Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 85: Chương 85: Tiểu Long Nữ Thích Quậy Phá




Thật ra Thiên Đình có khác hạ giới là bao, ngoài việc không khí trong lành hơn, phong cảnh đẹp hơn, sống thoải mái hơn, có tiên nhân, có hưởng thụ có nhiều thứ khác nữa.... ngoài ra chẳng có gì khác. Mà cũng không thể nói vậy, dẫu sao Thiên Đình vẫn là chốn thần tiên cao quý, người phàm nào có thể sánh bằng. Nhưng có điều, nơi nào có Nguyệt Hải Băng nơi ắt phải là địa ngục- Địa ngục cái con khỉ, trại thương điên thì có- Haray cáu kỉnh chửi bới, hơn 3 ngày nay cô bị Seny hành cho tối mặt tối mũi, mà cũng không phải vậy. Chẳng biết nó kìm hãm bao lâu mà khi trở lại Thiên Đình, khả năng quậy phá đạt đến level max. Kết hợp với Thiên Nhi, quả thật nơi này gọi là trại thương điên còn có chút lưu tình. Mà không hiểu số cô xui xẻo hay tại cô tránh không kĩ, mà mọi rắc rối nó gây ra đều đổ lên đầu cô. Mấy vị tiên nhân bị nó quậy phá đều đến tìm cô than thở đòi bồi thường. Rany và Windy thì treo biển" không quen biết không liên quan với nó" Còn Sky và Kevil? Thôi khỏi nhắc cũng biết, bao che vô tội vạ cho hai người họ, nên một thanh niên nghiêm túc, con người công minh như cô sao có thể làm ngơ đây. Nhưng đến lúc này, khi phải quét đến hơn nửa vườn đào tiên bị rụng lá của Vương Mẫu nương nương vì cái thí nghiệm thuốc trừ sâu của nó và Thiên Nhi, cô quả thật chịu không nổi nữa. Cô đáp cây chổi sang bên, chạy đi tìm nó khắp nơi để tính sổ.

- Seny mày lăn ra đây cho tao, mau lăn ra đây, nếu tao không băm mày ra, thề với chúa tao sẽ đổi tên thay họ, làm con mày cho rồi.( Chị có theo đạo thiên chúa sao? ==)

Vừa bước ra đến cửa, Haray đã thấy một bóng trắng lao về phía mình. Đừng nghĩ đấy là ma, bóng trắng ấy thướt tha, xinh đẹp, mang một khí chất cao quý khó tả, lao thẳng vào lòng cô mà than khóc.

- Haray, cứu ta, ta chịu hết nổi rồi, Tiểu Long Nữ và Thiên Nhi vừa đến cung Quảng Hàn của ta, bắt thỏ ngọc bảo đem đi lại giống với mấy con chuột bạch gì đó. Muội nói đi, thỏ của ta giống chuột chỗ nào chứ? Còn nữa, ta trồng cà rốt trên đó cho thỏ ngọc, bị Thiên Nhi thay toàn bộ bằng dưa leo, bảo ta dạo này xuống sắc qúa, nên chăm sóc da đi. Chưa hết, đan dược trường sinh của ta dùng để dành dâng lên Ngọc Hoàng bị hai người họ đem ra làm đá bắn chim, muội phải đòi lại công bằng cho ta nếu không ta khóc lụt cả Thiên đình này cho muội coi_ Rồi không ai khác ngoài Hằng Nga mĩ nữ, xinh đẹp tuyệt trần,bây giờ bị bức đến tức chết có khác nào bà vợ phát hiện chồng ngoại tình rồi bị ruồng bỏ không cơ chứ. Vẻ mặt Hằng Nga vô cùng ấm ức, Nhưng vẻ mặt Haray còn ấm ức hơn. Vì sao? vì sao lại đến tìm cô, cô đã gây ra tội gì? Thiên a công lí ở đâu?

