Cái Giá Của Sự Hạnh Phúc (Thầy Giáo Hắc Ám – Ngoại Truyện)

Chương 14: Chương 14




Sau hai ngày đầu tiên ở Mỹ, Từ Từ đã dần dần lấy lại được nhịp sinh học của mình, sáng hôm nay cô nhóc thức dậy từ rất sớm. Theo như thói quen trước đây vẫn là sau khi đánh răng rửa mặt liền đi làm bữa sáng cho chú. Thế nhưng lúc xuống nhà thì đã nhìn thấy người ta đã thức dậy trước mình rồi, đồ ăn sáng cũng đã được mua về, trên bàn ăn còn có cốc cà phê và một ly sữa bò tươi nữa. 

Cô nhóc thầm nghĩ chú cũng kì lạ thật, lúc bình thường ngày nào cũng phải đi làm thì luôn thức dậy sau bảy giờ, dạo gần đây nghỉ ngơi rồi thì hôm nào cũng dậy lúc sớm tinh mơ là thế nào?

Du Thăng đang chú tâm đọc tạp chí xe hơi bản mới nhất của tập đoàn mình nên nhất thời không phát hiện Từ Từ đã thức dậy, sáng nay anh ra ngoài tập thể dục và mua đồ ăn sáng nhìn thấy nên đã mua nó. Vừa định lật sang trang khác thì bỗng dưng từ sau quyển tạp chí một gương mặt nhỏ nhắn hồng hào lù lù xuất hiện ra nhìn anh ngây ngốc. Du Thăng cảm thấy rất buồn cười, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn, xem ra đây là cách không tồi để bắt đầu một ngày mới. 

Từ Từ nghịch ngợm đủ rồi thì đi sang đối diện kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn, cô nhóc cất giọng hào sảng: “Chào buổi sáng ạ!”

Du Thăng đặt quyển tạp chí lên bàn rồi thu lại nụ cười nhàn nhạt của mình, anh cau mày: “Không phải trước đây đã dặn cháu không cần dùng kính ngữ với chú hay sao, lễ phép thì lễ phép thật nhưng nghe mãi thì rất chói tai, lại có vẻ xa cách quá.”

Từ Từ nịnh nọt: “Cháu sẽ chú ý hơn.”

Du Thăng dời mắt đi: “Cứ tự nhiên một chút là được rồi. Mau ăn sáng đi. Hai mươi phút nữa cô giáo dạy kèm sẽ đến.” 

Từ Từ chợt nhớ ra gì đó bỗng nói: “Chú này, nếu lỡ cháu ngốc quá học không kịp các bạn thì sao?”

Du Thăng liếc mắt nhìn cô: “Thì học đến bao giờ kịp thì thôi, cháu đâu có thiếu thời gian. Chỉ sợ có người muốn lười biếng thôi.” 

Từ Từ thẳng thừng phản bác lời nói của anh: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Cháu sẽ cố gắng hết sức không làm chú thất vọng.”

Du Thăng đáp: “Làm được rồi hẵng nói.”

Bữa sáng rất nhanh đã kết thúc, Từ Từ ngoan ngoãn uống cạn ly sữa của mình. Du Thăng trông thấy thì tấm tắc trong lòng, tự khâm phục mình chăm khéo quá, cô nhóc gần đây trông hồng hào và có sức sống hơn hẳn trước.

Từ Từ định mang bát đũa đi rửa thì bị Du Thăng ngăn lại. Cô nhóc thắc mắc hỏi: “Tại sao gần đây chú không để cháu nấu ăn nữa? Đến cả việc nhà, giặt đồ, rửa bát chú cũng chẳng cho cháu động đến.”

Du Thăng cương quyết đáp: “Việc mà cháu nên làm từ bây giờ là chú tâm vào việc học hành và vui chơi giải trí. Điều chú muốn chính là cháu được sống một cuộc sống tương đồng với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tự do vui chơi học tập và không có bất kì áp lực cuộc sống nào. Cháu đã chịu thiệt thòi nhiều rồi, bây giờ là lúc cháu được bù đắp. Cháu đã nhận thức rõ chưa? Từ giờ cháu không còn là cô nhóc giúp việc cho ai cả, cháu là Du Giai Từ, một Du Giai Từ 10 tuổi.”

