CHƯƠNG 15
“Em gầy không ít.” Từ Đằng Đào nói.
Tần Tuấn ăn bánh kem Missouri mà ‘Hán gian’ Uông Uông đưa tới cười khổ.
“Không cần trốn tránh anh.” Từ Đằng Đào cười cũng có chút cay đắng, “Anh không muốn bức em, chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể cùng em gặp mặt, hoặc là ăn bữa cơm mà thôi, nếu như em không chấp nhận, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.”
Tần Tuấn cười đến càng khổ sở, nếu như chính mình có thể tiếp thu những điều này, cũng sẽ không né tránh, hắn e sợ sau khi lần thứ hai tiếp nhận rồi ôn nhu của y lại muốn nghênh tiếp tương lai không thể dự đoán, hắn cũng có chút tuổi rồi, không thể lại khiến cho tim mình chịu lăn qua lăn lại nữa.
“Nếu như không muốn một lần nữa bắt đầu… cũng không muốn gặp anh…” Từ Đằng Đào chuyển động cái ly trong tay, không yên lòng nói: “Này cũng theo em, nhưng nếu như có lúc em muốn gặp anh, hoặc là khi thỉnh thoảng nhớ tới anh có thể tới tìm anh.”
Ly cà phê không cầm chắc, đổ xuống trên bàn, ly sứ cùng mặt bàn chạm nhau phát ra âm hưởng, làm vỡ nát lời nói Từ Đằng Đào, chỉ thấy y lại miễn cưỡng cười một cái, lấy khăn tay lau đi vết bẩn, tiếp theo nói: “Em không tất yếu trốn tránh anh nữa, anh sau này không thông qua em cho phép sẽ không tới tìm em.”
Tần Tuấn nghe thế nhíu mày lại, một ngụm đem toàn bộ bánh Missouri còn lại nhét trong miệng, để cho đồ ăn mỹ vị hòa tan điểm khó chịu trong lòng.
Uông Uông đã đi tới, không khách khí đối Tần Tuấn nói: “Này, điện thoại của cậu…”
Tần Tuấn nhướng mày, chỉ chỉ chính mình, tôi?
Uông Uông không để ý tới hắn dứt khoát đem máy nhét vào trong tay hắn.
“Ai?” Tần Tuấn hoang mang.
“Tần Tuấn, tôi con mẹ nó nói cho anh, anh dám không cần Từ Đằng Đào tôi phế anh.” Thanh âm bên kia mang theo một cỗ ngoan tâm.
“Ai?” Tần Tuấn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hoài nghi chính mình tiếp sai điện thoại.
“Đừng giả ngu, Tần Tuấn, tôi không đấu lại anh, lão tử thừa nhận tôi con mẹ nó thua, Từ Đằng Đào là của anh, anh đừng đưa ra khuôn mặt không biết xấu hổ, anh lại lăn qua lăn lại y tôi một dao đâm anh.” Thanh âm bên kia càng hung ác độc địa.
Tần Tuấn dứt khoát treo điện thoại, lưu manh điện thoại, không tiếp cũng được.
Điện thoại di động lại vang lên… Tần Tuấn mắt trợn trắng, cầm lấy điện thoại di động hướng trên người Uông Uông mà ném.
Uông Uông cuống quít tiếp điện thoại di động bảo bối của hắn, tức giận mắng: “Tần Tuấn, cậu này tiểu tử chết tiệt, ai nha bảo bối của tôi…” Hắn tâm đau ôm ấp điện thoại di động quay về sau quầy, đi tới cửa lại ném lại câu nói: “Quá khứ đều đi qua, cậu nhìn xem y có thể sửa đổi thói xấu lạm tình này hay không, sửa được rồi liền cùng một chỗ mà qua, không đổi được liền cắt đứt này tâm tư lại tìm những người khác, suốt ngày trốn tránh thế này thành cái chuyện gì, một đám đại lão gia như thế dây dây dưa dưa.”
Tần Tuấn lại cười khổ, nhìn cái ly trống rỗng, cụp mắt xuống, khóe miệng cuối cùng phát ra một tiếng thở dài: “Tội gì?”
“Không thế này, càng khổ sở.” Từ Đằng Đào vẫn như trước ôn hòa cười, chỉ là khóe miệng cay đắng nồng đượm khiến người không thở nổi.
“Thử lại một lần đi.” Tần Tuấn buông ánh mắt, không nhìn khuôn mặt Từ Đằng Đào dạng mừng rỡ như điên này, dưới đáy lòng than thở rồi lại nặng nề thở dài, rốt cuộc là yêu, luyến tiếc để y khó xử a.
Cái gọi là ái tình… Nếu như cần hiến tế, biết rõ không cần phải, cũng chỉ đành lần thứ hai đem chính mình dâng lên.
Tần Tuấn nghĩ, nếu như ta còn có thể cho y hạnh phúc, liền cho đi, thử thử thì đã làm sao.
Cùng lắm thì không được, lại một lần nữa tới đi, suy nghĩ đến nơi, hắn không khỏi lại nở nụ cười khổ, chờ hắn ngẩng đầu, chạm đến đôi mắt kia ôn nhu lại mang theo kiên định của Từ Đằng Đào, hắn lại thoải mái cười một cái.
Vậy thì thế này đi.
Chung quy sống tốt cho chính mình trở thành thống khổ của y, nếu có một chút khả năng hạnh phúc, như vậy thì nắm giữ đi.
Từ Đằng Đào nắm chặt tay hắn, nói: “Anh sẽ không lại lãng phí cơ hội, em phải tin tưởng anh.”
Tần Tuấn nhẹ nhàng nắm chặt trở lại, mỉm cười nói: “Em tin tưởng.”
Hắn nghĩ, mình thế này, là thiếu dũng cảm hay là quá mức dũng cảm đây?
Thời gian chắc sẽ cho hắn đáp án.
[ Cái gọi là ái tình _ đoản thiên hoàn ]