Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Có lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp, tựa hồ lần thứ hai sẽ không kỳ quái.

Ngày đó là Nguyên Đán, Uông Uông đã sớm gọi điện thoại nói Tần Tuấn nhất định phải vào thành phố, nói đã đặt vị trí tại quán lẩu nổi danh nhất, buổi tối khóa cửa ba người đi ăn một bữa cơm no đủ, muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, dù sao thì đến cuối cùng nhất định phải ăn đến mức đầy người mồ hôi mới cho về.

Khi đến trong quán, Uông Uông nói: “Suất ca, cậu thế nào lại gầy vậy?”

Tần Tuấn vô lực cười: “Tính toán sai lệch, tôi cho rằng một thùng mì ăn liền có thể qua một tháng, vậy mà mới mười ngày liền hết, ngay cả miếng canh đều không còn thừa.”

Uông Uông thất kinh, hò la thân ái nhà hắn, “Bảo bối, hắn nếu như chết đói rồi liền đem toàn bộ mặt mũi quán chúng ta ném sạch sẽ.”

Người làm bánh trên mặt có vết sẹo, người yêu thân mến của Uông Uông liếc mắt Tần Tuấn, lại cúi đầu xát bột mì của hắn.

“Đêm nay nhất định phải ăn bù về.” Tần Tuấn cay đắng ngồi xuống, thô lỗ xoa nhẹ xuống mặt mình, “Các người yên tâm, nhiệm vụ vét đáy nồi liền toàn bộ giao cho tôi đi, tôi sẽ không làm cho tập thể thất vọng.”

Uông Uông khuôn mặt khóc tang: “Này thế nhưng quỹ chung của chúng ta… Cậu tiết kiệm chút, canh cặn đều cho cậu, cậu đừng để dư…”

Nhưng tới nơi vừa ngồi yên, Uông Uông liền hết mình chọn các đồ bổ, hải sản, thịt gia cầm, còn bảo tiểu thư phục vụ thêm cái lẩu dược thiện, lại cho Tần Tuấn chén cacao ấm nóng để làm ấm dạ dày, bận rộn đến mức bất diệc nhạc hồ.

Tần Tuấn ở một bên lệ nóng doanh tròng: “Vì cái gì tôi không gặp gỡ cậu trước tiên.”

Uông Uông liếc mắt trắng dã, lại vội vã đem thức ăn chay Tần Tuấn thích ăn dẫn đến.

Dưới sự săn sóc an bài thích đáng của Uông Uông, Tần Tuấn không chút hình tượng ăn nhiều, áo khoác cởi, khăn quàng cổ treo trên lưng ghế dựa, đến cuối cùng vểnh chân còn gọi bia đến sướng miệng, uống hết một ly lại hồ thiên hồ địa rộng mồm bạo ăn.

Uông Uông thương xót, nói với thân ái của hắn: “Không biết còn tưởng rằng hài tử này của chúng ta từ trong khe suối nào chạy đến.”

Tần Tuấn chỉ để ý ăn, ăn đến nửa đường, quần jean quần xi-líp đều có điểm chật, vội vàng đi WC thả nước.

Gặp lại Từ Đằng Đào, chính là vào lúc Tần Tuấn khẩn cấp thả nước trong bồn tiểu thì phát sinh, khi đó khuôn mặt hắn bởi vì rượu cùng cái lẩu nóng hổi mà trở nên hồng đến phi thường tỏa sáng, đầu tóc quá dài dán sát buông rũ xuống phía sau, hắn ngửa đầu, bởi vì bàng quang giải phóng thoải mái mà than thở…

Từ Đằng Đào câm lặng nói: “Tần Tuấn…”

Tần Tuấn quay đầu lại, thấy y, rốt cuộc cười đến thục liễm giống như cùng lão bằng hữu gặp mặt vậy: “Đằng Đào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.