Những ngày tiếp theo của nó khá là thoải mái, nó dành thời gian để giàn
xếp, bàn giao công việc. Giao quyền quản lí Dark Angel cho Rin, chào tạm biệt những người nó quen biết, và giải quyết mọi thứ có liên quan đến
mình. Sau đó cùng mọi người bay sang Mĩ chào tạm biệt pama. Tất nhiên,
Thiên Nhi và Lay làm nhiệm vụ hoàn trả kí ức cho cha mẹ nó. Nó gần như
xóa bỏ toàn bộ sự tồn tại của mình trong thế giới này. Công việc có vẻ
đơn giản nhưng cũng tốn hết 1 tuần của nó. Những vì
sao trôi dạt trong vũ trụ mênh mông vô tận, đem theo một ánh sáng nhỏ
nhoi, chẳng thể nào đẹp đẽ như mặt trăng, cũng không rực rỡ như mặt
trời. Dẫu vậy, thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy vẫn không ngừng tỏa sáng, tạo
thành một dải ngân hà huyền ảo, như ai đó vô tình điểm lên những đốm
sáng hi vọng trong đêm đen. Giữa muôn vàn sao trời, giữa màn đêm sâu
thẳm, nó lưu luyến tạm biệt. Từng đốm sáng nhỏ tụ lại thành khối cầu
khổng lồ, bao trùm lấy mọi người. Khuôn mặt háo hức của Windy và Haray,
Sự trầm mặc suy tư của Kevil, và cả vòng tay siết chặt của Sky. Nó đảo
mắt một vòng, đôi mắt xanh biếc dừng lại dưới bầu trời sâu thẳm. Cho đến khi đốm sáng ấy biến mất dần, nó nhận ra mình đã rời khỏi trần gian.
Nơi này có vô vàn tầng mây bao phủ, có vô vàn tán hoa đào
rơi trong gió, có hương thơm của sen lan nhẹ, có cả tiếng đàn âm trầm
thanh thoát. Nó bị thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt, hé mắt
nhìn quanh, xem ra thật sự đã trở về rồi.
- Oa, cuối cùng
cũng về nhà, anh, chúng ta mau đi tìm mọi người_ Thiên Nhi mừng rỡ reo
lên, chạy lại túm lấy Sky không ngừng hò hét. Nó rất nhanh cũng lấy lại
tinh thần, chạy đến điện Linh Tiêu. Nơi này vẫn như cũ, uy nghiêm,
tráng lệ, chỉ duy người nó cần tìm là chưa thấy mặt. Nó hò hét khắp nơi, như muốn lục tung cả bảo điện, chẳng nể nang chủ nhà
- Thúc thúc, cháu về rồi nè, cháu gái yêu quý của người nè, người không mau ra đón sao?
- Được rồi, Seny, cô đừng không giữ lễ vậy chứ?- Rany ra vẻ trách mắng
- Tôi thích vậy đó, đến Sky còn chưa quản tôi, anh lo gì chứ_ Nó liếc
Rany, tiếp đó chỉ vào Sky đứng cạnh đang làm ngơ như không. Rany đen
mặt, chưa gì đã dung túng Seny như vậy, bạn anh thật không có khí chất.
- Seny, Rany nói đúng mà, ít nhất cũng đừng làm loạn vậy chứ_ Windy có ý
bênh vực, nó chẳng thèm đếm xỉa, vẫn tiếp tục gọi ầm ĩ, nếu còn không
thấy người nó đảm bảo cho nổ tan Linh Tiêu bảo điện này, sau đó đến tận
"nhà riêng" tìm Ngọc Hoàng.
- Được rồi, đừng nháo nữa, em
đi tìm cha cho_ Thiên Nhi cùng Lay nhanh chóng bỏ đi. Nó chỉ còn biết
nhàm chán ngồi một góc nhìn mây bay mà chờ đợi.
- Seny, em định hỏi thúc thúc chuyện gì?_Kevil quan tâm
- Em muốn biết năm đó chuyện gì xảy ra, cha bảo em đến hỏi thúc mà, bộ dạng của cha khi ấy còn rất khó chịu nữa.
Nó vừa dứt lời, một cuộn mây trắng từ trên xà xuống, trên đó là một ông
già tóc bạc cầm cây quạt ba tiêu, y phục trắng phiêu phiêu tự tại. Nó
cười thầm trong lòng, thời buổi nào rồi còn cưỡi mây, ông già này vẫn
còn cổ hủ vậy sao? Nhưng thôi kệ, có người cho nó trêu trọc cũng tốt mà.
- Thái Thượng Lão Quân, đã lâu không gặp, ta nhớ ông lắm đó_ nó lao về
phía Lão Quân, tay không ngừng vân vê chòm râu dài trắng như cước, trong đầu thầm nghĩ, nếu có thể đem ra làm dây câu cá thì thật tốt.
- Haha Tiểu Long Nữ, cô về rồi sao?_ Lão Quân dở khóc dở mếu, nhớ lại mấy trò quậy phá và đại điện phía Đông của mình từng bị nó cho ra than,
lòng không ngừng lo sợ. Con tiểu yêu nữ này muốn làm gì nữa đây?
