Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Hồi ra đi, y đã là phó giáo sư, hiện tại cũng nên là chính rồi đi.

Quả nhiên, Từ Đằng Đào gật đầu.

“Rất tốt, giáo sư quá là trẻ tuổi a.” Tần Tuấn kiếm con cua chín bắt đầu gặm, hàm hồ nói: “Ăn.”

Từ Đằng Đào động đũa… trực tiếp gắp thứ này nọ tới trong bát Tần Tuấn… Tần Tuấn còn đang gặm càng cua, vươn tay ngăn cản đến trong bát y, “Chính anh ăn.”

Từ Đằng Đào khóe miệng hơi có tiếu ý cũng đã biến mất, y cụp mắt, nhìn chăm chú tay mình… một câu cũng không nói.

Điện thoại Tần Tuấn vang lên, hắn vươn cánh tay, nghiêng thân đến bên người Uông Uông, buông con cua trong tay, tay đầy mỡ nói: “Cậu giúp tôi tiếp…”

Uông Uông lau lau khóe miệng, bất mãn nói: “Lại để cho tôi tiếp, cậu người này thế nào như vậy, cậu đừng cho rằng thân ái của tôi sẽ không ăn dấm liền lợi dụng tôi như thế.”

Tần Tuấn không để vào mắt, “Huynh hữu kỳ sự, đệ đương lao chi.”

Uông Uông giẫm lên chân hắn, thở phì phì tiếp điện thoại.

Uông Uông tiếp điện thoại không kiên nhẫn làm vài câu: “Đã biết, đã biết, tôi sẽ nói cho cậu ta.”

Hắn cúp điện thoại, phồng má đem điện thoại nhét vào túi Tần Tuấn, “Mấy người bằng hữu đáng quý của cậu hỏi cậu tháng nầy có muốn đi Hương Cảng chơi hay không…”

Tần Tuấn khuôn mặt khổ sở: “Không đi.” Càng thêm tâm ngoan bắt đầu gặm một… con cua khác.

Uông Uông khinh bỉ nhìn hắn một cái, tiếp theo giúp thân ái nhà hắn lột thịt cua.

“Ăn a…” Tần Tuấn nhìn Từ Đằng Đào không động đũa, mỉm cười nói.

Từ Đằng Đào nhìn góc miệng hắn, rồi mới nhàn nhạt nói: “Khóe miệng em bị bẩn rồi.” Y rút khăn tay ra, đưa tới trước mặt Tần Tuấn.

Tần Tuấn tiếp nhận, tự giễu cười cười, “Em giống như hòa thượng vừa mới xuống núi vậy, cái miệng này gặp đồ mặn liền làm càn không ngớt…”

Ăn một hồi, Tần Tuấn lại đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nói: “Uống nhiều, đi WC một phen…”

Lần này hắn vào chính là cách gian, lúc đi ra trở lại đường, lại thấy Từ Đằng Đào, y đứng trước bồn rửa tay, tấm gương in lại khuôn mặt y, không thấy ấm áp như mộc xuân phong trên khuôn mặt đó, y còn hút thuốc, không quá giống như Từ Đằng Đào mà trước đây Tần Tuấn quen biết.

Thấy hắn đi ra, Từ Đằng Đào ngẩng đầu, “Em vẫn tốt chứ?”

Em vẫn tốt chứ?

Một khắc đó, nhìn khuôn mặt nghiêm túc này của y, Tần Tuấn không biết làm sao trả lời y mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.