Từ Từ phồng má đứng ngẩn ra, Du Thăng lại theo thói quen mà xoa đầu cô nhóc: “Chú biết là bây giờ cháu chưa quen nhưng về sau sẽ dần quen thôi, nếu không quen nổi thì mỗi ngày chú đều nhắc đi nhắc lại cho cháu nhớ. Chỉ cần cháu muốn là được, thỉnh thoảng có thể nấu vài món ngon cho chú đủ rồi, chú đã thuê người giúp việc theo thời gian cho nên cháu không cần phải tự mình làm những việc đó nữa.”Từ Từ vâng lời gật đầu. Chú muốn cô học hành đàng hoàng chăm chỉ cô sẽ nghe lời chú tuyệt đối, chỉ cần chú muốn là được.

Cùng lúc đó thì giáo viên dạy kèm cũng đến, Từ Từ bỗng dưng cảm thấy áp lực vô cùng, hoá ra đây là cảm giác khi đi học sao? Dù không hẳn là đi học nhưng mà suy cho cùng vẫn là phải nghiêm túc ở nhà học tập. Không thể để phụ lòng kì vọng và công giảng dạy của chú và cô giáo cho nên có chút căng thẳng. 

Du Thăng bận chào hỏi cô giáo, người mà hôm qua giáo sư Ngôn đã “sẵn lòng” giới thiệu cho anh. Tuy là người ta đối với anh không có hảo ý nhưng suy cho cùng anh cũng đã từng được học và tiếp xúc qua qua nên anh tuyệt đối tin về mặt phẩm chất con người, còn về đạo đức nghề nghiệp thì không cần phải bàn cãi, đâu phải tự nhiên khi không mà người ta trở thành “giáo sư vạn người mê”, người người kính nể trong truyền thuyết đâu chứ. Người mà giáo sư giới thiệu chắc chắn có thể gửi gắm lòng tin được. Người phụ nữ này trông có vẻ lớn hơn anh vài tuổi, phong thái lịch thiệp và nhất là giọng nói rất truyền cảm, tiếng Anh chuẩn, tiếng bản ngữ lại không cần phải nói đến, nói chung là rất được. Xem ra cô nhóc nhà anh có hy vọng rồi đây.

Chào hỏi xong đến lúc định mang cô nhóc ấy ra giới thiệu thì bỗng phát hiện ra người nãy giờ luôn núp phía sau lưng anh kia giờ cả người đã cứng đờ như pho tượng, vừa run lại vừa toát mồ hôi hột. Du Thăng buồn cười, muốn động viên cô nhóc một chút thì cô giáo đối diện đã lên tiếng trước. 

“Xin chào, em có phải là Giai Từ không? Cô xin tự giới thiệu cô là Âu Thục, em có thể gọi cô là cô Âu, từ hôm nay cô sẽ giúp em học nhé, đừng căng thẳng, ra đây nào. Nào, chúng ta làm quen, không phải là do mặt cô trông dữ dằn quá đã khiến em sợ rồi không?”

Từ Từ lắc đầu bối rối, cuối cùng nhờ vào bàn tay vững chắc thúc đẩy phía sau mà cô lấy hết dũng khí tiến đến chào hỏi cô giáo. 

Du Thăng cười khổ, mới vừa hồi hộp sợ sệt đây thôi mà thoắt cái nhóc con kia đã nhanh chóng làm quen được với giáo viên của mình, còn vui vẻ chạy đi chạy lại mang nước mời cô giáo uống, mang trái cây mời cô giáo ăn, đến cùng thì giờ anh mới là người bị cô lập trong nhà này. Bởi vì hôm nay là buổi học đầu tiên nên cô trò họ chỉ dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với nhau và giới thiệu cách dạy cũng như cách học, lúc sau lại chuyển sang vấn đề sở thích rồi tình trạng hôn nhân gia đình gì đấy. Du Thăng thấy mình hết nghe nổi nữa rồi thì lẳng lặng bỏ ra ngoài sân trước nhà chăm hoa.  

Thầy trò người ta trò chuyện làm quen với nhau mất hết nửa ngày, đến bữa trưa thì vừa đúng lúc người giúp việc theo giờ đến nấu ăn và dọn dẹp, thế là Du Thăng thuận theo thỉnh cầu của Từ Từ mới mời cô giáo ở lại dùng bữa trưa luôn. Sau khi cô Âu ra về thì Từ Từ như “hận không thể gặp nhau sớm hơn” với cô giáo của mình vậy. Xem ra cô nhóc rất thích vị giáo viên này, Du Thăng lại cảm thấy yên tâm được thêm mấy phần.

