Trưa hôm ấy Du Thăng cùng Từ Từ đi siêu thị, hai người một trước một sau loanh quanh lẩn quẩn trước mấy quầy thực phẩm, cô nhóc rất có kinh nghiệm đi chợ vì trước đây thường theo chân bà chủ quán cơm đi mua nguyên liệu, Du Thăng thì bắt đầu nhàm chán vì cứ mãi đi theo sau mà chẳng làm được gì. Anh để Từ Từ lại một mình tự mua rồi đứng đợi ở chỗ cầu thang cuốn. Cô nhóc ấy không biết mục đích anh cùng đi đến đây chỉ là để chút nữa tiện thể mua cho cô vài bộ quần áo mới trông tươm tất hơn một chút. Dù sao cũng ở cùng trong một nhà, bắt anh hằng ngày phải thưởng thức gu thẩm mỹ có chút kì quặc của cô thì không thoải mái chút nào.
Toà nhà này thực chất là một khu thương mại tích hợp, tầng cao nhất ở đây chính là khu trưng bày và kinh doanh những mặt hàng thời trang đắt đỏ và hiện đại nhất ở trung tâm thành phố.
Đứng đợi được khoảng mười phút thì đột nhiên phía sau có người bước đến gần, cảm nhận được mục tiêu muốn tiếp cận của người đó là mình thì Du Thăng mới quay người lại nhìn, hoá ra là cô nàng Selena hôm qua mới vừa dùng bữa cùng. Có vẻ như cô ấy vừa với đi mua sắm xong, anh lịch sự mỉm cười gật nhẹ đầu chào.
Selena cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại anh: “Trùng hợp quá nhỉ, em còn tưởng mình nhìn nhầm nhưng lại là anh thật đấy. Không phải là anh đang đưa bạn gái đi mua sắm đó chứ?”
Du Thăng phá lên cười: “Cũng mong là có chuyện như vậy thật”
Selena giao mấy túi đồ trên tay mình đưa cho người đàn ông đô con lực lưỡng trông có vẻ là vệ sĩ hay gì đó bên cạnh rồi ra hiệu bảo anh ta đi trước xong rồi quay sang nhìn Du Thăng một lượt. Áo thun cổ tròn màu nhạt, quần bò đơn giản, tóc không vuốt keo mà chải ngược lên trên khoe ra vầng trán cao cao có thêm mấy sợ tóc con rũ xuống. Trông anh không giống như đang đi hẹn hò thật nhưng dù có ăn vận đơn giản thế nào thì vẫn không làm mất đi những điểm thu hút rất riêng của anh ta được.
Cô không có hứng thú và đã chẳng để tâm đến lời giới thiệu của gia đình mình về anh nhưng trong ngay lần gặp đầu tiên chính cô cũng không ngờ rằng mình bị chính người đàn ông này thu hút một cách dễ dàng như vậy.
Thân hình cao ráo điển hình, không quá lực lưỡng nhưng cũng thuộc dạng có chút cơ bắp, giọng nói trầm trầm nam tính chuẩn giọng Anh Anh và cặp mắt xanh như xoáy nước hút hồn người khác, hơn cả chính là phong cách quý ông lịch lãm của anh. Ngay cả khi nghiêm nghị và tỏ ra lạnh lùng xa cách thì anh vẫn có sức quyến rũ riêng.
Ăn mặc không cầu kì nhưng lại tôn lên được phong cách cá nhân của mình. Thái độ suy nghĩ thấu đáo và phân định rõ những gì mình không thích. Phụ nữ thường thích một người đàn ông kiên định như vậy, luôn có ý kiến rõ ràng, không mập mờ trong công việc cũng như tình cảm. Đối với họ, đó là một người đàn ông đáng tin để gửi gắm tình cảm, còn đối với đối tác và đồng nghiệp thì bạn là một người đáng tin cậy trong công việc. Điều này thể hiện rõ ở việc bố cô rất lấy làm hài lòng về biểu hiện và thái độ làm việc của anh trong lần hợp tác này của hai tập đoàn.