- Hằng Nga tỷ, Thỏ ngọc ta sẽ tìm lại cho tỷ dù sao thỏ cũng thuộc họ nhà chuột mà. Hơn nữa nó cũng giống chuột thật đấy, còn dưa leo... tỷ dùng tạm đi, muội thấy tỉ có vết thâm trên mắt kìa, về chuyện thuốc trường sinh, dù sao Ngọc Hoàng cũng trường sinh sẵn rồi, tỷ đừng lo nữa nhé, vậy, muội đi đây_ Haray thật thà nói, rút vạt áo ra khỏi tay Hằng Nga, vội vã chạy đi. Không muốn nghe thêm lời nào nữa. Hằng Nga tiên nữ đau khổ, trái tim mỏng manh bị tổn thương nghiêm trọng, thật sự có vết thâm sao?. Còn Haray, cô vội chạy đi tìm nó, chẳng được mấy bước, đã thấy một đám người đổ dồn về phía mình, mặt ai cũng bi thương, đau khổ.

- Haray, cô phải giúp ta, Tiểu Long Nữ, nó quá lắm rồi, nó và Thiên Nhi công chúa đến chỗ ta, lấy tơ hồng đòi đem đi đan áo, đã vậy còn tùy tiện nối các sợi tơ với nhau, bây giờ thảm thật rồi, dưới trần gian loạn hết cả, nam yêu nam, nữa yêu nữ, kể cả người yêu súc vật cũng có, cô bảo ta phải làm sao?_ Nguyệt lão se duyên cầm đống tơ vò rối ren lên than khóc, thảm hại vô cùng.

- Nguyệt lão à, ông cũng đừng cổ hủ vậy chứ, chuyện nam nam, nữ nữ dưới trần vốn không còn gì lạ nữa rồi, còn súc vật và người... coi như lai giống mới đi

- Haray, muội xem con Hao Thiên Khuyển oai phong là thế, cũng bị Tiểu Long Nữ đem ra cạo sạch lông, rồi nói cái gì mà mốt mới, bảo ta lạc hậu không theo kịp thời đại, báo hại vật nuôi của ta giờ không dám ra ngoài phải ngồi nhà để chờ mọc lông_ Dương tiễn kéo tay Haray, cô lảo đảo một hồi, rồi mới định thần lại được

- Dương huynh, muội sẽ tặng huynh lọ dầu mọc tóc, bảo đảm sau 3 giờ lông hao Thiên Khuyển sẽ mọc lại, bây giờ muội phải đi_ Sau đó không đợi ai nói gì thêm, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây, mặc dù đằng sau chúng tiên vẫn đang kêu gào công bằng. Công bằng cái con khỉ, đi tìm lão Ngọc Đế mà kiện, không nhìn thấy cô hiện tại còn phải chạy bộ đi tìm nó à? Cô sắp chết mệt rồi đây, nơi này rộng lớn như vậy, cô còn chưa được hoàn lại phép thuật, không thể điều gió cưỡi mây, có khác qué gì dưới trần đâu chứ, lần sau nhất định đem xe đua lên đây cho bọn họ hít khói. Haray chỉ còn cách ngửa mặt nên trời mà than khóc, ủa mà cô đang ở trên trời rồi đấy thôi. Rút cục kiếp trước cô đã gây ra tội tình gì???

Trong khi đó, nó đang cùng Thiên Nhi cưỡi phượng hoàng lửa_ linh vật của Thiên Nhi bay đi khắp nơi quậy phá. Nhìn mấy thứ tiên đơn của, vải lụa, thậm chí cả Thỏ ngọc, toàn của cướp bóc trắng trợn trong tay, nó cười vui vẻ. Ngay cả Thiên Nhi cũng đắc chí vô cùng, tìm được một người tâm đầu ý hợp như nó, không vui mới lạ. Cô thầm công nhận người này làm chị dâu rồi.

- Seny, chúng ta đi đâu đây?

