Cái Giá Của Sự Hạnh Phúc (Thầy Giáo Hắc Ám – Ngoại Truyện)

Chương 13: Chương 13




Uống thuốc xong, đêm đó Từ Từ ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, có lẽ do lạ chỗ hoặc giả là do đêm qua được vỗ về hết mực dịu dàng khiến cho tâm trạng thấp thỏm gần đây của cô nhóc bay biến. 

Lúc cô thức dậy thì cũng gần đến giờ ăn trưa nên liền vội đi đánh răng rửa mặt. Vừa hay phát hiện quần áo hôm qua đã được và sấy khô cẩn thận và đặt trong phòng tắm, Từ Từ vui vẻ thay đồ rồi ra ngoài ngó nghiêng tìm Du Thăng. 

Vào đến phòng ăn thì nhìn thấy bữa trưa trên bàn được đậy trong một chiếc lồng cơm, mở ra thì có một đĩa há cảo, một bát cháo hành và một đĩa rau luộc vẫn còn nóng nhưng nhìn biết ngay là đồ mới mua bên ngoài về. Đóng lồng cơm lại, nhìn thấy bên cạnh có cốc sữa và thuốc, Từ Từ biết ngay tất cả được chuẩn bị cho mình, thế nhưng không thấy tâm hơi ông chú kia ở đâu, vẫn là nên đi nói một tiếng trước đã.

Ngoài phòng khách cũng chẳng thấy ai, trên bàn có một quyển tạp chí, bên cạnh là điện thoại di động và một gói thuốc. Ơ là thuốc lá? Ông chú kia có thói quen hút thuốc hay sao? Từ lúc biết chú ấy đến nay chưa từng thấy chú ấy hút thuốc cơ mà? Thứ này chẳng hề tốt cho sức khoẻ chút nào, trước đây còn giúp việc ở quán ăn nọ, cô vẫn thường nghe bà chủ mắng chồng mình cứ hút thuốc mãi sẽ chẳng sống được bao lâu.

Đúng lúc Từ Từ đang đứng nghĩ bâng quơ thì Du Thăng từ bên ngoài đi vào, anh mới vừa tưới nước cho mấy khóm hoa trước nhà, sáng hôm nay hàng xóm bên cạnh mới đi chợ hoa về, còn mua rất nhiều hoa giống, vừa lúc đó anh cũng đi chạy bộ về, nói chuyện vài câu thì anh ta mang hoa chia cho anh một nửa. Khoảng thời gian anh ở đây khi trước không dài nhưng bù lại giao tình với hàng xóm cũng không tồi, cho nên họ đều rất quý mến anh, tuy anh không định nhận nhưng người đó nói tối qua có thấy anh dẫn cháu gái đến cho nên mới cố tình mua dư để tặng cho cô bé nhà anh. Không nhận thì phí lòng của người ta thế là anh không khách sáo nữa mà mang hoa giống về trồng ngay trước khoảng sân trống. 

Xong việc vào nhà thì thấy cô nhóc kia đang hồn vía trên mây đứng trong phòng khách nên anh mới hắng giọng hỏi: “Bụng đã hết đau chưa?”

Từ Từ giật mình quay ra nhìn Du Thăng, có vẻ như không để ý mấy đến câu hỏi của anh mà lại hỏi một vấn đề khác: “Chú hút thuốc ạ?”

Du Thăng nhìn theo ánh mắt của Từ Từ đến gói thuốc trên bàn, anh đáp: “Không phải là thói quen, chỉ thỉnh thoảng hút thôi.” 

Từ Từ tỏ vẻ đăm chiêu: “Nhưng mà thứ này không tốt cho sức khoẻ đâu ạ.”

Du Thăng: “Không đến lượt em phải lo. Bữa trưa và thuốc đã nhìn thấy chưa?”

Từ Từ gật gật đầu.

Du Thăng lại hỏi: “Vậy đã ăn rồi uống thuốc chưa?”

