CHƯƠNG 3
Mãi đến khi sự kiện này đã qua rất lâu rồi, Tà giáo Giáo chủ và Ma giáo Giáo chủ đều đã nhắm mắt đưa chân… À không phải, là thành thật không giấu nhau điều gì, Tà giáo Giáo chủ vừa luyện thắt đai lưng cho Ma giáo Giáo chủ vừa hỏi: “Rốt cuộc ngoại trừ ‘cặn bã’ ra ngươi còn biết mắng câu nào khác nữa không?”
Ma giáo Giáo chủ da mặt mỏng lại ngây thơ non nớt, vừa bị hỏi thế liền không nhịn được đẩy hắn một cái. “Đồ cặn bã.”
“Ờ.” Xem ra chỉ biết nói mỗi câu này thôi… Người Ma giáo cũng chẳng tốt hơn Tà giáo được là bao… Ít ra… Tà giáo còn có vốn từ khấm khá hơn tí.
Tà giáo Giáo chủ cố gắng thêm một hồi, liền nhận ra cái đai lưng này quả thực không thắt được, liền giúp Ma giáo Giáo chủ cởi y phục ra, định xem xét kỹ càng lại xem sao. Không ngờ Ma giáo Giáo chủ lại đen mặt đưa tay đá chân, “Tên cặn bã nhà ngươi muốn làm gì vậy?!”
…. Vốn là không định làm gì hết, nhưng xem ra hôm nay vẫn cứ nên làm thôi.
Nói xa hơn một tí, những chuyện này với họ mà nói đều đã là chuyện đã xa xôi lắm rồi. Lúc đó Tà giáo Giáo chủ vừa nghe thấy tiếng gió thổi nhìn thấy hàn quang, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn. Nói thì chậm mà thực ra nhanh lắm, hắn lập tức đẩy nhóc con ra, “xoạt” một cái mở quạt ra. Nan quạt này được làm bằng sắt, miễn cưỡng cũng có thể đỡ được một kích.
Người rút kiếm đánh tới là một thanh niên, áo đen tóc đen, đôi mắt ẩn chứa sát khí. Đáng tiếc là người này dường như còn quá trẻ, gương mặt non choẹt hơn nữa còn mặc bộ áo đen rộng thùng thình, cứ như thể một tên nhóc còn chưa trưởng thành mặc áo người lớn cầm kiếm người lớn ra vẻ ta đây, khiến người khác không khỏi bật cười.
Kết quả Tà giáo Giáo chủ cười thật. Hắn cười lên khiến mắt cong cong lại, khóe môi dịu dàng nhếch lên, hơn nữa gương mặt hắn lại có chút văn nhược, càng khiến nụ cười như gió xuân hoa nở, vui tươi thoải mái.
Gương mặt của thanh niên thoáng hồng lên, giọng cũng đề cao hơn: “Đám ‘võ lâm chính phái’ cặn bã các ngươi! Mau nạp mạng đây!”
Tà giáo Giáo chủ bỗng không cười nổi nữa, còn kinh ngạc mà thu quạt lại chỉ chỉ mình, “Võ lâm chính phái? Tại hạ?”
Thanh niên kiên quyết gật đầu ra vẻ vô cùng khẳng định, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chỉ có đám ‘chính phái nhân sĩ’ các ngươi mới giải vờ nhã nhặn tự coi mình là thiên hạ vô địch chứ ai… Mấy tên mặt toàn nhân nghĩa liêm sỉ đều phải chết!”
Tà giáo Giáo chủ sờ sờ mặt mình, quyết định sau này không làm Giáo chủ nữa, chạy tới nhà Võ lâm minh chủ kiếm bát cơm ăn. Làm nhân sĩ chính phái xem ra dễ lắm… Ngâm vài câu phong hoa tuyết nguyệt thán vài lời giang hồ nhân sự nói vài câu nhân tâm hoảng loạn… Dễ lắm không phải sao!
Không đợi hắn kịp sầu não thêm, tên nhóc kia đã đâm thẳng kiếm tới, không nói hai lời muốn đòi mạng hắn.
