Chương I: Gây thù chuốc oán
Perise, Ngày ...tháng... năm....
Thưa sơ đáng mến,
Con đã bắt đầu một công việc mới, tuy chưa ổn định và gặp nhiều khó khăn nhưng con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người, không phụ lòng sơ.
Thời gian này, mọi việc trở nên bận rộn, có lẽ ít lâu con mới có thể trở về thăm tu viện, mong sơ đừng lo lắng! Ở nơi đây, con sống rất tốt...
Con viết thư cho sơ chỉ để thông báo rằng đứa trẻ vô dụng mà sơ cưu mang ngày nào cuối cùng cũng đã có ích cho thế giới này rồi. Người chắc hẳn sẽ vui thay cho con, phải không?
Con sẽ giữ gìn sức khỏe, để sơ không phải phiền lòng nhắc nhở. Những dòng ngắn ngủi này, mong sơ hãy đọc và an tâm.
Cầu nguyện sơ yên nghỉ!
Con của sơ
James
Vị thám tử tư James Spark thở dài bỏ thư vào phong bì, đôi mắt trĩu nặng ánh lên chút mãn nguyện. Cầm bao thư nặng nề bước về phía lò sưởi, nới lỏng bàn tay, để thư từ từ rơi xuống một cách êm ái. Đưa mắt nhìn theo, khóe miệng mấp máy, tự nhắn nhủ lòng mình: Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nếu cứ níu kéo thì rồi cũng sẽ phải chịu thương tổn mà thôi.
“Reng...reng”
Điện thoại rung lên từng hồi, đánh tan tâm tư của James, anh đi tới chỗ chiếc bàn caffee, liếc nhìn số gọi đến, lập tức trên khuôn mặt góc cạnh quyến rũ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Chụp lấy điện thoại, liền thật nhanh bấm “Trả lời”, cố gắng kiềm chế sự kích động mà cất tiếng:
- Alo...Mr.Vangeld , ngài gọi cho tôi có việc gì?
Giọng cảnh sát trưởng ồm ồm bên kia đầu dây điện thoại, những gì ông ta nói, mỗi từ mỗi câu đều khiến cho nét mặt James xanh trắng thất thường.
- Tôi hiểu...nhiệm vụ lần này tôi chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng.
Đến lúc rồi, SS phải bị tiêu diệt triệt để!
______________________________________________________________________
Tiết trời vừa chuyển sắc sang xuân, mưa phùn vẫn rơi rả rích, mây quạnh, nắng trong, gió nam ấm áp len lỏi khắp vịnh Modurn khiến tâm trạng của con người nơi đây cũng thư thái phần nào sau mùa đông buốt giá.
Tại quán bar Hestia.
Buổi sáng âm u, trên chiếc giường khổng lổ nằm vẻn vẹn nơi gác xép, đúng vậy, cả một khoảng không gian nhỏ hẹp ấy, chỉ có tấm nệm đỏ êm ái và kín mít gấu bông mà thôi.
- Ư...ư...
Cô gái cựa mình khe khẽ, khuôn mặt ngây thơ tựa nghiêng trên gối mềm đột nhiên nhăn nhó, ngay cạnh đó, kẻ gian tà nằm bên đã mở mắt từ khi nào, đôi tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên gò má phúng phính của cô, âu yếm vuốt ve, như thay lời nói chấn an tinh thần. Cơ mặt cô giãn dần ra, lại từ từ chìm trong giấc ngủ say nồng. Bất ngờ, đôi chân nhỏ nhắn co lên, lấy sức bình sinh đạp mạnh về phía đối diện khiến ai đó bay ra khỏi giường, đồng thời ai oán kêu lên một tiếng “A...a...a”
- Puna, tí nữa thì mất á!
- Để bọn con gái ngu ngốc ngoài kia khỏi phải chịu khổ?
Giọng nói trong trẻo vừa cất, cả cơ thể gượng dậy, liền đưa tay dụi dụi mắt. Chiếc áo sơ mi rộng thình xộc xệch, để lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc dài, mềm mượt như tơ xõa xuống chạm ga giường, khóe miệng cong cong buồn bực khiến đôi mắt cáo già của tên khốn đê tiện sáng choang, hắn lập tức vơ vội điện thoại...
“Phịch...”