Giờ thì cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy. 

Du Thăng thở ra: “Còn rỗi hơi lo cho tôi sao không biết tự lo cho mình trước? Ngủ cả sáng rồi nên mau đi ăn chút đồ rồi uống nốt thuốc đi. Sau đó tôi đưa em đi mua sắm.” 

Từ Từ cười ngốc: “Vì chúng ta là người một nhà mà, cho nên cháu lo cho chú là chuyện đương nhiên thôi. Chú cũng lo cho cháu mà phải không ạ? Vậy nên chú đừng hút thuốc nữa nhé?”Du Thăng bật cười: “Du Giai Từ, em giỏi lắm, bây giờ còn biết cả nịnh nọt sao? Đi ăn mau lên!”

Từ Từ vâng lời lon ton đi vào phòng ăn. Du Thăng lại nhìn gói thuốc trên bàn, nghĩ đi nghĩ lại rồi mang nó vứt vào hộc tủ. 

Đợi Từ Từ ăn xong bữa trưa kiêm bữa sáng của mình thì Du Thăng lái xe đưa cô nhóc đến trung tâm thương mại gần nhà chọn mua một ít đồ dùng cần thiết, tuy nói là một ít nhưng lại không ít chút nào, họ đi hết cả nửa ngày, đến tận buổi chiều mới mua xong. 

Anh đưa Từ Từ đi chọn đồ cho phòng riêng của cô nhóc, chính là căn gác sạch sẽ rộng rãi mà hôm qua cô đã nhìn thấy. Một chiếc giường cỡ vừa cùng với bộ drap theo concept hoa cỏ rất bắt mắt và đáng yêu. Lại chọn thêm một chiếc bàn học bằng gỗ có kèm theo kệ sách nho nhỏ. Tủ quần áo, gương, rèm cửa, đồ dùng cá nhân... Cuối cùng là quần áo và giày dép, đây mới chính là phần khiến Du Thăng cảm thấy đau đầu nhất, phải cải tạo lại gu ăn mặc của Từ Từ, chuyện này anh miễn cưỡng lắm thì cũng có thể làm được còn việc phải giải thích và hướng dẫn việc những loại quần áo khác nhau dùng trong những dịp khác nhau như thế nào thì quá mức là phức tạp với anh rồi, cho nên vừa dẫn cô nhóc đến khu quần áo xong thì anh giao luôn cô cho nhân viên nữ ở đó dẫn cô đi chọn và chỉ cô những điều cần thiết, thế nhưng anh lại đau đầu khi nhớ ra cô nhóc ngốc nghếch này có biết tiếng Anh đâu cơ chứ. Cuối cùng vẫn là anh phải đi theo làm phiên dịch kiêm luôn cả chân xách đồ.

Mua đồ xong hết thì cũng xế chiều đến nơi, cô nhóc Từ Từ than đói bụng, anh cũng đến mệt sau khi phải theo cô và nhân viên nữ có phần nhiệt tình quá mức kia chọn đồ gần hai tiếng đồng hồ. Thế là sau khi thanh toán xong tất cả thì giao hết cho khâu vận chuyển của trung tâm thương mại chuyển đến nhà rồi lấy xe định đưa Từ Từ đi ăn. 

Lúc vào hầm giữ xe thì tình cờ gặp ngay vợ chồng giáo sư Ngôn và An Di cũng vừa đi mua sắm xong. Tính đến nay thì họ kết hôn cũng đã gần bốn tháng, anh cũng nghe nói là An Di đã mang thai ba tháng rồi, tuy nhiên lúc này trông cô cũng không thay đổi là mấy so với lần cuối cùng gặp nhau trong đám cưới của cô. Hai người họ đang vừa trò chuyện vui vẻ vừa chất đồ mới mua từ trong giỏ xe đẩy vào cốp xe. Anh cũng không định đến chào làm phiền họ nhưng An Di đã trông thấy anh mất rồi. Trông cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh ở đây, và có lẽ cũng ngạc nhiên không kém với đứa nhóc bên cạnh anh này. 

