng đau lòng, y gầy đi so với lúc ở nhà mình nhiều quá.

Tổng tài công và bình phàm thụ rời khỏi phòng bệnh, đem không gian tặng lại cho ôn nhu công.

Đôi tay của ôn nhu công run run khẽ vuốt má của nữ vương thụ, thở dài, “Tại sao lại không cẩn thận như vậy, sao lại làm hư thân thể của mình?”

Người khác còn tưởng nữ vương thụ tự sát, hiện tại hai người họ đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, ngược luyến tình thâm khổ ải tình trường.

Khi nữ vương thụ tỉnh lại, trời đã tối, sau đó phát hiện người ngồi bên cạnh mình chính là ôn nhu công.

Nữ vương thụ hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Ôn nhu công nói, “Cậu té xỉu ở công ty, sau đó lại bị thương ở đầu, cho nên được đưa dến bệnh viện, rồi tôi ở lại bồi cậu.”

“À…”

Đại khái vửa tỉnh lại đầu óc còn có chút hỗn độn, cho nên nữ vương thụ không có theo đuổi tới cùng.

Sau đó, nữ vương thụ nói, “Tôi đói bụng.”

“Tôi đi mua, cậu muốn ăn cái gì?

Nữ vương thụ cũng không phải là người ăn kiêng, nói, “Cái gì cũng được.”

Ôn nhu công gọi bác sỹ đến kiểm tra, còm mình thì đi ra ngoài mua điểm chúc, cháo hoa, canh xương hầm nữa.

Nữ vương thụ hỏi, “……Không cho hạt tiêu sao?”

“Vết thương của cậu còn chưa khỏi, không ăn đồ có hạt tiêu.”

Nữ vương thụ chỉ bĩu môi, không nói lời nào.

Nữ vương thụ ăn xong mới nhớ ra, “Anh ăn tối chưa?”

Ôn nhu công nói, “Cứ tưởng cậu sẽ quên tôi, yên tâm đi, tôi mua cơm hộp rồi.” Nói xong liền mở ra một cái hộp cơm có rất nhiều thịt, nữ vương thụ thấy vậy, liền có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Nữ vương thụ ở lại trong bệnh viện ngây người cả đêm, ngày hôm sau liền xuất viện, dù sao cũng không phải là thương thế lớn lao gì.

Ôn nhu công vẫn có chút lo lắng, bảo nữ vương thụ đến nhà hắn ở.

Nhưng nữ vương thụ một mực từ chối, y nói, “Tứ chi vẫn còn toàn vẹn, không cần người khác hỗ trợ gì cả.”

Ôn nhu công bất đắc dĩ, sau đó nhớ ra nguyên nhân nữ vương thụ té xỉu là do không ăn sáng, liền quyết định ngày ngày chuẩn bị bữa sáng cho y.

Vì thế, ngày hôm sau, cuối tuần, thời gian là 7 giờ sáng, nữ vương thụ bị chuông cửa đánh thức, vô cùng tức giận.

Vẻ mặt hầm hầm mở cửa, liền phát hiện khuôn mặt cười của ôn nhu công đang đứng trước cửa.

Nữ vương thụ cảm thấy như thế này, tại sao lại cảm thấy khuôn mặt cười kia khi đánh thức giấc ngủ của y lại vô cùng ti tiện nhỉ?

Bất quá, tục ngữ đã có câu, không đánh người đang cười với mình, huống chi người ta còn mang cho mình bữa sáng, nữ vương thụ để người vào nhà, còn mình thì đi rửa mặt.

Ôn nhu công mang đến hai phần ăn sag, nói đúng hơn thì là ôn nhu công dùng ăn sáng với nữ vương thụ, nữ vương thụ độc miệng nói, “Cuối tuần mà anh còn dậy sớm như vậy, rảnh rỗi quá hả?”

Ôn nhu công cũng đã quen với lời nói ác độc của nữ vương thụ, cho nên cũng hiểu y vì thẹn thùng nên mới nói như vậy, nhún nhún vai tỏ vẻ ta đây đại nhân đại lượng, mặc kệ đồ tiểu nhân nhà ngươi phỉ báng. Nữ vương thụ cũng quét mắt một cái, cũng tỏ vẻ, ta đây lười so đo với đồ tự kỷ nhà ngươi!

Sau đó ôn nhu công cứ như vậy, bất chấp nắng mưa bão tố, ngày ngày đến ăn sáng cùng nữ vương thụ, quan hệ của hai người ngày càng ái muội.

Tỷ như có đôi khi hai người vào gay bar uống rượu, khong muốn bị người khác quấy rối liền giả bộ tình nhân.

Dù sao hôn thân thiết một chút cũng chẳng mất gì, cho nên có những lần gặp kẻ cố tình không tin, ôn nhu công liền trực tiếp hôn nữ vương thụ.

Lúc đầu, nữ vương thụ cũng không thích như vậy, nhưng sau khi quen rồi, cũng thấy không sao cả.

Vì thế hai người chuyển từ hôn môi đơn thuần chuyển sang hôn lưỡi!

Sau khi hôn xong, ôn nhu công cảm thán, “Cảm giác thật không tệ!”

Nữ vương thụ mắng một câu, “Thao!”, tại sao tim lại đập nhanh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.