Từ không gian bay tới một con dao cắt hoa quả, sượt qua đã làm đứt phăng vài sợi tóc.
- Có muốn lên bàn thờ ăn chuối cả nải hết đời không Mun?
- Em ghét chuối! Xin nhường chị!
Tay vò vò mái tóc rối, gượng cười toét cả miệng. Dù đã là một anh chàng đôi mươi quyến rũ, nhưng Mun vẫn luôn tỏ vẻ lưu manh ngốc nghếch trước con nhóc khủng bố mới sang 16 Puna.
- Thế tiếp theo làm gì đây?
Vẫn là bộ mặt cợt nhả, Mun dựa cằm vào đầu gối, tay nghịch nghịch con dao. Gần 1 tháng rồi, nhưng chẳng có đơn đặt hàng nào được chuyển tới. Rốt cục là thế giới này nhờ vào bàn tay của các vị “bề trên” nhân hậu đã trở nên “tốt đẹp” hay do thái độ khất 1 xu trả 1 mạng của con nhỏ yandere kia?
- Bọn cớm sớm đánh hơi được dấu vết của ông rồi? Con chuột hôi Vangeld đã bắt đầu liên lạc với một số kẻ không ưa Stillness để lên kế hoạch truy sát ông, tôi nghĩ tốt nhất ông nên kiếm ít tiền mà lo an táng đi!
Vừa nhả hạt nho, lười biếng tựa vào thành giường, mắt chẳng buồn liếc nhìn Mun đang cười khổ sau một tràng thông báo cụt cỡn, Puna bình thản ngáp một cái kéo dài.
- Hình như chị cắt bớt cái gì “thiết yếu” nhất ấy nhỉ? Thứ nhất, vụ bọn Yakuza đầu bò ấy là chị giết cả thảy, đám phục vụ cũng thanh trần cho tắm máu luôn, lại còn bị khách hàng từ chối trả tiền, và một lượt đưa tiễn cả nhà ông ta xuống suối vàng yên nghỉ. Nhớ kĩ nhé, đều do cưng ra tay hết đấy!
Mun đi tới chỗ Puna nằm, ngồi phịch xuống, tựa lưng vào nhỏ, vươn tay lấy một quả táo, cắn một miếng, liền thở dài một hơi.
- Tiền lấy được từ tài sản của Hans Foxx, tiêu hết rồi.
“Rầm”
- CÁI GÌ CƠ?
Từ lầu dưới, đã nghe thấy tiếng rống giận của Hestia, bà chủ quán. Mun tiếp tục thở dài, đưa ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi thổi bụi phù một cái.
- Có một ngày chúng ta cần đi khám xem màng nhĩ có tổn thương không, Puna nhé?
- Ừ...? Hestia!
Từng bậc cầu thang đáng thương bị dẫm lên bình bịch, cái đầu của Hestia lấp ló, rồi dần dần xuất hiện cả thân hình nục nịch, chẳng khác gì số 0 méo mó. Khuôn mặt tròn ung ủng, hai má sưng phù, đôi môi dày và tròng mắt híp, quả thật xấu đến mức khó chấp nhận.
- Làm ơn lột cái bản mặt của bà ra rồi đem đi đốt đê, tính dọa người à?
Mun cằn nhằn, là một con chiên ngoan đạo của sắc đẹp, anh chàng không bao giờ chấp nhận việc thiên nga cố biến thành gà, như thế là trái đạo lí làm người. Puna liếc mắt sang một cái, liền có ai đó lập tức động cứng như băng.
- Nhiều lời.
Chỉ một câu nói, có thế khiến một người lắm mồm im bặt cả ngày giời không hé nửa lời, cao thâm, cực cao thâm. Puna nhảy khỏi giường, mặc thêm chiếc váy, chỉnh lại áo, sơ-vin tử tế, tóc buộc cao, hai lọn mái thả xuống, trông rất duyên dáng đáng yêu. Mun nhìn chằm chằm Puna, không khỏi cảm thán. Heo con rồi cũng lớn, nhưng hắn sẽ chẳng nhường nàng cho ai được, bởi vì cuộc sống này của hắn, đều là vì nàng mà xoay chuyển. Puna cố điều khiển cho gương mặt thành khẩn một chút, chân thành một chút, luyện giọng làm sao cho thật ngọt ngào, khóe môi cong lên thành nụ cười, cả cơ thể khúm núm tiến tới chỗ Hestia:
- Chị hai, người đẹp của thế kỉ, tên khốn kia chỉ ở đây vài ngày thôi, khi có nhiệm vụ là liền trả lại cho chị cả lãi lẫn lời, không thiếu một đồng, thế nào?
