CHƯƠNG 14
Từ Đằng Đào đưa Tần Tuấn tới chỗ hắn nói, thấy Tần Tuấn còn đang tiếp tục đi, y khóa xe đi theo phía sau.
“Không xa lắm, đi vài bước thì đến rồi.” Tần Tuấn nói, “Anh mau đưa xe lái đi thôi, miễn cho trả hóa đơn phạt.”
Từ Đằng Đào cười cười với hắn, đi theo bên người hắn.
Tần Tuấn lại bất đắc dĩ, Từ Đằng Đào quân tử chi danh chưa bao giờ là giả, đành phải đi một nửa con phố vào quán cà phê, đây là hắn ý đồ không muốn để Từ Đằng Đào biết hắn sống ở đâu, cũng minh xác khiến Từ Đằng Đào biết rằng hắn lảng tránh, xe rõ ràng có thể chạy đến trước cửa hàng mới dừng lại.
Tần Tuấn trở về ngoại thành thì căn dặn Uông Uông, vô luận ai tới hỏi thăm cũng không được nói hắn ở đâu, nhất là người kia, y mà còn tới, thì nói rằng không biết tôi đi đâu rồi.
Uông Uông nói, y là chủ nợ?
Tần Tuấn thở ra, tình nhân trước.
Tình nhân? Uông Uông thương cảm vỗ vỗ vai hắn, nói, đã biết, yên tâm đi, Tần Tuấn đồng chí, ngựa tốt không ăn hồi đầu thảo*, tôi kiên quyết đồng ý cậu không cùng người đá cậu hòa hợp lần thứ hai.
Tần Tuấn mắt trợn trắng, lén lút từ cửa sau quán cà phê chuồn mất ra ngoài.
Về đến trong nhà không được một tuần, Uông Uông gọi điện thoại tới oán giận: “Y lại là ngồi đến khi đóng cửa, vẫn còn không để yên, hại tôi không có ý tứ đóng cửa trước giờ.”
Trước mặt Tần Tuấn hiện ra khuôn mặt ôn hòa của Từ Đằng Đào, xác thực không ai không biết xấu hổ cự tuyệt tiếu dung chân thành này của y, không khỏi thở dài, tôi van cậu Uông Uông, “Cậu giúp tôi chịu đựng, kiên trì chính là thắng lợi.”
Uông Uông kiên trì rồi nửa năm, cũng không có đạt được thắng lợi, ngược lại là Tần Tuấn nửa năm chưa đi đến thành phố, đứng ở trong nhà dân ở ngoại thành mỗi ngày dựa vào mì ăn liền mà sống thiếu chút nữa trở thành xác ướp, nếu như không phải nhờ có mấy trăm cái trứng gà ta của bác gái thôn bên cùng chợ nhỏ bên ngoài ngõ đưa tới rau dưa hắn tuyệt đối sẽ dinh dưỡng không đủ mà chết.
Tay nghề Tần Tuấn cực kỳ rách nát, ngoại trừ mì ăn liền ra cái gì đều sẽ không làm, sống lại là cái chỗ an tĩnh không bao nhiêu người sống, tìm cái quán nhỏ ăn bát mì đều phải đi hơn tiếng đồng hồ, liền cải thiện đồ ăn đều là cái vấn đề khiến người đau đầu, nửa năm đi xuống, Tần Tuấn cảm thấy chính mình không bao giờ có thể qua thế này nữa, không bao giờ có thể sống thế này nữa, kiên quyết dũng cảm vào một buổi sáng ánh dương quang tươi sáng đi vào thành.
Vào thành tìm chỗ lấp cho đầy cái bụng chẳng biết đã đói bao bữa, nghĩ ngợi này quán cà phê cũng có một phần là của mình, hơn nửa năm nay không để ý tới cũng không thể nào nói nổi, đành phải đem đôi chân đi hướng bến xe vòng vo đảo hướng, nhận mệnh mà hướng quán cà phê đi đến.
Tới trong quán rồi, Tần Tuấn không kịp để Uông Uông khen hắn lại gầy thêm, ghé vào quầy bar cùng kẻ bị địa chủ áp bức một dạng Dương Bạch Lao* hỏi: “Địa chủ lão gia vẫn là phải buổi chiều mới đến đi?”
Uông Uông khinh miệt, khinh bỉ, tính chất cực kỳ vũ nhục nhìn hắn một cái, chỉ một ngón tay: “Này…”
Tần Tuấn quay đầu lại… Đành phải cười, chào hỏi, “Đằng Đào…”
===
* hồi đầu thảo: cỏ ở phía sau
* Dương Bạch Lao: Nhân vật trong bộ phim (mình tạm dịch) “Con gái Bạch Mao”. Dương Bạch Lao là hình tượng điển hình nông dân chưa thức tỉnh thế hệ trước dưới áp bức trường kỳ của giai cấp địa chủ phong kiến. Kết cục bi thảm của ông là sự vạch trần hữu lực và lên án huyết lệ đối với giai cấp địa chủ phong kiến vạn ác.