Từ những cử chỉ rất nhỏ ngay lần gặp đầu tiên, như lúc ôtô của gia đình cô vừa đến nhà hàng anh đã trịnh trọng mở cửa mời bố mẹ của cô trước rồi đến lượt cô anh cũng cẩn thận giúp cô nâng đuôi váy khỏi ôtô. Khi vào bàn ăn thì anh lịch sự dỡ ghế cho cô, tinh ý nhường chỗ cho cô ở ban công và còn cả cách anh ăn nói cẩn trọng và có phần xa cách của anh nữa. Cô biết rõ những ẩn ý trong lời nói của anh nhưng mà việc anh cố tình tỏ ra dứt khoát trong mối quan hệ chưa kịp có tiến triển gì của hai người thì đúng là khiến cô rất khó xử, dù cho từ nhỏ đã tiếp nhận lối sống của phương Tây nhưng dù sao cô cũng có giá trị riêng của mình, nếu không vì cô thật sự bị anh thu hút thì với thái độ đó của anh thì cô còn lâu mới hạ mình vì một người đàn ông như vậy.
Du Thăng phá vỡ không khí trầm mặc của hai người bằng một tiếng hắn giọng, vừa phát hiện ra mình mới bị cô gái trước mặt đem lên bàn cân, anh lên tiếng trước: “Sao rồi, cô em có phải đã phát hiện ra rằng tôi không phải là mẫu người mà cô em thích không?”
Selena thu lại ánh nhìn, thản nhiên đáp lại một câu: “Ngại quá nhỉ, em lại vừa phát hiện ra anh đúng là mẫu đàn ông mà em thích? Thế thì phải làm sao đây?”
Du Thăng cất giọng từ tốn ẩn hiện ý cười: “Tôi nghĩ rằng tối qua mình đã nói rõ ràng với em rồi chứ?”
Selena trả lời rất tự nhiên: “Có sao? Vậy có thể là tối qua em say nên bây giờ không nhớ rõ”
Giọng nói đàn ông trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: “Em gái Sel này, tôi không ngại nhắc lại một lần nữa với em rằng chuyện của chúng ta chắc chắn không có kết quả gì đâu, tôi và em không cùng một loại người”
Selena có chút không vui nhưng cô không thể hiện rõ ra mà chỉ hạ thấp giọng: “Anh không thử thì sao biết rằng không có kết quả? Nhưng mà Louis này, hai chúng ta thân thiết lắm hay sao? Anh hiểu em được bao nhiêu mà vội đưa ra kết luận như vậy? Làm sao anh biết được chúng ta không phải cùng một loại người đây?”
Du Thăng cũng lấy làm ngạc nhiên khi cô gái trước mặt dùng chính câu nói đêm qua của anh đáp lại lời của anh như vậy, anh vẫy tay ra hiệu cô ghé đầu lại gần rồi nói nhỏ: “Em gái à, xem ra đêm qua em không có say đâu nhỉ, học theo cũng nhanh đấy”
Selena buồn cười: “Anh cũng không say mà, em rất tự hào nói rằng em luôn là một học trò xuất sắc”
Du Thăng tặc lưỡi: “Chậc chậc chậc, vậy thì sao em vẫn chưa chịu tiếp thu lời từ chối rõ ràng như vậy của tôi. Hửm?”
Selena vụt qua một ý nghĩ: “À, hay là chúng ta thử thực nghiệm đi, em tin chắc là sẽ dễ tiếp thu hơn là chỉ có lí thuyết suông không thôi”
Du Thăng cất giọng dứt khoát: “Tôi không rãnh”
Selena im lặng vài giây rồi nghi hoặc: “Vì anh có bạn gái rồi?”