An Di trố mắt gọi: “Du Thăng, bên này.” 

Trông vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tò mò của cô, người đàn ông bên cạnh điềm đạm nhìn theo hướng gọi rồi quay lại mắng yêu một câu: “Nhìn em đi, có còn nhớ là mình đang mang thai không đấy? Gọi lớn như vậy doạ bảo bối của anh giật mình thì sao?”

Du Thăng cười khổ đi về hướng đó, anh chưa kịp mở lời chào thì người đàn ông với ánh mắt không mấy thân thiện kia đã cất tiếng hỏi trước. Đành thôi, dù sao thì từ lúc anh thất lễ với An Di thì chưa bao giờ người đàn ông ấy dành cho anh chút thiện cảm nào, chuyện cũng lâu lắm rồi, đến anh cũng chẳng còn thiết nghĩ đến nó nữa, An Di cũng đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, duy chỉ có người này dường như còn ghi hận với anh mãi. ”Không phải mới vừa hoàn thành xong một dự án lớn sao? Đáng lẽ giờ cậu đang phải đang chuẩn bị cho lễ cưới xa hoa của mình với cô tiểu thư tập đoàn nào ấy rồi chứ?” - Người đàn ông vừa nói xong thì liền bị An Di lườm nguýt. Còn Từ Từ đứng bên cạnh Du Thăng thì chả hiểu ý của ông chú lạ mặt này là gì. 

Du Thăng cười lấy lệ đáp: “Chỉ là do báo chí thêu dệt thôi, để thầy phải chê cười rồi.”

An Di: “Thôi nào, hai người đừng có trước mặt tớ mà như vậy chứ. Anh mau lo chất đồ tiếp đi. Còn cậu sao giờ này lại ở đây thế? Cả cô bé này nữa? Đây là ...” 

Từ Từ nhanh nhảu đáp: “Cháu là con nuôi của chú ạ. Cháu được chú nhận nuôi.”

An Di nghe xong thì không tin vào mắt mình, người trước mặt đây mà nhận con nuôi sao? Cậu trai cùng cô lớn lên, tính tình có phần trẻ con và ngỗ ngược như thế, vả lại cậu chỉ mới có hai mươi hai tuổi, chưa lập gia đình và vẫn đang trên con đường gây dựng sự nghiệp. Thật khó lòng mà tin nổi. 

Du Thăng giận không thể bịt miệng cô nhóc lanh lẹ này, anh chỉnh lời Từ Từ: “Em nói loạn cái gì vậy chứ? Tôi không phải đã bảo với em rồi sao? Tôi nhận nuôi em với vai trò người nuôi dưỡng. Con nuôi gì mà con nuôi?” 

Trong lúc An Di vẫn còn đang tiêu hoá lượng thông tin vừa nghe thì người đàn ông bên cạnh chật lưỡi cảm thán một câu: “Nhìn xem ai mới là người nói loạn? Cô bé rất lễ phép gọi chú xưng cháu, còn cậu lại xưng hô như vậy?” 

An Di: “Chắc là do xưng hô chưa quen thôi, anh đừng có bắt lỗi người ta mãi chứ? Cô bé tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Lần này Du Thăng giành đáp luôn: “Du Giai Từ. 10 tuổi.”

An Di lại hỏi: “Cậu nhận nuôi cô bé được bao lâu rồi?” 

Du Thăng: “Chưa bao l...” 

Lần này chưa kịp trả lời xong thì bị người đàn ông kia cắt ngang: “Không phải em nói là rất đói bụng sao? Còn có tâm trạng mà ở đây tiếp tục nhiều chuyện nữa à? Để bảo bối của anh đói thì phải làm sao?”

