Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Uống cháo xong dạ dày cũng tốt chút, Uông Uông gọi điện thoại tới nói: “Cậu còn qua hay không qua?”

Tần Tuấn nói: “Rất lạnh, tôi phải trở lại ngủ, trong quán liền phiền phức các cậu.”

Tần Tuấn ở tại ngoại thành, tốn hai mươi mấy vạn mua chỗ nhà dân, có cái sân, còn có bức tường cao cao, cực kỳ thích hợp hắn một người cố định lâu dài.

Sau khi hắn chạy nghiệp vụ kiếm được hơn mười vạn mua căn nhà cùng hai người Uông Uông bọn họ hợp tác mở quán cà phê, liền dư thừa không có mấy, xe thì mua không được, may mà giao thông thuận tiện, từ nội thành đến ngoại thành mỗi ngày đều có ba lượt xe, buổi tối chín giờ còn có một chuyến, kịp hắn trở lại.

Khi đến trạm xe, xe khởi hành còn đến mười phút, tài xế sớm quen thuộc hắn, Tần Tuấn đưa một điếu thuốc qua, “Hút điếu.”

Tài xế đại ca cười tiếp nhận, ” Khuya như vậy còn trở về.”

“Haiz, rất lạnh, đành quay lại tổ thôi, hôm nay không phải ngày người đi ra chạy.” Tần Tuấn cười nói, hắn là cái loại nam nhân hào sảng, bên trong đặc biệt có phẩm chất, kiểu người vô cùng làm cho người ta dễ dàng tiếp cận, đồng thời ai nói chuyện với hắn đều cảm thấy người này đặc biệt khiến người sảng khoái, nói với hắn, hắn sẽ nghiêm túc nghe, làm cho người ta cảm giác được hắn tôn trọng, cho nên vô luận là bác gái thường đến thành phố bán trứng gà, hay là cậu thanh niên thường đến trong thành chơi đùa, đều cam tâm tình nguyện cùng hắn giao lưu vài câu.

“Sinh ý quán của anh có tốt không?” Tài xế đại ca hút thuốc cùng hắn chuyện phiếm.

“Hoàn hảo, ha hả.” Tần Tuấn cười, quấn quần áo chặt chút, nói: “Tôi ngủ đây, tới nơi anh kêu tôi một tiếng.”

“Được.”

Tần Tuấn ngồi vào một chỗ cuối cùng, nhắm mắt, phát hiện có chút ngủ không nổi, xe khách là cái loại xe cũ kỹ phổ thông, không có điều hòa, không khí lúc nào cũng rất lạnh, làm cho không dễ chịu nổi.

Mấy năm nay hắn cũng là được chăng hay chớ, không quá nhiệt tình, một tháng liền vào nội thành vài ngày nhìn quán cà phê, mua chút thứ này nọ trở về, nhưng may mà sinh hoạt một người trôi qua cũng không tệ, trước đây hắn thích khiêu vũ, nhảy rất tốt, hiện tại đổi thành luyện võ thuật luyện quyền anh, bản thân mua phòng ở thì lớn, sắm trang thiết bị, mỗi ngày lại ở trong nhà luyện, một ngày đêm luyện hơn mười tiếng, mệt mỏi gục đầu ngủ, thân thể này ngày càng trở nên mẫn tiệp tự nhiên, nhưng này thói quen sợ lạnh vẫn là không đổi được, vẫn là giống như trước đây, vừa đến mùa đông, chân lạnh đến mức như vừa lao ra từ hầm chứa đá vậy, khám bao nhiêu bác sĩ ăn bao nhiêu phương thuốc cổ truyền đều vô dụng.

Uông Uông nói, đây là mệnh, cậu phải nhận.

Cho nên, Tần Tuấn không có biện pháp, nhận, tựa như hắn nhất định phải cùng Từ Đằng Đào chia tay vậy, đây là mệnh, tay y không thể đủ ấm áp hắn cả đời, yêu nữa thì vô dụng, đành nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.