Cages Time

Chương 5: Chương 5: 1(Sự Giúp Đỡ) : 1(Tỷ Rusell)




Trời xẩm tối, Puna vẫn luôn ngồi thường trực bên giường Mun, chốc chốc lại thay khăn, cụm trán kiểm tra nhiệt độ, rồi âu yếm cầm lấy bàn tay cậu như một kiểu bảo đảm trấn an. Trong đáy mắt hiện rõ sự lo âu, từng cái chớp nhẹ thì hình ảnh cậu cả người máu me, băng bó kín mít và chìm trong cơn hôn mê không biết bao giờ mới có thể thức tỉnh lại khiến cho lòng cô đau nhói. Đột nhiên Mun khẽ rên rỉ, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, cơ thể vô thức động đậy, Puna vội vàng vớ lấy một chiếc khăn ấm, kéo cái chăn mỏng xuống, từ từ cởi dần từng cúc áo, đến nút cuối cùng, cô hít sâu một hơi, ngăn cho tim khỏi đập mạnh, hai má tự bao giờ đã đỏ lựng. Chậm rãi đưa khăn lên xuống, chạm nhẹ ngón tay vào vết thương còn rỉ máu, trên khóe mắt đã ứ động vài giọt nước mặn chát.

Giá như cô biết đến khái niệm cẩn trọng và giết kẻ bán thuyền ngay khi cảm thấy hắn đang làm điều gì đó mờ ám.

Nếu như cô kiểm tra kĩ càng món hời “miễn phí” ấy trước khi hớn hở khoe khoang sự chu đáo của mình với Mun thì anh đâu phải chịu đựng đau đớn nhường này.

Đáng nhẽ, người nằm đây vốn là cô!

Chết tiệt!

“ Chỉ cần tao liếc thấy mày lướt qua đời tao lần nữa, thì chắc chắn thằng chó khốn kiếp đã chơi tao và cả cái lũ tởm lợm đứng đầu sau mày sẽ biến hết thành cục xương thối cho Cerberus để nó gặm đến kì nát vụn.”

Khi Puna đang thề thốt và chửi rủa trong phòng của thuyền trưởng thì tiếng gõ cửa vang lên từng hồi. Dịu dàng đặt chiếc khăn ẩm lên trán Mun, cô mới chậm rãi tiến ra mở cửa. Cánh vừa hé, một tia sáng lóe lên thành đường cong sượt qua cánh tay trắng ngần của Puna, lưỡi dao đỏ chói thu về, nhưng lại đột ngột bị nắm lấy, song kéo dật về phía sau, cả kẻ cầm lên vật nguy hiểm đó cũng bị lôi vào.

- Suy nghĩ kĩ chưa?

- Giúp tôi!

Nhàn nhạt lên tiếng, Puna ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ cứng nhắc, vắt chân, chống cằm, để mặc vết thương đang rỉ máu nhìn mĩ nhân trước mặt bằng ánh mắt sắc lạnh vô cùng.

- Tại sao người đầu tiên giơ tay xin hàng lại liều lĩnh đến để nộp mạng cho tôi thế?

- Tôi cần sự trợ giúp của cô.

Có hỏi cũng như không, cô ta chỉ biết nói một câu duy nhất.

- Muốn ăn chùa sao?

Lúc chặn dao của cô ả, Puna trông thấy một đôi mắt tràn ngập hi vọng.

“Nhảm nhí!”

- Nếu cô nghĩ tôi có đủ kiên nhẫn để đón tiếp cô thì hẳn đó là một sự nhầm lẫn đáng tiếc. Nghe cho thủng này:

Thứ nhất, tôi chẳng quan tâm dù cái băng nhóm hải tặc rách của ông già nhà cô có lục đục hay không?

Thứ hai, đừng tưởng rằng giết được con này dễ, về tu hết kiếp cũng không có cửa đâu.

Thứ ba, nếu làm ồn ào đả động đến việc tên kia tịnh dưỡng, thì dẫu trên thuyền có cả tá người tôi cũng sẽ giết sạch.