- Đến chỗ Sky đi, chúng ta khoe thành tích

- Chỉ sợ anh ấy sẽ lên cơn đau tim mất

Thiên Nhi cười trừ, nhưng sau đó vẫn để phượng hoàng bay đi tìm họ. Bên cạnh An Bảo điện có một hồ sen lớn, giữa hồ là một mái đình nguy nga. Sky Kevil, Rany và Windy đều có ở đó, nhàn nhã nghỉ ngơi, duy chỉ không thấy mặt Haray đâu( Thấy mới lạ đó). Thiên Nhi cho linh vật hạ xuống gần mái đình, nó nhanh nhẹn nhảy xuống, lăn một vòng trên đất rồi dừng lại. Chưa kịp mở lời, Windy đã nhào vào người nó, lắc lấy lắc để

- Seny, mày đi đâu, mày đã đi đâu, à không... mày phá hoại những nơi nào? Haray mà túm được thì mày chết chắc

- Ế, tao chỉ đi chào hỏi mọi người thôi mà?_ Nó vô tội ngồi xuống bên cạnh Sky

- Em chào hỏi, họ thấy bóng em đã tránh xa 10 thước rồi_ Sky búng mũi nó

- Seny, dù sao em cũng không nên gây nhiều rắc rối cho Haray như thế chứ_ Kevil oán trách nó

- Hứ, anh chỉ thương Haray thôi, có thương em đâu_ Nó tru mỏ oán trách

- Vậy, để tao thương mày cho_ Giọng nói mang đầy nộ khí, phản phất mùi đe dọa đập thẳng vào tai nó, nó lo sợ quay đầu lại. Không ai khác ngoài Haray, đem theo bộ mặt hung thần đi hỏi tội. Nó lại liếc nhìn sang bên cạnh, hóa ra Lay là người đưa Haray đến đây, nếu không với hai chân chạy bộ, làm sợ Haray có thể về An Bảo điện nhanh vậy. Lay cũng làm mặt vô tội, anh chỉ là đi tìm Thiên Nhi, thuận tiện đem Haray đến thôi mà. Lúc này 36 kế chuồn là thượng sách.

Ế, tao còn có việc ở chỗ thúc thúc, tao đi trước

- Đứng lại đó, không ai cứu được mày đâu

Haray rất nhanh đã túm cổ áo của nó lôi đi. Nhìn bộ mặt đầy sát khí kia là biết không ai cản được rồi. Đã bảo, chọc ai không chọc, chọc phải Haray khác nào chơi với núi lửa, Kevil chỉ cầu mong cho em gái toàn mạng trở về là tốt rồi, sau đó anh đứng dậy cùng Sky đi tìm Ngọc Hoàng. Thiên Nhi ban đầu có ý rình trộm nhưng bị Haray liếc cho cháy da thì vội vàng kéo Lay lẩn đi, Rany và Windy cũng không dại ở lại hứng chịu núi lửa phun. Mà cũng chẳng biết Haray dùng cách gì, chỉ biết Seny bị nhốt trong An Bảo điện kêu gào thảm thiết, kể cả khi cô nguôi giận bước ra ngoài, vẫn không thấy Seny ra khỏi phòng nửa bước, không ngừng kêu cứu. Vậy là nó bị nhốt hơn một ngày trời trong điện, chỉ biết kêu khản cổ, chẳng ai biết Haray đã làm gì.

Vẫn là vẻ cao cao tại thượng, khí chất bất phàm, Ngọc Hoàng ngự trên cao đang xem qua mấy bản tấu, mà đau đầu nhất là mấy lá đơn kiện Tiểu Long Nữ. Biết ngay mà, kiểu gì cũng gây ra rắc rối, ngài dung túng cho nó thì thôi đi, đến cả con trai ngài cũng làm ngơ nữa. Xem ra chẳng ai trị nổi nó nữa rồi. Cùng lúc đó, Sky bước vào kính cẩn cúi chào. Sau một thời gian dài gặp lại, lúc này hai người mới có cơ hội trò chuyện.

- Tiểu Long Nữ không đi cùng con sao?

- Cô ấy bị Haray phạt rồi

- Xem ra chỉ có Haray mới trị nổi nó_ Ngài cười nhẹ nhõm, đưa tay ra hiệu Sky lại gần. Sky bước lên bậc cao, ngồi xuống bên cạnh cha mình.

- Ta biết chuyện của con và Tiểu Long Nữ, ta để con xuống trần cũng vì muốn con bảo vệ nó, bây giờ trước mắt nó còn một con đường rất trắc trở, nếu con đủ khả năng...

- Con làm được

Hắn không đợi nghe hết câu đã khẳng định kiên quyết. Hắn đã hạ quyết tâm lâu rồi, dù là gì đi nữa, hắn cũng không buông tay.