Du Thăng: “Chuyện đó không liên quan đến em”
Selena vẫn chưa chịu từ bỏ: “Cũng dễ biết thôi...” - Đột nhiên cô trỏ tay về phía sau của Du Thăng rồi nói: “Ôi kìa, bạn gái anh đến rồi”
Du Thăng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề bị câu nói đùa đó của cô tác động. Selena cười: “Biết rồi nhé, anh thật sự không có bạn gái. Hôm nay biết thế là đủ rồi, hẹn gặp lại anh sau” - Nói xong cô quay mặt cất bước dứt khoát rời khỏi đó ngay.
Du Thăng lẩm bẩm: “Trò trẻ con”
Bỗng dưng vạt áo phía sau bị ai đó kéo, anh nhìn lại thì thấy Từ Từ hai mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn mình: “Cháu đã làm gì đâu?”Du Thăng cười khẽ một tiếng: “Không phải nói em, mua xong rồi sao?”
Từ Từ lắc đầu nguầy nguậy: “Xong nhưng mà thẻ chú đưa lần trước quẹt không được nữa rồi”
Du Thăng im lặng một lát rồi rút ví lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Từ Từ: “Mật khẩu cũng giống như cái kia”
Cô nhóc vừa ngạc nhiên vừa hiếu kì nhìn chiếc thẻ đến không chớp mắt như thể nó là thứ bảo bối gì quý giá lắm vậy, anh cốc đầu kéo cô nhóc trở về hiện thực: “Đi nhanh đi chứ”
Từ Từ gật gật đầu rồi đi chầm chậm lại chỗ quầy thanh toán, hai tay nắm chặt chiếc thẻ vàng như là sợ ai đó đến giật đi mất vậy, Du Thăng nhìn điệu bộ cẩn trọng đó của cô nhóc mà không nhịn được cười.
Cất tấm thẻ phụ vào ví, anh thầm nghĩ lần gần đây nhất anh chuyển tiền vào đây chắc cũng phải là một năm trước rồi, anh làm nó để tiện cho thím giúp việc mua sắm thực phẩm và thanh toán các khoản phí lặt vặt trong nhà, mà quan trọng hơn hết là cả năm nay anh có được mấy bữa về nhà dùng bữa đâu nên quên mất luôn là phải chuyển thêm tiền vào đây. Dù sao cũng chỉ từ lúc cô nhóc này đến anh mới bắt đầu có thói quen ăn cơm nhà trở lại.
Từ Từ rất nhanh đã thanh toán xong, hai tay khệ nệ xách hai túi đồ ăn to đùng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ nhìn trước ngó sau như lúc nãy đi lại chỗ Du Thăng, anh buồn cười đỡ lấy hai túi đồ rồi nói: “Trông em cứ như sắp bị người ta cướp đến nơi, cái thẻ này vào tay người khác thì sớm muộn cũng trở thành vô dụng, cũng không phải vàng thật em sợ gì chứ?”
Từ Từ bấy giờ mới ngộ ra, ồ lên một tiếng.
Sau khi gửi đống thực phẩm xong thì Từ Từ theo du Thăng lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, đây là lần đầu tiên cô nhóc được đi lên đến tầng này, chưa kể lúc đi ngang qua các gian trưng bày cô còn được phen rửa mắt nhìn ngắm đủ loại quần áo sang trọng được đặt trong những ô cửa kính bóng loáng vô cùng hào nhoáng.
Cô nhóc nghĩ ông chú này cũng sang quá đi chứ, chỗ này vừa nhìn đã biết không phải dạng tầm thường là có thể bước chân đến. Đúng là người giàu có khác, mỗi việc mua quần áo thôi cũng cầu kì và lãng phí như vậy.
Nhưng mà ngạc nhiên hơn cả chính là chỗ mà Từ Từ theo chân Du Thăng đến chính là nơi bán quần áo thanh thiếu niên. Nếu mấy con ma nơ canh mặc đủ loại quần áo trẻ trung năng động đứng ở trước cửa chỉ mới khiến cô nhóc ngẩn người thì vừa vào trong cô đã bị thu hút ngay không rời mắt khỏi mấy bộ váy đầy đủ sắc màu, dễ thương không tả nổi.
