CHƯƠNG 13
Tìm một chỗ ngồi đi, Tần Tuấn đề nghị.
Từ Đằng Đào hỏi hắn sống ở đâu, hắn không trả lời lại mà là nói lời này.
Tốc độ xe chậm lại bên cạnh một công viên, đây không phải là trung tâm khu thương nghiệp, dòng người ít ỏi, vừa vặn cũng có mảnh đất trống đậu xe, Từ Đằng Đào xoay đầu xe, rồi ngừng lại.
“Lạnh không?” Từ Đằng Đào lại đem điều hòa tăng nhiệt độ cao một chút.
Tần Tuấn cười: “Rất ổn.”
“Cảm ơn.” Hắn lại bổ sung một câu.
Tiếp theo Từ Đằng Đào đem thuốc lá đưa tới, “Hút không?”
Tần Tuấn tiếp nhận, để cho y giúp hắn đánh lửa, lời đùa: “Hiện tại hút ít.”
“Ưm.” Từ Đằng Đào tắt bật lửa đi, ánh mắt ôn nhu mặc dù hàm chứa tơ máu chưa rút đi, nhưng bên trong nóng bỏng giấu ở dưới ánh nhìn bình tĩnh vẫn là khiến cho Tần Tuấn có chút không quá tự nhiên.
“Khụ…” Tần Tuấn ho khan rồi cười một cái, làm cho bầu không khí chẳng như thế ái muội.
“Bị cảm?” Từ Đằng Đào vươn tay ra.
Tần Tuấn chợt lánh đi, hụt mất tay y, cười gượng một tiếng, “Không, mở điều hòa hút thuốc rất khó chịu, em vẫn là đừng hút.”
“Tay và chân vẫn là không dễ ấm áp?” Quan tâm trong mắt Từ Đằng Đào là chân chân thiết thiết.
Tần Tuấn không có cách nào, tay đẩy kính mắt vô lực cười một cái, “Đằng Đào, đừng như vậy, anh biết em không có biện pháp kháng cự anh.”
“Vậy thì đừng kháng cự.” Táo tử* của Từ Đằng Đào lại câm rồi.
Tần Tuấn không nói gì, chỉ là nhìn ngoài xe, nhìn ngọn đèn trên hồ nước công viên lập lòe, nhìn kỹ một lúc lâu, cho đến lúc ánh mắt có điểm cay cay mới quay đầu lại bình tĩnh nói: “Anh biết đấy, chúng ta không thích hợp.”
“Chúng ta đã từng thích hợp…” Từ Đằng Đào nhìn tay Tần Tuấn đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại nói: “Chỉ bất quá, anh làm cho phá hỏng, cuối cùng còn khiến em nói với anh lời xin lỗi, Tần Tuấn, anh không phải là đem giữa chúng ta làm hỏng?”
Giọt nước mưa lạnh giá đánh vào trên tay Tần Tuấn, kinh động đến hắn vô ý thức rụt tay lên đặt ở bên miệng, liếm một cái… ngậm vào.
===
* táo tử: tên ồn ào – ý chỉ Tần Tuấn nín mất rồi.