Phía xa, bóng người uy nghiêm tiến lại, trên người mang một khí chất áp đảo, ánh mắt lạnh lẽo của kẻ quyền thế, một bộ y phục tây âu đen tuyền, đôi
mắt đầy hàn khí, theo sau người đó là Thiên Nhi, đang bám tay đuổi theo.
- Thúc thúc, lâu rồi không gặp, thúc làm con chờ thật lâu._ Nó lao nhanh về phía đó, cười vui vẻ
- Ngọc Hoàng_ Tất cả mọi người trong Linh Tiêu điện đều nhất loạt hành
lễ, có mình nó lúc này còn đang bận bám càng ai đó, vẻ rất tự do thoải
mái.
- Miễn lễ, miễn lễ_ Nó cười khì, phẩy tay ra lệnh cho
mọi người đứng dậy. Ngọc Hoàng cũng không để ý đến hành động này của nó, ung dung ngồi ngồi xuống nhắm mắt làm ngơ. Nó nhảy vào lòng Ngọc hoàng
ngồi.
- Tiểu Long nữ, con ngày càng vô lễ đấy.
- Người sẽ phạt con sao?
- Ta nào dám. Vậy con sao lại trở về, ta còn tưởng con ở dưới kia chơi rất vui chứ
- Phải, rất vui, nhưng có việc nên con mới đến tìm người.
Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của nó, ngài bất giác thở dài, kéo nó ra
khỏi chính điện, ra lệnh cho mọi người cùng đi theo. Nó trở lại vườn đào khi này, mấy tán hoa đào vẫn đang trổ bông rực rỡ. Giữa rừng hoa là một mái đình, nơi thưởng trà ngắm hoa. Mọi người bắt đầu yên vị, những chén trà sen thơm ngát được đem lên, kèm theo điểm tâm để thưởng thức. Nó
bứt một bông hoa đào để vào chén, tay vân vê chén ngọc. Nó rất ít khi
uống trà, chỉ thích ngửi hương thơm nhẹ.
- Thúc thúc, cha
bảo con đến hỏi người về chuyện của Lâm Tử Vĩ. Con rất muốn biết, hắn
làm sao để có được sức mạnh cường đại như vậy. Con muốn tiêu diệt hắn
thì phải làm sao.
Giọng nó trầm lặng, giữa khung cảnh rực
rỡ, phản phất chút đau lòng, kìm nén. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về người
trước mắt, mong chờ câu trả lời. Ngọc Hoàng nén tiếng thở dài, chuyện
này cũng do ngài mà ra, Long Vương tức giận, để Tiểu Long Nữ đến tìm
ngài tính sổ cũng không phải là chuyện lạ.
" Từ rất lâu trước đây, thủa khai thiên lập địa, trời đất còn hỗn loạn, Nguyên Thủy
Thiên Tôn về cơ bản là người khai phá vũ trụ, là bậc tối cao trong thần
linh. Thiên tam giới được phân chia rõ ràng thành ba giới. Thiên giới là nơi của thần linh, dục giới tồn tại loài người, và ma giới là nơi trú
của yêu ma tà ác. Ta được giao cho thống lĩnh tam giới, cũng chính là
vua của vạn vật. Cùng với Long Vương và Diêm Đế vốn là huynh đệ kết
nghĩa. Người cai quản bầu trời, người cai quản biển cả, người cai quản
âm ty, tạo nên yên bình cho tam giới. Ngoài ra còn có Ma Vương, là thống lĩnh của ma giới, quỷ yêu, khi đó hắn cũng có công giúp ta khai thiên
lập địa, vì vậy bốn người bọn ta coi nhau như huynh đệ. Đáng ra là vậy,
nhưng không ngờ Ma giới có ý làm phản, Ma vương khiến cho chúng sinh lầm than, cốt chỉ muốn đạt ngôi chí tôn. Luôn cho mình là đúng, tàn bạo,
nhẫn tâm, để tam giới rơi vào tay chúng hậu quả không thể lường. Vì vậy, ta cùng các vị thần liên thủ giết hắn, rất nhiều người đã phải chết, mà lục giới là nơi gánh hậu quả nghiêm trọng nhất. Có điều, ta niệm tình
cũ, không nghe theo khuyên ngăn của Long Vương và chư thần, không muốn
diệt tận hắn, nên chỉ hủy đi phần xác, còn hồn thì giao cho Diêm Đế
phong ấn dưới tận cùng trời đất, được trông coi cẩn thận không ai có thể đặt chân đến đấy. Ta cho rằng làm vậy là có thể ngăn cản đại họa xảy
ra, bởi phần hồn bị phong ấn cũng sẽ ngủ yên vĩnh hằng. Nhưng thời gian
trôi qua đã lâu như vậy, hơn ngàn năm trôi qua, phong ấn dần mất tác
dụng lại thêm một trận biến cố bất ngờ mà tạo hóa đem lại. Vì vậy mà
phần hồn thoát ra ngoài một phần, tự đi tìm thể xác cho nó. Chỉ có những người tâm địa đen tối mới là vật chứa tốt nhất, trong lòng có ma, ắt sẽ hóa ma. Lâm Tử Vĩ khi ấy đem theo oán niệm cực đại, vốn có tâm ma, vô
tình lại thành vật chứa của phần hồn ấy, đoạt lấy toàn bộ hồn phách của
Ma Vương, có được lực lượng cực đại của ma giới. Nhưng phần hồn chưa
được thức tỉnh hoàn toàn, chỉ còn cách chờ đợi, đến khi thức tỉnh toàn
phần ta tin Ma vương nhất định trả thù. Về phần Lâm Tử Vĩ, hắn chỉ là
vật chứa mà thôi, sớm muộn gì cũng bị ăn mòn, mất đi thể xác, trở thành
vật tế cho Ma vương. Nhưng trước khi hắn Ma hóa hoàn toàn, phải giết
được hắn, nếu không, cuộc thảm sát năm xưa sẽ lập lại lần nữa."
