Cái Gì? Hắn Có Sở Thích XX?

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

“Xem ra là phải cùng nhau tắm thôi.” Đan Mạt bất đắc dĩ thở dài, cởi quần áo của mình ra, cũng nhảy vào bể.

Cùng. . . Cùng nhau tắm? Liêm Nho mắt nhìn không chớp cảnh Đan Mạt giống như đang biểu diễn một màn thoát y, đem từng chút từng chút một quần áo của y cởi ra với tốc độ vô cùng thong thả. Ô ô. . . .Hắn có chút chịu không nổi a! Vì cái gì mà hiện tại lại muốn cắn một ngụm vào cái núm vú nho nhỏ màu hồng phấn đang nổi lên kia chứ? Liêm Nho hấp hấp cái mũi, ủy khuất nhìn chăm chú vào Đan Mạt mà không dám lại gần.

Mà Đan Mạt ở bên cạnh đang cởi áo, liếc liếc mắt thấy vẻ mặt vừa ủy khuất vừa mê say của Liêm Nho, nội tâm mừng rỡ một trận. Đan Mạt tuy không có gì quái gở, nhưng lại rất thích nhìn người khác đối với y lộ ra dáng vẻ vô tội, bị quyến rũ này. Bởi vậy . . . .Đan Mạt cởi đồ ngày càng chậm. Thỉnh thoảng còn đem ánh mắt lướt qua vài lần, hại Liêm Nho cũng không dám không kiêng nể gì nhìn thẳng vào, chỉ có thể lén lén lút lút mà nhìn.

Ân, ân, dáng người thật đẹp nha! Trái khế nổi lên khỏe mạnh, cánh tay to lớn, bộ ngực rắn chắc, đầu nhũ sáng bóng, cơ bụng đầy đủ, đen . . . . Di, sao lại nhìn không tới nhỉ? Liêm Nho lắc đâu đầy vẻ đáng tiếc, ngẩng đầu lên liền thấy — Đan Mạt đang cười tủm tỉm nhìn hắn!

Bốn mắt nhìn nhau.

“Sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Đan Mạt đồ đã cởi ra hết chỉ còn đơn độc một chiếc quần đùi nhỏ, âm thanh trầm thấp của y kích thích Liêm Nho vô cùng.

Liêm Nho quả thực vì cảm giác kích thích mà run run một chút, “Đan . . . Đan tổng. . . . .”

“Cậu có thể gọi tôi là Đan Mạt.” Đan Mạt cúi người xuống sát Liêm Nho, lấy tay chọt chọt vào đôi môi đang không ngừng run rẩy kia của hắn.

“Đan . . . Đan Mạt.” Trước ánh mắt gần như tỏa ra toàn bộ ánh sáng “cưỡng bức” mà Đan Mạt đang chiếu lên người hắn, Liêm Nho gian nan nuốt nuốt nước miếng, gọi ra tên Đan Mạt. “Tôi . . . Tôi tắm xong rồi.” Thời điểm Liêm Nho bị ném vào bồn tắm, hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu. Hiện tại lại thấy Đan Mạt như thế . . . . quái dị như thế, sợi dây thần kinh duy nhất còn đang làm việc bình thường trong đầu hắn reo lên lời cảnh báo, hắn phải né xa người này ra.

“Sao? Cậu vừa mới ngồi vào nước như thế mà gọi là đã tắm xong rồi à? Không được, phải ngâm một hồi nữa, phải tắm thật sạch sẽ!” Không cho Liêm Nho một cơ hội mở miệng, Đan Mạt một phen đè lại Liêm Nho đang muốn đứng lên, trước mặt hắn thuận tay cởi luôn tầng cản trở cuối cùng của mình.

Thở ra lên một cái, một vật to lớn gì đó nhảy ra trước mắt Liêm Nho.

“A!” Liêm Nho kêu lên sợ hãi, theo bản năng lấy hai tay che mắt lại. Nào biết lúc đó Đan Mạt đang đứng rất gần với hắn, động tác giơ tay lên ấy khiến cho mu bàn tay xẹt qua đụng vào vật cực đại trước mắt làm nó nảy lên.

A? Vật to lớn lại dường như lớn thêm một chút! Liêm Nho không biết vì sao lại nhìn chằm chằm vào hạ thân Đan Mạt, tức là không biết phải giải thích làm sao . . . . làm sao về cái loại đụng chạm này, có thể vô ý đụng vào bộ phận quan trọng của đàn ông. Vì thế . . . . xấu hổ, lại xấu hổ thêm một lần nữa khiến cho cái nhìn chòng chọc của hắn vào nơi kia “luyến tiếc” rời đi.

Thấy Liêm Nho vừa muốn lại vừa không dám “chăm chú nhìn”, Đan Mạt thật lâu sau đó mới mở miệng hỏi: “Liêm Nho, cậu . . . . có sở thích “Luyến bổng*” sao?” (*: yêu côn xịt =))))))))))))))))))))))))))))))))))) hộc máu quá đi *vật vã dưới sàn nhà*)

A? Cái gì? “Sở thích .. . . Luyến bổng”? Liêm Nho lập tức lắc đầu, lập tức làm sáng tỏ. “Không có, tôi không có sở thích . . . chỗ kỳ quái như vậy. Tôi chỉ có sở thích ‘luyến nhũ’ thôi!” (chết cưng chưa)

“Luyến nhũ tình kết?” Đan Mạt ngồi vào bồn tắm rộng mênh mông của mình.

A, không hay! Liêm Nho nhất thời khẩn trương che miệng lại, không ngờ là bản thân vừa buột miệng nói ra sở thích quái gở của bản thân!

A, xem ra người trước mặt là uống say thật rồi, ngay cả ham mê riêng tư như vậy cũng nói ra. Đan Mạt khe khẽ cười. Một người thú vị như thế thật hợp với khẩu vị của y a! “Vậy, cậu nói xem, đầu nhũ của tôi là dạng nào?” Khi y ngồi xuống, ánh mắt người đối diện quả nhiên không rời một giây khỏi nụ hoa trước ngực y.

“Là loại tôi luôn tha thiết mơ ước!” Liêm Nho còn rất thành thành thực thực gật gật đầu.

“Vậy . . . . Có muốn nếm thử một chút không?” Đan Mạt cố ý bày ra nụ cười anh tuấn, nhìn thẳng vào đáy mắt đang hiện lên sự hưng phấn của Liêm Nho.

END NĂM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.