An Di bĩu môi: “Chỉ biết có bảo bối của anh.” 

Nói đoạn cô lại quay sang bảo Du Thăng: “Đã trùng hợp gặp như vậy rồi nếu cậu không bận thì đi ăn cùng luôn nhé? Gần đây có một tiệm đồ ăn Mexico mới mở, đồ ăn rất ngon.” 

Du Thăng đáp: “Tớ không muốn làm phiền thế giới riêng của hai người đâu.” 

Người đàn ông lại chọt vào một câu: “Không bận thì cùng đi đi. Tôi mời, xem như bữa cơm mừng vợ chồng tôi có - tin - vui” - Ba chữ cuối cùng còn cố tình nhấn mạnh.

An Di nghiến răng: “Ngôn Hoaaaaa!”

Ngôn Hoa: “Được rồi, cậu thấy rồi đấy. Tôi không muốn vợ tôi không vui, cho nên cậu cùng đi đi. Tôi biết là cậu cũng đâu muốn khiến cô ấy thất vọng đâu.”

Du Thăng đến khổ, cuối cùng cũng vẫn gật đầu. Hai chiếc xe hơi bóng loáng nối đuôi nhau ra khỏi hầm giữ xe cùng đi đến một nhà hàng Mexico gần đó.  

Trên đường đi Từ Từ im lặng hiếm thấy, Du Thăng hỏi: “Lại sao thế? Đói đến thừ người rồi sao?”

Từ Từ áy náy đáp: “Vừa nãy cháu lại nói sai rồi, cháu khiến chú giận phải không?”Du Thăng mỉm cười: “Em xem tôi là loại người gì đây, chuyện nhỏ như thế lại chẳng phải lỗi của em, nói sai thì sửa, sau này không sai nữa là được rồi.” 

Từ Từ thở phào nhẹ nhõm: “Cháu cứ tưởng ... Vậy sau này nếu có ai hỏi thì phải nói thế nào đây?”

Du Thăng suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Nói tôi là chú em vậy được rồi. Còn cả xưng hô, là tôi không đúng, từ từ sẽ sửa lại. Cứ vậy đi.”  

Từ Từ: “Vâng.”

Du Thăng giơ tay xoa đầu cô nhóc: “Ngoan.”

Bữa ăn hôm đó kéo dài bởi vì An Di đột nhiên trở thành bà tám, suốt cả bữa ăn cứ luôn miệng hỏi về chuyện của Từ Từ. Cũng không thể trách cô được vì từ lúc mang thai cô bị cấm cửa luôn, không có ông chồng khó tính bên cạnh thì khó mà ra ngoài, suốt ngày ở nhà đâm ra buồn chán thế là trở nên thích tám chuyện, thậm chí cô có thể ngồi nấu cháo điện thoại cả ngày.

Chỉ tội nghiệp Du Thăng anh, khổ nổi Từ Từ không quen mấy món ăn dùng dao nĩa, anh thấy làm rơi mấy bận bèn đem luôn phần của cô nhóc xử lí xong hết thành những phần vừa ăn rồi đưa lại cho cô. Vừa phải chăm người này ăn, vừa phải đáp chuyện người kia, đến phát loạn. Cuối cùng vẫn là An Di tinh ý, biết được dự định của Du Thăng là ở lại đây nghỉ ngơi cũng như để Từ Từ bổ xung và hoàn thiện kiến thức để bắt đầu đi học thì hăng hái mở lời để mình vừa dạy cô nhóc học vừa dạy luôn cả những lễ nghi cơ bản nữa vì dù sao từ giờ cho đến lúc dự sinh còn rất lâu mà cô thì lại chẳng có việc gì làm. 