Đúng vậy, chẳng chừa một ai đâu, kể cả thằng cha già sắp chết của cô - thuyền trường Stephan “vĩ đại”.

Thay vì tức giận bởi thái độ thô lỗ của Puna thì Stella thẳng thắn hỏi cái giá cho việc cứu sống Blue Skull.

- Vậy cô muốn tôi làm gì?

- Thằng ngu động não một tí cũng hiểu thôi.

Puna nhếch miệng cười, nhưng lúc trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Stella liền thầm nghĩ.

“To gan đấy, để xem cô hạ mình được bao nhiêu?”

- Lại đây và liếm sạch mấy vết bẩn này cho tôi.

Puna chẳng thèm để ý đến nét mặt biến chuyển thất thường của Stella, cô giơ cánh tay bê bết máu lên trước mặt, đợi chờ.

Đột nhiên, cảm giác ướt át và hơi xót truyền đến khiến Puna kinh ngạc, cô chăm chăm nhìn người con gái đang quỳ bên ghế, nâng niu tay cô và dịu dàng dùng miệng để liếm sạch chỗ máu. Không kìm được liền bật cười khanh khách, song Puna liền gọi lớn:

- ORA!!!

Tên phụ việc đang ngồi trên mạn thuyền nghe thấy tên mình cùng giọng nói quen thuộc liền bất giác giật nảy, suýt chút nữa phải tắm biển cả đời. Loạng choạng chạy vào căn phòng thuyền trưởng đã bị độc chiếm, Ora hớt hải khi trông thấy vệt máu trên cánh tay cô gái đang cao cao tại thượng ngồi chính giữa.

- C...cậu bị thương a.

Vừa nói vừa nhanh chân tới bên Puna, Ora thuần thục băng bó cho cô. Chẳng hay từ khi nào mà thằng nhóc này có thể tự nhiên đến thế? Xong xuôi, cu cậu còn ngoan ngoãn pha sữa, cung kính dâng lên, và không quên hỏi:

- Puna gọi tôi có việc gì vậy?

Stella kinh ngạc trợn tròn mắt, từ bao giờ mà cậu nhóc Ora láu cá này lại thay đổi nhiều như thế?Gò má chấm vài nốt tàn nhan không ngừng đỏ ửng, tay chân luống cuống, và cả giọng nói lắp ngập ngừng kia nữa. Puna thì hài lòng ngắm nghía cánh tay đã được quấn ngay ngắn một lớp băng và trông có vài phần đẹp mắt.

- Việc tôi giao, đã hoàn thành chưa?

- T...tất cả đều xong xuôi rồi. Đám lính được cởi trói rất phấn khích, có lẽ đêm nay Edgar sẽ thực hiện kế hoạch của hắn. Cậu hãy cẩn trọng!

- Edgar sẽ chiếm thuyền vào lúc này sao?

Stella giấu không được sự ngạc nhiên, cô lo sợ cha sẽ gặp nguy hiểm. Puna “ừ” một tiếng coi như đồng tình. Cô một ngụm uống cạn cốc sữa, rồi nói:

- Trói tôi lại, Ora!

- Aaa..x...xin thất lễ!!!

Như chợt nhớ ra điều gì đó, sau khi đáp lại Puna, Ora vừa khéo léo trói cô chặt mà không chặt, vừa lắp bắp thông báo :

- P...puna, trong số đám thủy thủ, có một người lạ mặt.

Cô phần nào cũng đoán ra được, quả là không ngờ lão bà ấy lại chui rúc tại nơi này. Chuyện hội ngộ để sau, sắp tới phải kiếm cho Mun một chỗ nghỉ ngơi tốt nhất. Bất kì kẻ nào cà trớn cản đường, đều đáng chết!

- À mà, nhớ chuẩn bị 1 tỷ Rusell nhé!

Puna trong tình trạng bị trói chặt vẫn còn thản nhiên, Ora mỉm cười ranh mãnh, còn Stella thì vã mồ hôi hột run run không biết nói gì, thiết nghĩ: “Chắc mình phải bỏ làm hải tặc mà đi cướp ngân hàng quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.