Thế nhưng rồi Từ Từ cũng tự biết thân biết phận trấn tĩnh những suy nghĩ muốn được thử chúng lại mà quay sang nhìn Du Thăng với vẻ mặt khó hiểu: “Chú định mua trang phục sao lại đến chỗ này?”
Du Thăng không đáp, anh bước mấy bước đi trước đến chỗ cô nhân viên đang đứng, anh nói gì đó rồi quay lại nhìn Từ Từ một lượt từ đầu đến chân: “Đúng là định mua, nhưng là mua cho em. Nhìn em suốt ngày mặc mấy bộ quần áo chẳng ăn nhập gì với nhau khiến mắt tôi rất khó chịu. Nhanh đi chọn đi, nhân viên sẽ giúp em”
Từ Từ có chút sợ, cô nhóc lùi lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, cháu không dám nhận đồ của chú đâu, cháu đã nợ chú rất nhiều rồi”Du Thăng cau mày: “Tôi không tặng không cho em, đây coi như là công của em nấu ăn cho tôi những ngày qua”
Từ Từ lại càng quả quyết hơn: “Không được đâu, cháu làm sao có thể nhận được, thím và cháu cũng đều nhờ chú mới có ngày hôm nay thì sao cháu có thể nhận thêm thứ gì của chú được”
Du Thăng buồn rầu vì sự cố chấp của cô nhóc: “Không phải vì em mà vì cặp mắt đáng thương của tôi, mau chọn vài bộ mới đi, tôi không muốn suốt ngày phải nhìn thấy em trong bộ dạng xơ xác như thế này”
Từ Từ nhỏ giọng: “Nhưng mà ... đồ ở đây chắc là đắt lắm”
Du Thăng ghé đầu nói: “Em lại quên tôi là người giàu rồi sao?” - Anh cười nhạt, đẩy cô nhóc đến trước mặt cô nhân viên vẫn đang đứng đợi nãy giờ: “Mau đi chọn đi, tốt nhất là nên nghe theo lời chị gái này”
Du Thăng ngồi đợi được chưa bao lâu thì bắt đầu thấy chán, anh nhìn đồng hồ trên tay thấy mới chỉ được khoảng chừng mười phút, lắc đầu ngán ngẩm cũng đã lâu rồi không còn viễn cảnh anh ngồi đợi người khác mua quần áo như vầy.
Lần đầu tiên cũng là đi cùng An Di và Gia Ân, năm ấy bọn họ mười một tuổi cùng nhau đi chọn quà sinh nhật cho dì An, nói đúng hơn là anh chỉ là đi theo An Di mới phải, lần cuối cùng vẫn là đi cùng với hai người họ, một người mặt mày hớn hở đi chọn đồ cho bạn trai là Gia Ân, người còn lại với khuôn mặt buồn như tám đời thu cứ lủi thủi vờn qua vờn lại mấy gian trưng bày chính là An Di.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân khoảng thời gian An Di quay về Anh học tại sao lại trở nên buồn bã như thế thì chẳng còn lí do nào hợp hơn là bởi vì phải cách xa người mà cô ấy yêu. Ngày đó anh thật sự đã trăm phương nghìn kế không kể mặt mũi gì muốn làm cho cô cười một lần, chuyện đó còn khó hơn là đi lên trời, cũng may là giờ đây đã có người thật sự làm được điều mà anh không có khả năng làm ...
Anh lại vô cớ nhớ đến cô ấy.