“ Tại sao trong mỗi câu con nhỏ kia nói thì chỉ có mình là toàn phần hứng trách nhiệm thế?”
Mun thở dài, trách số phận hẩm hiu.
Puna nịnh nọt Hestia không thôi, nom chẳng khác gì một con cún nhỏ vẫy đuôi lả lướt chủ. Kẻ không có tiền là thế này đây, phải luẩn quẩn hót líu lo mấy lời rỗng tuếch.
- Mun, chẳng phải ông cũng có điều gì muốn nói đó sao?
Puna cười mỉm, khuôn mặt thân thiện đến bất ngờ, nhưng sát khi đang tản mát sau lưng lại ngùn ngụt như bốc lửa, làm cho Mun dựng tóc gáy, lập tức chạy bổ tới, khom người, cười ngoác cả miệng:
- Nữ thần Hestia của em, người nhân từ nhất vũ trụ, chúng em chỉ xin lánh tạm mấy bữa, việc nhà cứ giao hết cho...
Tay chỉ chỉ sang bên cạnh, nhưng lời cứ nghén đọng nơi cổ họng, rồi một bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay Mun, dùng sức, xoay hướng chỉ về phía cậu ta, mặt cười mà như muốn dọa người, Mun òa khóc trong lòng, môi run run, bất lực thốt một tiếng:
- Em.
Hestia “hừ” một tiếng, cũng chẳng lạ gì tình cảnh của hai kẻ rỗi việc. Sát thủ gì chứ, đập ruồi còn không nổi. Cô cũng chưa rảnh tới mức chấp nhất bọn họ, liền gỡ bỏ mặt nạ, đưa khuôn mặt tuyệt mĩ ra trước ánh sáng, quay người đi, phất phất tay.
- Hôm nay chuyển nhà, chó săn đánh hơi được mấy đứa rồi. Dọn đồ đi!
- Vâng.
Đồng thanh dạ ran một tiếng, Puna và Mun hí hửng cảm ơn Hestia, sau đó nhét toàn dao rựa, súng ống vào chiếc vali to bổ chảng. Bà chủ quán giật giật lông mày, khó thốt thành lời.
“ Vậy ra tiền là đổ hết vào đấy. Cái vịnh này lại hứng chịu thảm cảnh cho xem.”
Xầm tối, ba bóng người thong thả đi dưới ánh đèn đường, thật sự thản nhiên. Đột ngột, phía sau lưng liền “bùm” một âm thanh vang dội. Quán ba Hestia số 3 coi như tiêu tùng cùng mấy bộ hài cốt.
Một người khóc ròng tiếc nuối.
Một người xoa xoa mi tâm, vô thức cười.
Một người ngây thơ mút chùn chụt cốc sữa socola & caramel.
Họ lẩn khuất trong đám đông, như có như không mà biến mất.
Ngày hôm sau, trên tờ báo thế giới, “Vịnh Modurn rực cháy trong đêm” đã trở thành tin nóng hổi nhưng hơn cả, ngoài cái vỏ bề ngoài, ba cái xác tìm được trong một quán bar được cho là của SS và chuyên gia cải trang “Chameleon” Hestia ngay tức khắc làm chấn động Underworld.
-“Cái chết của huyền thoại” ư? Toàn là giả dối.
Trong căn phòng leo lét ánh đèn, một người đàn ông trung niên trịnh thượng ngồi trên sofa, nhìn khuôn mặt mình trong gương liền lấy tay cào mạnh, răng nghiến ken két.
“ SS, đến lúc bọn mày phải trả giá rồi.”
Xung quanh, đầy rẫy máu tanh, xác người ngổn ngang, không khí ấy chết chóc đến ghê rợn, nhưng đám sát nhân trong đó vẫn tươi cười, phấn khích.
- Mau truy tìm chúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Giọng nói ồm ồm chứa đầy căm hận.
“ Dù có lùng sục cả thế giới này, tao cũng quyết tính sổ với mày, 7 seconds Puna.”