Du Thăng nghĩ đi nghĩ lại, An Di giỏi giang thì không cần phải nói rồi, chỉ là anh không muốn làm phiền cô, thế nhưng cô nhiệt tình như vậy, lại nghĩ đến Từ Từ cũng cần phải học rất nhiều thứ. Cuối cùng thì họ quyết định mỗi cuối tuần sẽ để Từ Từ đến dinh thự của gia đình cô để cô chỉ dạy, có thể nhờ, nhưng không được làm phiền bà bầu cực phẩm nhà giáo sư Ngôn. Du Thăng anh không dám đắc tội như vậy.  

Buổi tối hôm ấy về nhà thì đồ đạc đã được chuyển đến đầy đủ cả rồi, Từ Từ vui đến mất ngủ, cô nhóc chạy đi chạy lại chăm chút cho căn phòng của mình, Du Thăng giúp cô sắp xếp đồ đạt, treo rèm cửa, thay mới bòng đèn và vài việt lặt vặt khác. Xong việc nhìn thấy Từ Từ ngẩn ngơ đứng giữa phòng ngắm nhìn thế giới nhỏ của mình vừa mới thành hình, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ một niềm vui khôn siết, nhất là đôi mắt sâu như xoáy nước ấy, long lanh và đáng yêu biết bao. 

Bỗng chốc Du Thăng cũng thấy vui lây, từ đây anh không còn một thân một mình nữa, anh có trách nhiệm với cô nhóc ấy, anh muốn thấy cô được sống vui vẻ, muốn nụ cười ấy, đôi mắt ấy luôn tràn đầy hạnh phúc như vậy.

Du Thăng: “Vui đủ rồi, giờ thì mau đi ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện cần phải làm.”

Từ Từ quay sang thắc mắc: “Còn phải làm gì nữa ạ?”

Du Thăng đáp: “Gặp giáo viên, đi mua sách vở.”

Từ Từ ngạc nhiên: “Cháu được đi học sao? Cháu thật sự được học sao ạ?”

Du Thăng buồn cười: “Chưa phải là đến trường nhưng cũng tương tự như vậy, cho đến khi nào cháu có thể tiếp thu hết lượng kiến thức bằng với các bạn bằng tuổi với mình thì chú sẽ cho cháu đến trường. Trước lúc đó thì phải nỗ lực cố gắng hết mình, giáo viên sẽ đến nhà dạy cho cháu mỗi ngày.”

Từ Từ vui đến phát khóc chạy đến ôm lấy Du Thăng: “Cháu cảm ơn chú, chú biết không, cháu chưa tùng nghĩ đến một ngày mình được học hành, nói chi là được đến trường, cháu thật sự thật sự rất vui.”

Du Thăng hài lòng xoa đầu cô nhóc: “Lại thế nữa rồi, chú đã nói thế nào? Chúng ta là người một nhà, chú sẽ không bao giờ để cháu phải chịu thiệt thòi nữa. Từ Từ ngoan, ham học như thế là rất tốt, mong là cháu sẽ luôn như vậy.”

Từ Từ rưng rưng ngước nhìn Du Thăng: “Chú ... bây giờ cháu đã dần cảm thấy chúng ta là người một nhà rồi. Chú vừa gọi cháu là cháu, cháu vui lắm.”

Du Thăng cúi người đưa tay lau nước mắt của Từ Từ, anh dịu dàng: “Ừ, chúng ta là người một nhà. Giờ thì cháu phải đi ngủ đi, sáng mai không được dậy muộn như hôm nay đâu nhé.” 

Từ Từ gật đầu, cô nhóc nhón chân hôn chụt lên má Du Thăng rồi nhảy tót lên giường: “Chúc chú ngủ ngon!”

Du Thăng cười khổ, anh cũng đã bắt đầu có cảm giác thân thuộc rồi. 

“Chúc cháu ngủ ngon!” - Du Thăng nói rồi tắt đèn và ra khỏi phòng. 

Đêm ấy cả hai người đều ngủ rất ngon, trời đêm ngoài kia lạnh lẽo như vậy nhưng trong lòng họ đều cảm thấy ấm áp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.