Nó nhìn ra xa, mắt đưa theo cánh hoa đào, nói vậy Lâm Tử Vĩ là
nhận được một phần hồn của Ma Vương mới có khả năng giết hại mẹ nó. Một
người phàm chỉ vì yêu, vì hận mà hóa ma. Nó không biết nên thương xót
hay hận thấu xương tủy với ông ta. Cha nhất định vì oán trách Ngọc Hoàng năm đó không hủy diệt Ma Vương tận gốc, làm liên lụy mẹ nó. Dù vậy
không bằng cách này, thì bằng cách khác, Lâm Tử Vĩ nhất định không buông tha cho mẹ.
- Nếu vậy, làm sao mới có thể tiêu diệt hắn?
Tại sao Thiên giới đã biết chuyện mà còn không ra tay_ Kevil có chút
kích động, nước trong chén ngọc tràn ra ngoài.
- Không phải không muốn mà là không thể, đáng nhẽ người buộc dây phải là người tháo
dây. Nhưng nếu tiếp tục tranh đấu, ta sợ tổn thất sẽ không nhỏ, hơn nữa, đây vốn là một phần trong số phận các con.
- Ý ngài là hậu thế như tụi con phải giải quyết chuyện này? vô lí_ Haray bất mãn ra mặt
- Không sai, đây là sứ mệnh của các con, sự xuất hiện của Lâm Tử Vĩ khiến Ma Vương thức tỉnh, đã ràng buộc các con với vận mệnh này
- Đùa sao? Chỉ một câu sứ mệnh mà..._Windy tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng bất chợt
lại im lặng, Lâm Tử Vĩ dù thế nào cũng là kẻ thù của Seny, mà Seny là
người cô rất coi trọng, vốn đã thành người thân của cô, dù là Ma Vương
đi chăng nữa, chỉ cần Seny muốn, cô không ngại đồng sinh cộng tử, vậy
thì cái gọi là sứ mệnh này, vốn có khác gì đâu.
- Ta không muốn ép con, hãy suy nghĩ thông suốt rồi đến tìm ta_ Ngọc hoàng nói với nó rồi bước đi nó cũng không quay lại nhìn.
- Được, cho con biết con phải làm gì_ Nó dứt khoát trả lời.
- Vậy con cứ nghỉ ngơi trước đi_ Ngài khẽ cười hài lòng, đứa cháu gái
này, quả nhiên kiên định hơn ngài tưởng. Chờ cho đến khi Ngọc Hoàng đi
khuất hẳn, nó cũng đứng dậy, cùng mọi người về phòng nghỉ tại An Bảo
điện.
Thiên giới là nơi của các vị thần, tất mang nét uy
nghiêm diễm lệ, là nơi tiên cảnh hiếm có. Bên ngoài vẫn giữ nét cổ xưa
như trước, nhưng cũng không khác hạ giới là mấy. Điển hình ở chỗ nó có
thể bắt Wi- fi trên thiên đình. An Bảo điện là nơi nghỉ của khách, xung
quanh có hồ sen, hoa cỏ, cột sơn son thiếp vàng. Có điều bên trong vật
dụng khá giống ở hạ giới. Nó có chút bất ngờ, từ khi nào mà nơi này phát triển ghê vậy chứ? Xem chừng làm thần tiên thật sướng mà. Nó vẫn ở
chung phòng với Haray và Windy, thi thoảng Thiên Nhi cũng hay chạy sang
cùng quấy rối. Mà cũng tốt, có thể ngồi trên mây ngắm cảnh hạ giới an
nhàn, chưa kể có công nghệ thông tin, nó chẳng lo buồn nữa. Sau đó...
còn có sau đó sao?
(P/s: Viết xong chap này cảm thấy khả
năng ảo tưởng của mình thật phi thường, thú thật Ren chẳng hiểu gì về
tam giới cả, tra gu gồ cả buổi mà vẫn chẳng thông được chút nào...)