CHƯƠNG 12
Từ Đằng Đào không lại cùng qua đây, Tần Tuấn dùng khăn tay bóp mũi trong ba giây, sau đó lại xắn tay áo đại khai cật giới, Uông Uông ở một bên liền hỏi người kia vừa mới đi đâu rồi không đến, khẩn cấp tranh đoạt một miếng cải củ cuối cùng trong nồi.
“Cậu cũng quá keo kiệt rồi …” Tần Tuấn bị thua, tay không linh hoạt như Uông Uông, đành phải mắt mở trừng trừng nhìn miếng cải củ dưới đáy nồi đã nấu rất lâu rất ngon miệng này chui vào miệng chó của Uông Uông.
Uông Uông bị củ cải làm cay nóng đến ô ô kêu loạn, ngay cả trợn mắt cũng không thèm ném một cái qua đây, lại là uống nước lại là nhe răng há miệng luống cuống tay chân.
Tần Tuấn cười hắc hắc, nhìn có chút hả hê: “Tôi khiến cậu cùng tôi tranh.”
Mà vừa ra cửa, Tần Tuấn liền cảm thấy thái độ vừa mới rồi với Uông Uông cực kỳ không tốt, bởi vì chân vừa ra ngoài cửa quán lẩu, liền thấy Từ Đằng Đào đứng ở nơi đó.
Y mặc áo khoác đen đứng ở bên cạnh xe, quần áo là Tần Tuấn quen thuộc, nhìn vải Tần Tuấn cũng biết quần áo này là năm đó hắn tặng cho y… Nếu như nói chính mình lúc này không có xúc động, Tần Tuấn cũng biết này chỉ có thể đi gạt quỷ.
“Tôi tiễn mọi người.” Từ Đằng Đào nhìn ba người bọn họ, bên mép y lại nổi lên tiếu dung ôn hòa, “Hay là mọi người có lái xe?”
Uông Uông đối y rất có hảo cảm, cho rằng y là người theo đuổi Tần Tuấn, kéo tay vị kia nhà hắn nói: “Chúng tôi là gia tộc không xe, ha hả, chẳng qua chúng tôi ăn nhiều, muốn đi tản bộ, anh chở cậu ta về đi.”
Tần Tuấn cười khổ, nhìn bóng lưng Uông Uông bọn họ vô tình vứt bỏ hắn, gió lạnh vừa thổi, hắn run run thoáng cái, quyết định lần sau nhất định phải đối Uông Uông tốt chút.
“Đằng Đào.” Khi Tần Tuấn đối mặt y, lần thứ hai không biết nói cái gì mới tốt.
“Chúng ta thật lâu không gặp, xin lỗi, anh muốn tâm sự với em.” Từ Đằng Đào mở cửa xe, có điểm nhún nhường cười cười.
Tần Tuấn bất đắc dĩ, chui vào xe.