Tà giáo Giáo chủ nhăn nhó, chết ở trước cửa nhà Võ lâm Minh chủ cũng quá oan uổng nha. Kiếp này của hắn còn chưa kịp ngắm mấy mỹ nhân, chưa có được món gì ngon, ngay cả số bánh bao gặm được ở Tà giáo cũng đếm trên đầu ngón tay… Có bánh bao gặm cũng là chuyện tốt rồi! Chết rồi sợ còn chẳng có ai hóa vàng mã cho hắn, tất nhiên cũng chẳng ăn được bánh bao gì rồi.
Vừa nghĩ thế vừa xốc lại tinh thần ứng chiến. Cây quạt xoay xoay mấy lần đập vào thanh kiếm trên tay thanh niên. Hắn tuy văn nhược nhưng thân lại có sức, thanh niên tất nhiên không ứng phó nổi. Thế mà hắn vẫn còn vô cùng thành khẩn nói, “Huynh đài đừng hiểu lầm, tạm nghe tại hạ giai thích đã…”
“Hừ! Cặn bã!” Đây là câu trả lời của thanh niên. Mắng tới mắng lui cũng chỉ có mỗi một từ, mãi không chịu đổi.
Lúc đó hắn còn chưa biết Ma giáo chỉ dạy đệ tử môn hạ mỗi từ này, nói là chỉ luận thân thủ thôi không đấu võ mồm, một đao cắt luôn đầu cặn bã mới thống khoái. Cho nên người trong Ma giáo chẳng mấy khi mở miệng, mà vừa mở miệng cũng chỉ biết chửi người ta là ‘cặn bã’.
Tà giáo Giáo chủ chỉ cảm thấy tên nhóc lông vàng này không thèm đổi từ khác vừa xông tới đã muốn đánh muốn giết, rất đáng ghét, liền dứt khoát vung quạt lên xoay người, đánh cho thanh niên lùi về sau vài bước, nhân cơ hội dí cây quạt vào cổ y, còn hảo tâm khuyên nhủ, “Đừng nóng, nghe người ta nói hết đã…”
“Cặn, cặn bã!” Thanh niên mắt đỏ lên, mặt cũng hồng lan tới tận cổ. Nhìn lại thì ra là do lúc hắn vung quạt không để ý rạch luôn vạt áo của người ta, để lộ ra cả nửa ngực ra ngoài. Chậc chậc, đúng là da dẻ mềm mại thật muốn sờ một cái nha. Khụ, hắn tự gõ đầu mình. “Vậy xin hỏi huynh đài, tại sao lại… Hận nhân sĩ chính phải đến vậy?”
“Hừ!” Thanh niên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu lên giọng nói, “Ma giáo chúng ta từ xưa đã không đội trời chung với đám cặn bã các người! Chính phái gì chứ! Đám sói đội lốt cừu thì có!”
“Vậy… huynh đài là Ma giáo Giáo chủ?” Hắn thử thăm dò.
“Chính xác! Muốn giết muốn chém tùy các ngươi, ta dù chết cũng muốn chết thật thống khoái quyết không chịu nhục…” Còn chưa nói xong đã suýt cắn trúng lưỡi, hận không thể lập tức ngất xỉu luôn.
Bởi vì cái tên “nhân sĩ chính phái” trước mặt này đột nhiên đưa tay mở rộng vạt áo y, còn cười vô cùng dịu dàng vô cùng thành khẩn, “Cái gọi là không đánh không thành bạn là đây mà, tại hạ là người của Tà giáo, cũng chính là Tà giáo Giáo chủ… Í huynh đài ngươi làm sao vậy? Sao mặt hết xanh lại đỏ thế kia?”
“… Cặn bã!” Y giận dữ quát một tiếng, giãy khỏi vòng kìm kẹp của Tà giáo Giáo chủ. Mẹ kiếp tay sờ qua sờ lại trên ngực người ta là có ý gì?! Quả nhiên chỉ có đám chính phái này mới làm nổi chuyện dơ bẩn đó!
… Trời đất chứng giám, Tà giáo Giáo chủ khi ấy chỉ là muốn giúp y thắt lại đai lưng thôi mà.
***