Cũng phải hơn một tháng từ đám cưới của An Di rồi, hôm qua khi gặp nhau trước bữa cơm, mẹ anh lại cằn nhằn rằng vừa mới nghe tin An Di đã có thai được mấy tuần trong khi anh thì vẫn cứ khư khư một mình đi về giữa nhà và công ty, bà bảo anh nhân lúc còn trẻ hãy mau chóng cưới vợ sinh con đi cho bà nhờ. Lúc ấy anh chỉ cười trừ, đúng là anh cũng muốn thoã mãn tâm nguyện của bà và đối tượng của anh thì cũng thật sự đã được cưới và sắp sinh con thật nhưng có điều người đàn ông may mắn làm được điều đó không phải là anh mà thôi. Nhưng dù sao đi nữa anh vẫn luôn mong cô được hạnh phúc và viên mãn như vậy mãi.
Du Thăng nghĩ ngợi một lúc thì đứng dậy đi lòng vòng nhìn ngó thử, đúng lúc đi ngang qua chỗ thay đồ, Từ Từ trong đó vừa bước ra, trên người mặc một bộ váy kiểu công chúa màu trắng. Du Thăng nhíu mày, hình như trông chẳng hợp chút nào, da của cô nhóc hơi ngăm ngăm, thân hình lại hơi gầy, bộ váy này lại là màu trắng hoàn toàn đối lập lại trông chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Tuy nhiên ngước nhìn cô nhóc trong gương, đôi mắt long lanh vỡ oà trong niềm vui vì lần đầu tiên được mặc váy đẹp, nụ cười rạng rỡ ấy khiến người ta không nỡ vạch trần sự không phù hợp mà ai cũng dễ dàng nhận ra chút nào.
Du Thăng còn chưa kịp có phản ứng thì lại nghe giọng nói lí nhí của Từ Từ với người nhân viên: “Cháu chỉ mặc thử xem sao thôi chứ không dám mua nó đâu, cháu không xứng ạ”
Du Thăng đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự dè dặt của cô nhân viên: “Lấy nó đi. Tôi mới là người trả tiền”
Anh có hơi tức giận, cô nhóc kia sao lại tự hạ thấp giá trị của bản thân mình như vậy, đều là con người, dù giàu hay nghèo thì đều có nhân quyền như nhau, chỉ là một chiếc váy thôi thì tại sao lại xứng đáng được mặc hay không. Chỉ vì mình nghèo mà không coi bản thân mình ra gì thì thật không có trách nhiệm với chính bản thân mình. Đúng là ngốc hết chỗ nói.
Cuối cùng ngày hôm đó Từ Từ được anh mua cho mấy bộ quần áo mới, cộng thêm cả chiếc váy bị 'ra lệnh' mua nữa thì cũng được không ít, cô nhóc thầm nghĩ trong lòng số tiền phải chi ra để mua mấy thứ đắt đỏ này chắc cũng phải bằng số tiền lương mấy năm à không mấy chục năm của cô mới đủ. Thế mà ông chú kia rất thản nhiên đưa thẻ ra quẹt một cái, đúng là giàu.
Về đến nhà đã gần đến chiều, cô nhóc thì thi đi đi lại lại giữa nhà bếp và phòng của thím giúp việc, vừa chăm sóc vệ sinh cá nhân, vừa chăm sóc việc ăn uống, còn trở thành một chỗ dựa tinh thần cho người đang phải chống chọi từng giây với cơn đau của ung thư vào giai đoạn cuối.
Du Thăng nhìn thấy gương mặt gắng gượng của Từ Từ thì trong lòng dâng trào cảm giác xót xa vô hạn, vừa mới đây anh còn nghe thấy tiếng cô nhóc ríu rít kể chuyện cười cho thím mình nghe nhưng khi anh đi ngang qua phòng cô một lúc sau lại nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ từ trong ấy vọng ra. Nhìn thím mình chịu đau như vậy chắc chắn không vui vẻ gì.
Những lúc như thế này anh không biết làm thế nào để giảm bớt không khí u buồn trong nhà, thế là anh lại gọi cô nhóc đi nấu cho mình một bát mì thịt bò, mong rằng khi tay bận thì não cũng sẽ không rãnh để suy nghĩ nhiều.
______