- Vậy, ta yên tâm rồi

- Con cần làm gì tiếp theo?

- Hiện tại cần ngăn chặn Ma Vương thức tỉnh, con cùng mọi người tiêu diệt Lâm Tử Vĩ, hủy diệt phần hồn của hắn, để hắn không hồi sinh. Hắn sắp tỉnh lại rồi, vào ngày trăng tròn tiếp theo. Còn phải làm những gì tự con lo liệu đi.

Sky không nói gì thêm, lui ra ngoài. Việc tiếp theo là tìm ra xem Lâm Tử Vĩ đang trốn ở đâu, ngày hắn tỉnh lại không còn xa. Nhưng trước tiên... có nên đi xem nó còn sống hay không đã.

Seny vẫn ngồi thu mình trên giường, mồ hôi toát ra như tắm, dù vậy nó vẫn kiên quyết trùm chăn kín đầu, dọa chết nó rồi. Chờ mãi không thấy Haray quay lại, cũng không thấy ai đến cứu nó, có cần phải tuyệt tình vậy không, nó chẳng qua là đi chào hỏi mọi người thôi mà, sau đó mượn vài món đồ của họ thôi mà, có cần hại nó thảm vậy không? Đã nói rồi, nó trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi ...mèo. Vậy mà, Haray không lưu tình, nhốt nó lại với nguyên đàn mèo, ở đâu cũng thấy mấy con mèo đủ loại to nhỏ lớn bé, màu sắc lông lá, trừng mắt nhìn nó, dọa nó không nhúc nhích nổi. Oan uổng quá đi. Cửa phòng bật mở, Sky bước vào, chưa kịp lên tiếng đã bị một cái bóng đen lao từ góc phòng ra túm chặt. Nó mặt mày tái xanh, người còn quấn chăn, sợ hãi nép sau người hắn. Nhìn sơ qua phòng một lần hắn cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Haray ác thật, chẳng phải động thủ nhiều, ra tay nhằm vào điểm yếu của nó. Nhìn bộ dạng như con mèo nhỏ... =. =thôi đừng ví với mèo nữa. Nhìn bộ dạng như con thỏ non của nó, hắn thấy động lòng, trừng mắt nhìn mấy con mèo, hắn đóng sập cửa lại, bế nó đi. Nó vẫn bám chặt lấy tay hắn, an toàn rồi.

- Em đó, ai bảo chọc Haray nổi giận.

- Không phải em, rõ ràng là mấy tên thượng tiên kia mà, em vô can

- Còn không nhận lỗi?

- Anh cũng bắt nạt em sao?

Nó giả bộ rưng rưng tội nghiệp, biết vậy nhưng hắn vẫn không nỡ trách mắng nó, bế nó về phòng mình.

- Đưa em về đây là có ý gì? Đừng hòng giở trò._ vừa lấy lại tinh thần, nó đã nhảy phóc xuống, lùi lại phòng thủ, không phải cho rằng, hắn cứu nó thì nó phải lấy thân báo đáp chứ?

- Chẳng lẽ em không định ăn tối?

- Ăn?_ Đúng là nó chưa ăn gì, ban nãy sợ quá, quên cả đói, giờ thảm rồi, bụng réo inh ỏi, dù sao nó vẫn là người, vẫn phải ăn thì mới sống nổi. Trên bàn thức ăn được bày sẵn, nó không kiêng nể lao vào càng quét sạch sẽ. Sau đó ôm bụng căng tròn lăn ra giường ngủ. Sky chỉ còn nước dở khóc dở cười. Nó vừa cho rằng hắn có ý đồ đen tối, bây giờ lại lăn ra giường hắn ngủ không chút phòng bị như vậy, rõ ràng dụ dỗ người ta phạm tội mà. Nhưng ngủ chung thì... thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên, hắn còn trong sáng mà. Giường là của hắn, nó nằm trên giường của hắn, vậy nó cũng là của hắn, biến nó thành gối ôm cũng đâu có sao. Có gối ôm mềm mại vậy, sao bỏ được. Hắn thu dọn xong mới lên giường ôm nó ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.