CHƯƠNG 8
Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp.
Lời nói của hai con người ở dạng nào nói ra sẽ là cái tình cảnh dạng nào? Nếu như là bằng hữu, khả năng mừng rỡ, nếu như là tình nhân thì sao? Trên đời này có bao nhiêu hai con người đã từng yêu… khi gặp mặt tại trước mặt tình nhân nói bốn chữ này, tâm tình có đúng hay không sẽ có chứa một chút chua xót? Còn có thể có một chút tan vỡ?
Hai loại Tần Tuấn đều có, nhưng thời gian đã dạy cho hắn bình tĩnh, dạy cho hắn che giấu chính mình.
Hắn nói: “Đã lâu không gặp.”
Tựa như cùng bằng hữu bình thường buổi sáng xuất môn gặp nhau thì nói tiếng này, “Ngày hôm nay như thế nào?”
Từ Đằng Đào nhìn hắn… Ánh mắt có điểm ướt át, nói vậy cũng là uống có điểm quá độ đi? Tần Tuấn kéo quần dài lên, cười nói: “Anh cũng ăn lẩu ở đây?”
Từ Đằng Đào gật đầu, Tần Tuấn rửa tay, y vẫn đứng ở phía sau, ánh mắt đỏ lên, nhưng khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng không ý cười, Tần Tuấn dưới đáy lòng không dấu vết thở dài, thật vất vả gặp người, cư nhiên không đối ta cười được một cái, ta trước đây… biết bao nhiêu thương khuôn mặt ôn nhu như nước này của y a.
Rốt cuộc ngày hôm nay đây… đều nhìn không thấy rồi.
Hắn có chút tiếc hận.
Hắn quay đầu lại, lại mỉm cười, “Em đi.”
Từ Đằng Đào nói: “Thật có lỗi.”
Tần Tuấn vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, hắn cảm thấy chính mình mới là cái người phải nói có lỗi kia… Kéo y xuống nước, trái lại bởi vì kiên trì không được mà rời đi, toàn bộ cũng không phải nguyên nhân đơn phương, nhưng vô pháp phủ nhận là hắn buông tha trước tiên.
“Thật có lỗi.” Từ Đằng Đào như là cực kỳ trắc trở nói: “Sinh nhật của em, không cùng em trải qua.”
Tần Tuấn lúc này mới chợt nhớ tới, trước ngày chia tay đó, là sinh nhật hắn, Từ Đằng Đào không bồi hắn qua hết, nói vậy cực kỳ hổ thẹn đi?
Hắn đi lên trước, vỗ vỗ vai Từ Đằng Đào, khóe miệng ngậm cười, tựa như trước đây vậy, tiếu dung quỷ quyệt mà còn vô vị: “Không có việc gì, em không để tâm.”
Từ Đằng Đào nhắm mắt lại, khi lại mở, ánh mắt càng đỏ.
“Là em có lỗi anh.” Tần Tuấn cuối cùng thở dài, sau đó lại là cười một cái: “Em nghĩ, anh hiện tại hẳn là rất tốt đi?” Hắn tỉ mỉ nhìn nam nhân trước mắt, vẫn là khuôn mặt này, năm tháng khiến cho khóe mắt y thêm một chút nếp nhăn nhỏ, càng làm cho y thành thục giống như cổ ngọc* ôn hòa tĩnh mặc lại chói mắt.
Từ Đằng Đào không nói gì.
Tần Tuấn càng gần từng bước, ôm lấy y, tại lưng y nặng nề mà vỗ hai cái, bặm miệng, sau đó nói: “Anh rất tốt, em thật cao hứng.”
Hắn dùng lực ở trên trán Từ Đằng Đào hôn nhiều lần, dùng tiếu dung rất mê người hắn nói: “Tái kiến.”
Hắn buông y ra, quay người lại đi ra ngoài, cũng như lần trước vậy, cũng không quay đầu lại.
Không thể quay đầu lại, muốn cho y tự do, muốn cho y hạnh phúc, Tần Tuấn nghĩ, ta là thương y, cho nên, không muốn khiến cho y khó xử, ta cũng không nguyện ý khiến chính mình không khoái nhạc, như vậy, khoảng cách thế này chính là chúng ta cần có.
Không cần gặp lại, dù cho gặp rồi, nhàn nhạt ân cần thăm hỏi thì được rồi.
===
* cổ ngọc: ngọc xưa cũ