Nghe cô nhóc huyên thuyên về cô Âu mãi mới xong thì Du Thăng bắt cô phải đi ngủ trưa, nhất quyết mỗi ngày phải ngủ trưa ít nhất hai tiếng đồng hồ, anh cũng chỉ vì nhân lúc mình rãnh rỗi có thể ở bên cạnh thì muốn chăm sóc cô nhanh chóng béo tốt lên một chút, đợi lúc anh quay lại làm việc rồi lại bận bịu giống như trước kia thì ít ra Từ Từ cũng đã khoẻ mạnh hơn. Nhóc con rất vâng lời, liền chạy đi ngủ ngay.

Chiều đến, Du Thăng lái xe đưa Từ Từ đi nhà sách mua sách vở bút viết, đặc biệt là vở luyện chữ, “nét chữ - nết người” con gái trước hết phải luyện chữ cho thật đẹp trước đã. Mua xong anh lại tâm lí dẫn cô nhóc đi mua đồ chơi, nói về vấn đề chiều chuộng con gái thì thật không quá khi nói Du Thăng anh là đỉnh nhất rồi, ngày xưa cả cô tiểu thư bướng bỉnh nào đó anh còn chiều được cơ mà ... Còn Từ Từ tất nhiên là thích mê rồi, được tuỳ ý lựa chọn nhưng vẫn rất khiêm tốn chỉ chọn đúng một thứ mình thích nhất đó là gấu bông mà thôi. 

Biết bao nhiêu lần cô nhóc đứng bên ngoài lớp cửa kính của cửa hàng đồ chơi mà cặp mắt thèm muốn nhìn đau đáu vào những con thú nhồi bông đáng yêu bắt mắt được trưng bày trong ấy mà trong lòng thầm ước ao một ngày được tận tay chạm vào chúng, sở hữu chúng. May mắn thay, cuộc đời đã không bạt đãi cô nhóc ngày nào, cuối cùng cô cũng được thoã mãn ước nguyện, cô nhóc nhỏ bé chưa thấu sự đời cứ nghĩ rằng chẳng có gì hạnh phúc hơn nữa cả. Nhưng cô nào biết cuộc đời trớ trêu này nào đâu có thật sự đối tốt với ai mãi mãi, những điều bất hạnh khổ đau sẽ vẫn luôn là những ẩn số khó mà lường trước được. Muốn đến được đích cuối cùng của hạnh phúc nào đâu có dễ dàng như vậy.

Lại đi lòng vòng mua sắm thêm hết cả nửa ngày, Du Thăng đưa Từ Từ đi ăn tối, trên đường trở về gặp phải một đoạn đường đang ách tắc rất lâu, trong lúc tâm tình của mình vị vụ kẹt xe mà không tốt thì cô nhóc bên cạnh ôm chú gấu bông to đùng ngồi bên cạnh lại vui như Tết, mặt mày tươi rói, môi cứ cười mãi không dứt, anh còn nghe được giọng hát nghêu ngao cực kì phấn khích của Từ Từ. Hết thảy những điều ấy bỗng khiến tâm trạng bực dọc của anh bay biến hết cả, anh thoáng mỉm cười như có như không nhìn ra đường xá chật chội đông đúc ngoài kia, đường phố đã lên đèn, Boston buổi tối nhộn nhịp và chen chúc, người người xe xe vội vội vã vã không ai thèm để ý đến ai. Chợt nhìn đến một chiếc bảng hiệu neon bên đường, một trung tâm năng khiếu trông rất ấn tượng nằm ngay giữa thành phố sầm uất tráng lệ. 

Du Thăng chợt nảy ra ý gì đó, anh quay sang hỏi Từ Từ một câu: “Ngoài học văn hoá ra thì cháu có muốn học thêm một môn năng khiếu hay nghệ thuật nào khác không?”

Từ Từ rối rắm gãi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ấp úng đáp: “Văn hoá, năng ... năng khiếu và nghệ thuật là gì ạ?”

Du Thăng đang trong trạng thái mong chờ cuối cùng nghe xong chỉ đành thở dài một hơi. Cuối cùng vẫn là anh bỏ cuộc luôn, đối với cô nhóc này tốt hơn anh nên dùng hiện thực để diễn đạt chứ không thể nào giải thích từng li từng tí mãi được, dù sao anh cũng không phải là giáo viên, anh không đủ kiên nhẫn như vậy.

