Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Ngồi vào vị trí, Tần Tuấn lại cầm chiếc đũa vớt con cua vừa mới chìm xuống, Uông Uông đánh tay hắn, “Còn chưa chín, tay hèn khẩn cấp xê ra.”

Móng tay Uông Uông lưu lại trên tay Tần Tuấn hai đường hồng ấn, Tần Tuấn tội nghiệp cáo trạng với gã trai có vết sẹo: “Tiểu bát phụ* nhà anh lại dương oai rồi.”

Người đàn ông có vết sẹo dùng ánh mắt một dạng hắc động nhìn không thấy đáy cảnh cáo hắn một phát, Tần Tuấn bĩu môi: “Được rồi, các người là một hội, quả nhân không đấu với các người, thắng không cần võ.” Hắn ‘xí’ một tiếng, lại hăng hái bừng bừng nhìn nồi lẩu mới vừa thả hải sản được tăng thêm lửa.

Một lát sau, Uông Uông kỳ quái nhìn nhìn phía trước hắn, lại đẩy đẩy Tần Tuấn, lúc này Tần Tuấn thì thào tự nói: “Sắp chín, sắp chín, bảo bối bảo bối ta yêu ngươi để cho ta mau ăn lót bụng đi, thành toàn ta cũng thành toàn ngươi…”

“Tần Tuấn…” Uông Uông dùng ánh mắt đều sắp rút gân con ngươi, cuối cùng thẳng thắn bỏ qua phong độ bấu một cái vào trên mặt Tần Tuấn đang si mê nhìn chăm chú cái nồi, “Có người tìm.”

“A…” Tần Tuấn đẹp trai… thong thả quay đầu lại, thấy người, khóe miệng cười ra, “Đằng Đào…”

Từ Đằng Đào đứng ngay trước chỗ ngồi của bọn họ, người bồi bàn quay lại, trong tay mang cái mâm chờ y nhường đường… Y giống như không ý thức được bản thân đứng ở nơi đó.

Tần Tuấn vội vàng kéo y trở lại, bọn họ ngồi chính là đại sảnh, chỗ ngồi kề bên chỗ ngồi, nơi nơi là người, người đứng ở giữa lối đi nhỏ không di động ngáng đường quả thực chính là chuyện nhân thần cộng phẫn.

Lại từ bên cạnh chỗ ngồi kéo qua một cái ghế không ai ngồi, Tần Tuấn không hỏi y vì sao tới đây, chỉ là nói: “Có muốn ăn một chút hay không, cái lẩu cay xè này ăn quá ngon, ăn no trở về khẳng định có thể ngủ một giấc ngon.”

Từ Đằng Đào ngồi xuống, khuôn mặt không hề cứng ngắc, còn hướng Uông Uông bọn họ cười cười hữu lễ.

“Anh là bằng hữu của Tần Tuấn a? Hay là người theo đuổi nào mê hắn mê đến mức thần hồn điên đảo?” Uông Uông hiếu kỳ cắn chiếc đũa nói.

Tần Tuấn thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, dùng chiếc đũa đầy mỡ gõ đầu Uông Uông: “Ăn của cậu, nhiều lời vô ích như vậy để làm gì.”

Hắn lại cười hắc hắc với Từ Đằng Đào, ngẩng đầu ngửa tay, “Bồi bàn, giúp tôi thêm bộ chén đũa, mau mau, cảm ơn.”

Từ Đằng Đào nhìn tay hắn, ngây sững… Tựa như, thật nhiều năm chưa từng phát hiện bộ dạng hắn như vậy, ngốc lăng, lại có chút không biết làm sao.

Tần Tuấn giống như không thấy được, cười một tiếng, giống như nhàn thoại việc nhà nói: “Thế nào rồi, đã thăng giáo sư đi?”

===

Tiểu bát phụ: người đàn bà đanh đá chanh chua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.