Đêm ấy về đến nhà thì Từ Từ liền trốn biệt ở trên phòng của mình luôn, Du Thăng chẳng biết cô nhóc thần thần bí bí như thế muốn làm gì nữa, đến giờ đi ngủ anh mang sữa lên cho cô, gõ cửa mãi chẳng thấy cô ra mở, anh vào thì thấy cô nhóc đã ngủ say sưa rồi, cả người quấn trong chiếc chăn như chiếc bánh tét, xung quanh bày ra đầy là sách với sách, chú gấu bông thì được ưu ái đặt ở bên còn lại của chiếc giường. Hoá ra là do quá nôn nao phấn khích nên trốn ở trên đây xem sách trước, nhưng chẳng biết là xem được gì hiểu được gì, chỉ biết rõ một điều là dáng ngủ của cô nhóc này xấu quá anh nhìn không nổi nữa. Đặt ly sữa xuống rồi cẩn thận gom lại đống sách lộn xộn trên giường xếp gọn gàng lên bàn học của cô, đem gói bánh tét ngốc nghếch kia bế nằm ngay ngắn lại rồi dém chăn cẩn thận. Sau đó anh lại lẳng lặng tắt đèn rồi mang ly sữa đi trở xuống. 

Sáng hôm sau được bữa Từ Từ dậy sớm hơn Du Thăng, cô nhóc lục đục từ sớm ở trong bếp rán trứng và nướng bánh mì cho bữa sáng, lúc anh chuẩn bị đi chạy bộ thì phát hiện ra cô nhóc đã dậy rồi, còn làm sẵn đồ ăn sáng. Du Thăng không vui lắm, hôm qua anh vừa mới dăn dò cô xong, hôm nay lại động tay động chân, anh cũng không có thói quen ăn sáng trước khi tập thể dục buổi sáng, thế nhưng cuối cùng anh vẫn là không phụ công chuẩn bị của cô, sau khi anh ăn xong thì kiên quyết dặn dò luôn rằng nếu từ ngày mai mà cô vẫn dậy sớm thì phải thay đồ thể dục vào theo anh đi chạy bộ, còn không thì phải ngoan ngoãn ngủ thêm cho đủ giấc. 

Hôm đó cô Âu và Từ Từ bắt đầu bài học vỡ lòng đầu tiên, hai người họ ở bên đây hiên trước nhà người dạy người học, Du Thăng thì rãnh rỗi ngồi bên kia đọc báo cáo tiêu thụ của chi nhánh công ty ở Mỹ vào tháng này. Thi thoảng anh lại trông thấy cô nhóc chĩa mắt về phía mình dòm ngó, nhưng anh không thèm đáp lại, có lúc anh cũng vô tình tò mò nhìn sang đối diện, Từ Từ bắt gặp thì nhìn anh cười vui vẻ, anh lẩm bẩm răng cô lo chăm chú giảng bài rồi bỏ đi sang nhà hàng xóm xem giúp chiếc xe ô tô đang có vấn đề, dù sao cũng không muốn mình ở đây làm cho cô nhóc phân tâm, càng không muốn tiếng rồ ga của nhà kế bên làm phiền cô trò họ. 

Đến trưa sau khi kết thúc buổi học, không cần đến Du Thăng phải dặn dò, vì mệt do chưa quen nên cô nhóc Từ Từ đã lên phòng ngủ thẳng giấc đến chiều. Vừa hay anh cũng được hàng xóm tặng cho một cặp vé xem hoà nhạc đêm hôm đó nhờ công anh sửa giúp ôtô, anh không định nhận nhưng chợt nhớ đến dự định đêm hôm qua thì anh liền đổi ý ngay.

Đêm đó Du Thăng đưa Từ Từ đi nghe hoà nhạc ở nhà hát Opera Boston, sau khi chọn đi chọn lại mất cả buổi chiều hai người mới chọn xong cho cô nhóc một bộ váy liền thân màu trắng ngọc với hoạ tiết hoa li ti trông rất nhã nhặn lại không kém phần đáng yêu, chỉ có phần đầu tóc là khó khăn một chút, cũng may tóc của Từ Từ không quá dài, chỉ tầm ngang vai, thế là anh cũng chẳng biết làm gì tiếp đành bảo cô nhóc chọn một chiếc cài tóc mình thích mà cài lên, thế nào mà trông cũng rất ổn ấy chứ. Đến lượt anh thì không cần tốn quá nhiều thời gian, một chiếc quần Âu màu cà phê cùng một chiếc áo sơ mi sắn tay màu trắng là đủ mê rồi, cũng không cần phải quá trịnh trọng. 

Nhà hát Boston khá lớn, với thâm niên lâu đời của nó cùng những kiến trúc hoạ tiết từ những năm hai mươi của thế kỉ trước, phong thái cổ xưa pha lẫn hiện đại do kết hợp giữa những lần trùng tu và thay đổi chủ sở hữu của nó, Du Thăng không phải là người sành sỏi về âm nhạc nhưng đôi lúc cũng có cùng mẹ đi xem vài buổi hoà nhạc, cảm thấy cũng không tệ, đa số những lần đi cùng ấy chủ yếu là vì anh muốn tham quan qua những nhà hát nơi diễn ra những buổi hoà nhạc ấy. Lần này đưa Từ Từ đến đây lại vì một mục đích khác, anh muốn nhân dịp này xem thử xem cô nhóc có ấn tượng với âm nhạc hay không, nếu có thì càng tốt, anh sẽ để cô tiếp xúc nhiều hơn với âm nhạc và học một loại nhạc cụ nào đó nếu cô muốn còn nếu không anh cũng chẳng gượng ép cô. 

Cả buổi tối, Du Thăng chú ý quan sát thấy Từ Từ luôn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối, bình thường thì đối với thứ mình thích cô nhóc này luôn tỏ ra vui vẻ và phấn khích mới đúng, nhưng với thái độ này xem chừng là không thích thật rồi.

Cuối buổi hoà nhạc, lúc chuẩn bị ra về đột nhiên có một người trong đoàn nghệ sĩ biểu diễn đi đến chỗ Du Thăng chào hỏi, ra là cô thiên kim họ Phạm nào đó của tập đoàn đối tác nào đó mà hai năm trước mẹ anh từng giới thiệu cho anh, hình như còn bị sắp xếp cho cùng ăn tối một hai lần gì đó, nếu cô ấy không nhắc thì chắc anh cũng chả nhớ, thảo nào vừa nãy cảm thấy nghệ sĩ chơi Cello ở hàng đầu có chút quen mặt nhưng nhất thời không nhớ. Hai người trò chuyện mấy câu lấy lệ, anh cũng lịch thiệp khen phần trình diễn Cello của cô rồi khách sáo nói mình rất thích phần trình diễn đó.

Đêm đó về nhà, trước giờ đi ngủ mang sữa lên phòng cho Từ Từ anh liền thử hỏi qua và rất ngạc nhiên khi cô nhóc đáp là cực kì thích đêm hoà nhạc tối nay, hoá ra là do không khí ở nhà hát trịnh trọng và tĩnh lặng quá nên cô không dám tỏ ra phấn khích.

Du Thăng vui vẻ, môi khẽ nâng lên để lộ ý cười không rõ ràng: “Vậy chú hỏi cháu nhé, cháu thích loại nhạc cụ nào nhất? Ừm ... nhạc cụ chính là những dụng cụ được những người nghệ sĩ lúc nãy làm cho phát ra âm thanh đấy!” - Anh dùng những từ ngữ đơn giản nhất muốn giải thích cho Từ Từ hiểu rõ.

Từ Từ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: “Là thứ lúc nãy mà cô đến gặp chú sử dụng đấy. Cái đàn to thật là to ấy.”

Du Thăng hơi nhíu mày: “Cháu nói là Cello? Sao lại là nó?” 

Từ Từ nhấp ngụm sữa bò rồi im lặng suy nghĩ, cô đáp: “Cô lúc nãy vừa xinh đẹp lại vừa đàn hay, bài nhạc của cô biểu diễn nghe rất tuyệt luôn, còn nữa cô ấy nhỏ người nhưng có thể dùng đàn to như thế cháu thấy cô ấy rất cừ, cháu cũng muốn được cừ như vậy!”

Du Thăng vuốt trán mấy lần, lại đăm chiêu một lúc, vế trước thì có vẻ không cần thiết nhưng vế sau thì nghe có vẻ thuyết phục đấy, anh hỏi: “Cháu có muốn học sử dụng nó không? Cây đàn to ấy?”

“Có, có, có, tất nhiên là có!” - Từ Từ nhanh nhảu.

Đúng là thái độ phấn khích này rồi, Du Thăng đưa tay nhận lấy chiếc cốc rỗng rồi xoa đầu Từ Từ: “Cháu muốn là được rồi. Đánh răng rồi đi ngủ đi.”

Từ Từ ngoan ngoãn gật đầu rồi chúc Du Thăng ngủ ngon. Anh đi rồi, cô lập tức quay sang ôm Tiểu Du - chú gấu bông siêu cấp đáng yêu của cô và thủ thỉ: “Cậu thấy không, chú ấy rất hài lòng đấy, bởi vì chú ấy thích nghe cho nên tớ sẽ học chơi. Chỉ cần chú muốn cháu làm thì cháu nhất định sẽ làm, chỉ cần là thứ chú thích thì cháu cũng sẽ thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.